Thẫn thờ một lúc thì chuông điện thoại của Đào Trạch vang lên.- Mẹ.- Ừ, Tiểu Trạch này, thứ bảy này ta chuẩn bị cho con một buổi xem mắt. Đối tượng là nhị thiếu gia của Ưng thị. 18h tối thứ bảy ở nhà hàng XXX.- À, Mẹ...- Tút...tút...tút Đào Trạch a, Đào Trạch. Chắc phải tìm cách từ chối mới được.-[ Ting ] Tin nhắn từ mẹ. -[ Nếu còn không đi, ta sẽ cắt toàn bộ tiền trợ cấp ] Biết là không thể từ chối nữa rồi, thôi thì chỉ một lần chạm mặt hắn sẽ không biết đâu. Vừa cài nút áo Đào Trạch vừa vuốt lên cái bụng mình nói.- '' Mong là cha của mi không nhận ra.'' Tại nhà hàng XXX. Hai người đàn ông ngồi đối diện bốn mắt nhìn nhau ,không ai nói một câu nào. Lẳng lặng chờ món ăn ra. Món cuối cùng vừa được nhân viên đặt xuống thì Đào Trạch đã bụm miệng chạy thẳng vào vệ sinh. Nôn mửa một hồi khiến đầu óc tối sầm lại. Vừa bước ra đã thấy người kia tựa lưng vào bồn rửa tay, nét mặt không xê dịch mà quăng cho cậu một câu đứng hồn.- '' Nhanh lên, tôi đưa cậu đi khám thai.''
Chương 4: - CHIẾC NHẪN KHÔNG HỢP
Tiểu Quái Vật Trong Bụng Em Là Của TôiTác giả: vuvu235Truyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịThẫn thờ một lúc thì chuông điện thoại của Đào Trạch vang lên.- Mẹ.- Ừ, Tiểu Trạch này, thứ bảy này ta chuẩn bị cho con một buổi xem mắt. Đối tượng là nhị thiếu gia của Ưng thị. 18h tối thứ bảy ở nhà hàng XXX.- À, Mẹ...- Tút...tút...tút Đào Trạch a, Đào Trạch. Chắc phải tìm cách từ chối mới được.-[ Ting ] Tin nhắn từ mẹ. -[ Nếu còn không đi, ta sẽ cắt toàn bộ tiền trợ cấp ] Biết là không thể từ chối nữa rồi, thôi thì chỉ một lần chạm mặt hắn sẽ không biết đâu. Vừa cài nút áo Đào Trạch vừa vuốt lên cái bụng mình nói.- '' Mong là cha của mi không nhận ra.'' Tại nhà hàng XXX. Hai người đàn ông ngồi đối diện bốn mắt nhìn nhau ,không ai nói một câu nào. Lẳng lặng chờ món ăn ra. Món cuối cùng vừa được nhân viên đặt xuống thì Đào Trạch đã bụm miệng chạy thẳng vào vệ sinh. Nôn mửa một hồi khiến đầu óc tối sầm lại. Vừa bước ra đã thấy người kia tựa lưng vào bồn rửa tay, nét mặt không xê dịch mà quăng cho cậu một câu đứng hồn.- '' Nhanh lên, tôi đưa cậu đi khám thai.'' * Há há! Đã có 12 người đọc chuyện cụa bé... BTW đây là lần đầu viết chuyện đến chap 4 *.....Tiếp tục lăn qua lộn lại trên giường. Bây giờ đã là 3 giờ sáng. Đã 4 tiếng trôi qua chắc hắn cũng đã về rồi . Bên ngoài vẫn còn mưa to. Bước xuống giường thông qua cam thấy không có ai cậu thở phào bèn mở cửa ra.Giây phút này cậu thấy một thân ảnh cao lớn ngồi tựa đầu vào tường, mắt đỏ ngòm, hơi thở toàn mùi rượu , mũi thở ra một làn khói. Nhiệt độ ngoài trời hôm nay là 15°C ở thành phố Q. Thấy Đào Trạch bước ra, hắn khẽ nhìn cậu, vừa cười vừa nói:-'' Tôi định chờ đến sáng nhưng có vẻ em mở cửa sớm hơn tôi nghĩ.''Ưng Dụê khó khăn đứng dậy. Bước đến trước mặt Đào Trạch. Chưa kịp nói gì thì toàn thân đã đổ sập lên người cậu. Đào Trạch bỗng nhiên bất ngờ vì cái tên to gấp đôi cậu vô lực mà dựa hoàn toàn vào người mình. Thân nhiệt quả thực rất nóng, lại còn chờ lâu như vậy chắc hẳn đã ốm sập cả ngươi.Lê lết kéo tên to xác vào phòng, cậu mất cả tiếng đồng hồ thì thân nhiệt hắn mới giảm một chút . Tên này dù có ốm chết vẫn đủ sức nói mớ một câu.-'' Xin lỗi em''Đào Trạch nghe loáng thoáng buột miệng đáp trả:-'' Ngu ngốc.''Chính xác lúc 6h sáng thì Ưng Dụê đã dậy rồi. Nhìn sang bên thấy con người đang ngồi bệt dưới đất, tay thì để lên giường mà ngủ. Mang thai mà vẫn khiến cậu mệt mỏi là ý nghĩ duy nhất trong đầu Dụê Tổng lúc này. Ngắm một hồi, hắn vội xuống giường. Vừa đặt cậu lên giường, thứ đầu tiên hắn thấy là chiếc nhẫn ở ngón áp út của cậu. Thoạt nhìn chiếc nhẫn đơn giản, điều đặc biệt ở đây là dòng chữ Lý Bội được khắc trên chiếc nhẫn.Cái tên này nghe thật quen. Nhẫn đeo đã lỏng đi một phần khiến nó dễ dàng được gỡ ra khỏi tay Đào Trạch. Nó để lại một vết lằn trên ngón tay cậu. Có vẻ trước đây nó đã từng rất chật. Nhìn bàn tay của Đào Trạch hồi lâu. Ưng Dụê nói:-'' Chiếc nhẫn này đã quá chật. Em có thể hay không thay một chiếc nhẫn mới vừa tay hơn. Nó sẽ không bao giờ rời khỏi tay em, vĩnh viễn ở lại với em...''.....* É ** Mình viết truyện tùy hưtng nên truyện lúc ngắn lúc dài , lúc chậm lúc nhanh:(( ** Với lại vì sao tên nv chỉ có hai chữ vì mình không thể nào nhớ đc tên nv:(( *
* Há há! Đã có 12 người đọc chuyện cụa bé... BTW đây là lần đầu viết chuyện đến chap 4 *
.
.
.
.
.
Tiếp tục lăn qua lộn lại trên giường. Bây giờ đã là 3 giờ sáng. Đã 4 tiếng trôi qua chắc hắn cũng đã về rồi . Bên ngoài vẫn còn mưa to. Bước xuống giường thông qua cam thấy không có ai cậu thở phào bèn mở cửa ra.
Giây phút này cậu thấy một thân ảnh cao lớn ngồi tựa đầu vào tường, mắt đỏ ngòm, hơi thở toàn mùi rượu , mũi thở ra một làn khói. Nhiệt độ ngoài trời hôm nay là 15°C ở thành phố Q. Thấy Đào Trạch bước ra, hắn khẽ nhìn cậu, vừa cười vừa nói:
-'' Tôi định chờ đến sáng nhưng có vẻ em mở cửa sớm hơn tôi nghĩ.''
Ưng Dụê khó khăn đứng dậy. Bước đến trước mặt Đào Trạch. Chưa kịp nói gì thì toàn thân đã đổ sập lên người cậu. Đào Trạch bỗng nhiên bất ngờ vì cái tên to gấp đôi cậu vô lực mà dựa hoàn toàn vào người mình. Thân nhiệt quả thực rất nóng, lại còn chờ lâu như vậy chắc hẳn đã ốm sập cả ngươi.
Lê lết kéo tên to xác vào phòng, cậu mất cả tiếng đồng hồ thì thân nhiệt hắn mới giảm một chút . Tên này dù có ốm chết vẫn đủ sức nói mớ một câu.
-'' Xin lỗi em''
Đào Trạch nghe loáng thoáng buột miệng đáp trả:
-'' Ngu ngốc.''
Chính xác lúc 6h sáng thì Ưng Dụê đã dậy rồi. Nhìn sang bên thấy con người đang ngồi bệt dưới đất, tay thì để lên giường mà ngủ. Mang thai mà vẫn khiến cậu mệt mỏi là ý nghĩ duy nhất trong đầu Dụê Tổng lúc này. Ngắm một hồi, hắn vội xuống giường. Vừa đặt cậu lên giường, thứ đầu tiên hắn thấy là chiếc nhẫn ở ngón áp út của cậu. Thoạt nhìn chiếc nhẫn đơn giản, điều đặc biệt ở đây là dòng chữ Lý Bội được khắc trên chiếc nhẫn.Cái tên này nghe thật quen. Nhẫn đeo đã lỏng đi một phần khiến nó dễ dàng được gỡ ra khỏi tay Đào Trạch. Nó để lại một vết lằn trên ngón tay cậu. Có vẻ trước đây nó đã từng rất chật. Nhìn bàn tay của Đào Trạch hồi lâu. Ưng Dụê nói:
-'' Chiếc nhẫn này đã quá chật. Em có thể hay không thay một chiếc nhẫn mới vừa tay hơn. Nó sẽ không bao giờ rời khỏi tay em, vĩnh viễn ở lại với em...''
.
.
.
.
.
* É *
* Mình viết truyện tùy hưtng nên truyện lúc ngắn lúc dài , lúc chậm lúc nhanh:(( *
* Với lại vì sao tên nv chỉ có hai chữ vì mình không thể nào nhớ đc tên nv:(( *
Tiểu Quái Vật Trong Bụng Em Là Của TôiTác giả: vuvu235Truyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịThẫn thờ một lúc thì chuông điện thoại của Đào Trạch vang lên.- Mẹ.- Ừ, Tiểu Trạch này, thứ bảy này ta chuẩn bị cho con một buổi xem mắt. Đối tượng là nhị thiếu gia của Ưng thị. 18h tối thứ bảy ở nhà hàng XXX.- À, Mẹ...- Tút...tút...tút Đào Trạch a, Đào Trạch. Chắc phải tìm cách từ chối mới được.-[ Ting ] Tin nhắn từ mẹ. -[ Nếu còn không đi, ta sẽ cắt toàn bộ tiền trợ cấp ] Biết là không thể từ chối nữa rồi, thôi thì chỉ một lần chạm mặt hắn sẽ không biết đâu. Vừa cài nút áo Đào Trạch vừa vuốt lên cái bụng mình nói.- '' Mong là cha của mi không nhận ra.'' Tại nhà hàng XXX. Hai người đàn ông ngồi đối diện bốn mắt nhìn nhau ,không ai nói một câu nào. Lẳng lặng chờ món ăn ra. Món cuối cùng vừa được nhân viên đặt xuống thì Đào Trạch đã bụm miệng chạy thẳng vào vệ sinh. Nôn mửa một hồi khiến đầu óc tối sầm lại. Vừa bước ra đã thấy người kia tựa lưng vào bồn rửa tay, nét mặt không xê dịch mà quăng cho cậu một câu đứng hồn.- '' Nhanh lên, tôi đưa cậu đi khám thai.'' * Há há! Đã có 12 người đọc chuyện cụa bé... BTW đây là lần đầu viết chuyện đến chap 4 *.....Tiếp tục lăn qua lộn lại trên giường. Bây giờ đã là 3 giờ sáng. Đã 4 tiếng trôi qua chắc hắn cũng đã về rồi . Bên ngoài vẫn còn mưa to. Bước xuống giường thông qua cam thấy không có ai cậu thở phào bèn mở cửa ra.Giây phút này cậu thấy một thân ảnh cao lớn ngồi tựa đầu vào tường, mắt đỏ ngòm, hơi thở toàn mùi rượu , mũi thở ra một làn khói. Nhiệt độ ngoài trời hôm nay là 15°C ở thành phố Q. Thấy Đào Trạch bước ra, hắn khẽ nhìn cậu, vừa cười vừa nói:-'' Tôi định chờ đến sáng nhưng có vẻ em mở cửa sớm hơn tôi nghĩ.''Ưng Dụê khó khăn đứng dậy. Bước đến trước mặt Đào Trạch. Chưa kịp nói gì thì toàn thân đã đổ sập lên người cậu. Đào Trạch bỗng nhiên bất ngờ vì cái tên to gấp đôi cậu vô lực mà dựa hoàn toàn vào người mình. Thân nhiệt quả thực rất nóng, lại còn chờ lâu như vậy chắc hẳn đã ốm sập cả ngươi.Lê lết kéo tên to xác vào phòng, cậu mất cả tiếng đồng hồ thì thân nhiệt hắn mới giảm một chút . Tên này dù có ốm chết vẫn đủ sức nói mớ một câu.-'' Xin lỗi em''Đào Trạch nghe loáng thoáng buột miệng đáp trả:-'' Ngu ngốc.''Chính xác lúc 6h sáng thì Ưng Dụê đã dậy rồi. Nhìn sang bên thấy con người đang ngồi bệt dưới đất, tay thì để lên giường mà ngủ. Mang thai mà vẫn khiến cậu mệt mỏi là ý nghĩ duy nhất trong đầu Dụê Tổng lúc này. Ngắm một hồi, hắn vội xuống giường. Vừa đặt cậu lên giường, thứ đầu tiên hắn thấy là chiếc nhẫn ở ngón áp út của cậu. Thoạt nhìn chiếc nhẫn đơn giản, điều đặc biệt ở đây là dòng chữ Lý Bội được khắc trên chiếc nhẫn.Cái tên này nghe thật quen. Nhẫn đeo đã lỏng đi một phần khiến nó dễ dàng được gỡ ra khỏi tay Đào Trạch. Nó để lại một vết lằn trên ngón tay cậu. Có vẻ trước đây nó đã từng rất chật. Nhìn bàn tay của Đào Trạch hồi lâu. Ưng Dụê nói:-'' Chiếc nhẫn này đã quá chật. Em có thể hay không thay một chiếc nhẫn mới vừa tay hơn. Nó sẽ không bao giờ rời khỏi tay em, vĩnh viễn ở lại với em...''.....* É ** Mình viết truyện tùy hưtng nên truyện lúc ngắn lúc dài , lúc chậm lúc nhanh:(( ** Với lại vì sao tên nv chỉ có hai chữ vì mình không thể nào nhớ đc tên nv:(( *