Tác giả:

Nam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm…

Chương 34: 34: Phải Mắng Mấy Câu

Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ RồiTác giả: Do TựTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm… Nghe thấy những lời như vậy, các đệ tử lập tức rướn cổ nhìn về phía này.Nhưng Nam Hi quay lưng về phía họ nên họ không nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của Hòa Kiếm.Các đệ tử nhỏ giọng bàn tán: "Sư tỷ đang nói gì vậy? Nghe có vẻ rất sung sướng?""Không phải sư tôn đi đòi lại công bằng cho tỷ ấy sao? Chẳng lẽ tỷ ấy đang nói về chuyện này.""Gì cơ? Cuối cùng sư tỷ cũng thông suốt rồi? Thật lòng mà nói, ta cũng thấy chưởng môn làm rất đúng."Mọi người thì thầm to nhỏ, Hòa Kiếm cũng bị tiếng lòng này làm dịu đi, cơn giận tan biến, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.Ông trừng mắt nhìn Nam Hi, không thể nói nổi lời trách mắng.Hơn nữa Nam Hi vừa nói gì cơ? Nàng nói ông là sư tôn tốt của nàng.Hòa Kiếm chưa từng được đệ tử khen ngợi thẳng thắn như vậy nên mặt lập tức đỏ bừng, cảm thấy việc đi đòi lại công bằng lần này là vô cùng đúng đắn.Chìm đắm trong tiếng lòng nên dường như ông đã quên mất câu nói đầy ngỗ nghịch của Nam Hi trước đó.Nam Hi chờ đợi cơn giận của Hòa Kiếm gần một phút rồi mới ngước mắt lên đầy nghi ngờ.Thấy biểu cảm trên mặt Hòa Kiếm thậm chí còn mang vẻ an ủi, trong lòng nàng lập tức kinh hãi.[Tại sao sư tôn không tức giận? Thật đáng sợ, có phải bị người khác chiếm xác rồi không?]Nhìn thấy đệ tử trước mặt đầy vẻ kinh hãi, Hòa Kiếm im lặng một lúc.Nhưng ông không giỏi diễn xuất như Nam Hi.Để không bị Nam Hi phát hiện ra vẻ khác thường, ông chỉ có thể hơi gượng gạo, cố ý nói lớn hơn: "Con thật là ngỗ nghịch!"Nói một câu, Hòa Kiếm lại cảm thấy nghẹn một chút, hiếm khi mắng mà lại thấy khó chịu."Đồ ngu dốt!"Nói một câu, ông lại dừng lại chút nữa."Đồ vong ơn bội nghĩa!"Hòa Kiếm ngừng lời, cảm thấy không thể mắng thêm được nữa.Nam Hi thấy Hòa Kiếm ngừng lại, dù cảm thấy ông nói ít hơn trước nhiều nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.[Cảm giác đúng rồi.]Hòa Kiếm: "?"Các đệ tử: "?"Vì Hòa Kiếm đã lớn tiếng nên những lời trách mắng của ông đều đã lọt vào tai các đệ tử.Dù không phải mắng họ, lại thêm ở cách xa như vậy nhưng vẫn khiến họ rùng mình.Còn sư tỷ thì sao? Rõ ràng bị mắng mà lại rất vui?Các đệ tử cảm thấy không hiểu nổi suy nghĩ của Nam Hi.Hòa Kiếm cũng bị Nam Hi làm nghẹn lời, bèn vung mạnh tay: "Con không cần nói nhiều, ngày mai Tề Thiên đến xin lỗi, dù thế nào thì con cũng phải chấp nhận chuyện này!" 

Nghe thấy những lời như vậy, các đệ tử lập tức rướn cổ nhìn về phía này.

Nhưng Nam Hi quay lưng về phía họ nên họ không nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của Hòa Kiếm.

Các đệ tử nhỏ giọng bàn tán: "Sư tỷ đang nói gì vậy? Nghe có vẻ rất sung sướng?"

"Không phải sư tôn đi đòi lại công bằng cho tỷ ấy sao? Chẳng lẽ tỷ ấy đang nói về chuyện này."

"Gì cơ? Cuối cùng sư tỷ cũng thông suốt rồi? Thật lòng mà nói, ta cũng thấy chưởng môn làm rất đúng."

Mọi người thì thầm to nhỏ, Hòa Kiếm cũng bị tiếng lòng này làm dịu đi, cơn giận tan biến, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.

Ông trừng mắt nhìn Nam Hi, không thể nói nổi lời trách mắng.

Hơn nữa Nam Hi vừa nói gì cơ? Nàng nói ông là sư tôn tốt của nàng.

Hòa Kiếm chưa từng được đệ tử khen ngợi thẳng thắn như vậy nên mặt lập tức đỏ bừng, cảm thấy việc đi đòi lại công bằng lần này là vô cùng đúng đắn.

Chìm đắm trong tiếng lòng nên dường như ông đã quên mất câu nói đầy ngỗ nghịch của Nam Hi trước đó.

Nam Hi chờ đợi cơn giận của Hòa Kiếm gần một phút rồi mới ngước mắt lên đầy nghi ngờ.

Thấy biểu cảm trên mặt Hòa Kiếm thậm chí còn mang vẻ an ủi, trong lòng nàng lập tức kinh hãi.

[Tại sao sư tôn không tức giận? Thật đáng sợ, có phải bị người khác chiếm xác rồi không?]

Nhìn thấy đệ tử trước mặt đầy vẻ kinh hãi, Hòa Kiếm im lặng một lúc.

Nhưng ông không giỏi diễn xuất như Nam Hi.

Để không bị Nam Hi phát hiện ra vẻ khác thường, ông chỉ có thể hơi gượng gạo, cố ý nói lớn hơn: "Con thật là ngỗ nghịch!"

Nói một câu, Hòa Kiếm lại cảm thấy nghẹn một chút, hiếm khi mắng mà lại thấy khó chịu.

"Đồ ngu dốt!"

Nói một câu, ông lại dừng lại chút nữa.

"Đồ vong ơn bội nghĩa!"

Hòa Kiếm ngừng lời, cảm thấy không thể mắng thêm được nữa.

Nam Hi thấy Hòa Kiếm ngừng lại, dù cảm thấy ông nói ít hơn trước nhiều nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.

[Cảm giác đúng rồi.]

Hòa Kiếm: "?"

Các đệ tử: "?"

Vì Hòa Kiếm đã lớn tiếng nên những lời trách mắng của ông đều đã lọt vào tai các đệ tử.

Dù không phải mắng họ, lại thêm ở cách xa như vậy nhưng vẫn khiến họ rùng mình.

Còn sư tỷ thì sao? Rõ ràng bị mắng mà lại rất vui?

Các đệ tử cảm thấy không hiểu nổi suy nghĩ của Nam Hi.

Hòa Kiếm cũng bị Nam Hi làm nghẹn lời, bèn vung mạnh tay: "Con không cần nói nhiều, ngày mai Tề Thiên đến xin lỗi, dù thế nào thì con cũng phải chấp nhận chuyện này!"

Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ RồiTác giả: Do TựTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn. Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông. Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử. Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân. Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn. Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời. Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện. ! Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về. Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm… Nghe thấy những lời như vậy, các đệ tử lập tức rướn cổ nhìn về phía này.Nhưng Nam Hi quay lưng về phía họ nên họ không nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của Hòa Kiếm.Các đệ tử nhỏ giọng bàn tán: "Sư tỷ đang nói gì vậy? Nghe có vẻ rất sung sướng?""Không phải sư tôn đi đòi lại công bằng cho tỷ ấy sao? Chẳng lẽ tỷ ấy đang nói về chuyện này.""Gì cơ? Cuối cùng sư tỷ cũng thông suốt rồi? Thật lòng mà nói, ta cũng thấy chưởng môn làm rất đúng."Mọi người thì thầm to nhỏ, Hòa Kiếm cũng bị tiếng lòng này làm dịu đi, cơn giận tan biến, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.Ông trừng mắt nhìn Nam Hi, không thể nói nổi lời trách mắng.Hơn nữa Nam Hi vừa nói gì cơ? Nàng nói ông là sư tôn tốt của nàng.Hòa Kiếm chưa từng được đệ tử khen ngợi thẳng thắn như vậy nên mặt lập tức đỏ bừng, cảm thấy việc đi đòi lại công bằng lần này là vô cùng đúng đắn.Chìm đắm trong tiếng lòng nên dường như ông đã quên mất câu nói đầy ngỗ nghịch của Nam Hi trước đó.Nam Hi chờ đợi cơn giận của Hòa Kiếm gần một phút rồi mới ngước mắt lên đầy nghi ngờ.Thấy biểu cảm trên mặt Hòa Kiếm thậm chí còn mang vẻ an ủi, trong lòng nàng lập tức kinh hãi.[Tại sao sư tôn không tức giận? Thật đáng sợ, có phải bị người khác chiếm xác rồi không?]Nhìn thấy đệ tử trước mặt đầy vẻ kinh hãi, Hòa Kiếm im lặng một lúc.Nhưng ông không giỏi diễn xuất như Nam Hi.Để không bị Nam Hi phát hiện ra vẻ khác thường, ông chỉ có thể hơi gượng gạo, cố ý nói lớn hơn: "Con thật là ngỗ nghịch!"Nói một câu, Hòa Kiếm lại cảm thấy nghẹn một chút, hiếm khi mắng mà lại thấy khó chịu."Đồ ngu dốt!"Nói một câu, ông lại dừng lại chút nữa."Đồ vong ơn bội nghĩa!"Hòa Kiếm ngừng lời, cảm thấy không thể mắng thêm được nữa.Nam Hi thấy Hòa Kiếm ngừng lại, dù cảm thấy ông nói ít hơn trước nhiều nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.[Cảm giác đúng rồi.]Hòa Kiếm: "?"Các đệ tử: "?"Vì Hòa Kiếm đã lớn tiếng nên những lời trách mắng của ông đều đã lọt vào tai các đệ tử.Dù không phải mắng họ, lại thêm ở cách xa như vậy nhưng vẫn khiến họ rùng mình.Còn sư tỷ thì sao? Rõ ràng bị mắng mà lại rất vui?Các đệ tử cảm thấy không hiểu nổi suy nghĩ của Nam Hi.Hòa Kiếm cũng bị Nam Hi làm nghẹn lời, bèn vung mạnh tay: "Con không cần nói nhiều, ngày mai Tề Thiên đến xin lỗi, dù thế nào thì con cũng phải chấp nhận chuyện này!" 

Chương 34: 34: Phải Mắng Mấy Câu