Tác giả:

Nước Hoa Hạ, trung tâm thành phố PT. “Mới đi có một chuyến tàu điện mà đã bị trộm mất va ly rồi! Trên người giờ chẳng còn một thứ gì hết. Quan trọng nhất là ảnh chụp nữ thần họ Thương cũng mất sạch sành sanh! Thật tức chết mà!”, Tân Mặc ngửa mặt lên trời gào to, oán trách ông trời bất công, con người ngày càng tệ hại. “Thôi bỏ đi, chờ anh đây có tiền nhất định sẽ đi mua hết đĩa hát hiếm có khó tìm của nữ thần họ Thương về cho ông già cùng xem!”, Tân Mặc vừa nghĩ tới đĩa hát của ca sĩ họ Thương kia, hai mắt dường như phát sáng lên, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn, chỉ thiếu nước miếng ròng ròng nữa thôi! Đó là biểu cảm rất thường thấy của bọn đàn ông mà, hắn cúi đầu đạp đạp gót giày dính đầy đất cát xuống đất, xoay người nhìn thoáng tòa nhà phía sau lưng. Đây là tòa nhà nổi tiếng của thành phố PT, cao đến bốn mươi tầng. Ngay mặt tiền tòa nhà còn gắn logo ‘Building Kim Thạch’ mạ vàng rất lớn! Đây chính là đích đến của chuyến đi thành phố PT lần này của hắn! Trụ sở chính của tập đoàn Kim Thạch…

Chương 26

Vệ Sĩ Ngổ NgáoTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNước Hoa Hạ, trung tâm thành phố PT. “Mới đi có một chuyến tàu điện mà đã bị trộm mất va ly rồi! Trên người giờ chẳng còn một thứ gì hết. Quan trọng nhất là ảnh chụp nữ thần họ Thương cũng mất sạch sành sanh! Thật tức chết mà!”, Tân Mặc ngửa mặt lên trời gào to, oán trách ông trời bất công, con người ngày càng tệ hại. “Thôi bỏ đi, chờ anh đây có tiền nhất định sẽ đi mua hết đĩa hát hiếm có khó tìm của nữ thần họ Thương về cho ông già cùng xem!”, Tân Mặc vừa nghĩ tới đĩa hát của ca sĩ họ Thương kia, hai mắt dường như phát sáng lên, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn, chỉ thiếu nước miếng ròng ròng nữa thôi! Đó là biểu cảm rất thường thấy của bọn đàn ông mà, hắn cúi đầu đạp đạp gót giày dính đầy đất cát xuống đất, xoay người nhìn thoáng tòa nhà phía sau lưng. Đây là tòa nhà nổi tiếng của thành phố PT, cao đến bốn mươi tầng. Ngay mặt tiền tòa nhà còn gắn logo ‘Building Kim Thạch’ mạ vàng rất lớn! Đây chính là đích đến của chuyến đi thành phố PT lần này của hắn! Trụ sở chính của tập đoàn Kim Thạch… nhân viên phục vụ hỏi lại một lần nữa, cậu ta muốn đảm bảo tai mình không bị hỏng do hòm qua đeo tai nghe xem phim. Tuy nhiên, giọng của cậu ta đã được đề cao lên vài phần, giữa quán cà phê yên tĩnh được truyền đi rất xa.Cách đó không xa, một vài khách đến uống cà phê không khỏi ló đầu ra nhìn về phía bên này.“Chậc, không biết là tên ngốc nào chạy đến đây uống trà đá nữa, sao không uống ở trường luôn đi cho rồi, vừa tiết kiệm tiền lại vừa tiết kiệm thời gian!”“Đúng đấy, lại còn uống trà đá! Làm chuyện mất mặt như vậy, nếu ai mà vừa ý tên kia thì kẻ đó đúng là không có mắt!”“Loại mặt hàng này vậy mà lại mặc đồng phục của trường Đế Tôn chúng ta, đúng là mất hết thể diện mà!”Tiếng xì xầm bàn tán vang lên trong quán cà phê, câu sau càng chói tai hơn câu trước, ý châm chọc rất rõ ràng và nặng nề. Thính lực của Tân Mặc rất tốt nên có thế nghe được hết, tuy nhiên, từ trước đến nay, hắn chẳng hề để tâm đ ến những lời như thế này.“Sao há? Chẳng lẽ uống trà đá không được?”, Tân Mặc hỏi ngược lại.“Cũng không phải, chỉ là…”, nhân viên phục vụ ấp a ấp úng, chỉ có điều nếu tất cả mọi người đều uống trà đá như cậu thì quán cà phê này nên đóng cửa được rồi. Tuy nhiên, câu phía sau cậu ta chỉ có thể nói thầm trong bụng.“Nếu được thì làm đi!”, Tân mặc cười nói, tiếp tục cúi đầu, tay gõ gõ lên mặt bàn để giết thời gian.Nhân viên phục vụ liếc nhìn hắn một cái, rồi xoay người rờiđi.“Đợi một chút, hai ly!”, Tân Mặc gọi cậu ta lại, đồng thời giơ lên 2 ngón tay.Nhân viên phục trợn trừng mắt, rồi lập tức quay đi. Đúng là một tên keo kiệt, vậy mà lại mời người khác đến đây uống trà đá. Nữ sinh kia chắc cũng không ra gì, nếu không phải Xuân ca thì cũng là Phượng tỷ! Nhân viên phục vụ thầm nói.Một lúc sau, nhân viên phục vụ bưng hai ly trà đá đi về phía này, cậu ta đặt khay gỗ xuống bàn phát ra âm thanh nặng nè.“Nước của cậu!”, giọng điệu nhân viên phục vụ không mấy gì tốt, nếu không phải ông chủ đã từng căn dặn phải niềm nở với tất cả khách hàng thì đoán chừng… cậu ta cũng lười nói lời này.“Cảm ơn!”, Tân Mặc thờ ơ đáp. Ngay lúc đó, cửa quán cà phê mở ra, một nữ sinh mặc đồng phục của trường Đế Tòn bước vào. Đồng phục trắng sáng, gọn gàng ôm trọn từng đường cong hoàn mỹ của cô gái kia.

nhân viên phục vụ hỏi lại một lần nữa, cậu ta muốn đảm bảo tai mình không bị hỏng do hòm qua đeo tai nghe xem phim. Tuy nhiên, giọng của cậu ta đã được đề cao lên vài phần, giữa quán cà phê yên tĩnh được truyền đi rất xa.

Cách đó không xa, một vài khách đến uống cà phê không khỏi ló đầu ra nhìn về phía bên này.

“Chậc, không biết là tên ngốc nào chạy đến đây uống trà đá nữa, sao không uống ở trường luôn đi cho rồi, vừa tiết kiệm tiền lại vừa tiết kiệm thời gian!”

“Đúng đấy, lại còn uống trà đá! Làm chuyện mất mặt như vậy, nếu ai mà vừa ý tên kia thì kẻ đó đúng là không có mắt!”

“Loại mặt hàng này vậy mà lại mặc đồng phục của trường Đế Tôn chúng ta, đúng là mất hết thể diện mà!”

Tiếng xì xầm bàn tán vang lên trong quán cà phê, câu sau càng chói tai hơn câu trước, ý châm chọc rất rõ ràng và nặng nề. Thính lực của Tân Mặc rất tốt nên có thế nghe được hết, tuy nhiên, từ trước đến nay, hắn chẳng hề để tâm đ ến những lời như thế này.

“Sao há? Chẳng lẽ uống trà đá không được?”, Tân Mặc hỏi ngược lại.

“Cũng không phải, chỉ là…”, nhân viên phục vụ ấp a ấp úng, chỉ có điều nếu tất cả mọi người đều uống trà đá như cậu thì quán cà phê này nên đóng cửa được rồi. Tuy nhiên, câu phía sau cậu ta chỉ có thể nói thầm trong bụng.

“Nếu được thì làm đi!”, Tân mặc cười nói, tiếp tục cúi đầu, tay gõ gõ lên mặt bàn để giết thời gian.

Nhân viên phục vụ liếc nhìn hắn một cái, rồi xoay người rời

đi.

“Đợi một chút, hai ly!”, Tân Mặc gọi cậu ta lại, đồng thời giơ lên 2 ngón tay.

Nhân viên phục trợn trừng mắt, rồi lập tức quay đi. Đúng là một tên keo kiệt, vậy mà lại mời người khác đến đây uống trà đá. Nữ sinh kia chắc cũng không ra gì, nếu không phải Xuân ca thì cũng là Phượng tỷ! Nhân viên phục vụ thầm nói.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ bưng hai ly trà đá đi về phía này, cậu ta đặt khay gỗ xuống bàn phát ra âm thanh nặng nè.

“Nước của cậu!”, giọng điệu nhân viên phục vụ không mấy gì tốt, nếu không phải ông chủ đã từng căn dặn phải niềm nở với tất cả khách hàng thì đoán chừng… cậu ta cũng lười nói lời này.

“Cảm ơn!”, Tân Mặc thờ ơ đáp. Ngay lúc đó, cửa quán cà phê mở ra, một nữ sinh mặc đồng phục của trường Đế Tòn bước vào. Đồng phục trắng sáng, gọn gàng ôm trọn từng đường cong hoàn mỹ của cô gái kia.

Vệ Sĩ Ngổ NgáoTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNước Hoa Hạ, trung tâm thành phố PT. “Mới đi có một chuyến tàu điện mà đã bị trộm mất va ly rồi! Trên người giờ chẳng còn một thứ gì hết. Quan trọng nhất là ảnh chụp nữ thần họ Thương cũng mất sạch sành sanh! Thật tức chết mà!”, Tân Mặc ngửa mặt lên trời gào to, oán trách ông trời bất công, con người ngày càng tệ hại. “Thôi bỏ đi, chờ anh đây có tiền nhất định sẽ đi mua hết đĩa hát hiếm có khó tìm của nữ thần họ Thương về cho ông già cùng xem!”, Tân Mặc vừa nghĩ tới đĩa hát của ca sĩ họ Thương kia, hai mắt dường như phát sáng lên, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn, chỉ thiếu nước miếng ròng ròng nữa thôi! Đó là biểu cảm rất thường thấy của bọn đàn ông mà, hắn cúi đầu đạp đạp gót giày dính đầy đất cát xuống đất, xoay người nhìn thoáng tòa nhà phía sau lưng. Đây là tòa nhà nổi tiếng của thành phố PT, cao đến bốn mươi tầng. Ngay mặt tiền tòa nhà còn gắn logo ‘Building Kim Thạch’ mạ vàng rất lớn! Đây chính là đích đến của chuyến đi thành phố PT lần này của hắn! Trụ sở chính của tập đoàn Kim Thạch… nhân viên phục vụ hỏi lại một lần nữa, cậu ta muốn đảm bảo tai mình không bị hỏng do hòm qua đeo tai nghe xem phim. Tuy nhiên, giọng của cậu ta đã được đề cao lên vài phần, giữa quán cà phê yên tĩnh được truyền đi rất xa.Cách đó không xa, một vài khách đến uống cà phê không khỏi ló đầu ra nhìn về phía bên này.“Chậc, không biết là tên ngốc nào chạy đến đây uống trà đá nữa, sao không uống ở trường luôn đi cho rồi, vừa tiết kiệm tiền lại vừa tiết kiệm thời gian!”“Đúng đấy, lại còn uống trà đá! Làm chuyện mất mặt như vậy, nếu ai mà vừa ý tên kia thì kẻ đó đúng là không có mắt!”“Loại mặt hàng này vậy mà lại mặc đồng phục của trường Đế Tôn chúng ta, đúng là mất hết thể diện mà!”Tiếng xì xầm bàn tán vang lên trong quán cà phê, câu sau càng chói tai hơn câu trước, ý châm chọc rất rõ ràng và nặng nề. Thính lực của Tân Mặc rất tốt nên có thế nghe được hết, tuy nhiên, từ trước đến nay, hắn chẳng hề để tâm đ ến những lời như thế này.“Sao há? Chẳng lẽ uống trà đá không được?”, Tân Mặc hỏi ngược lại.“Cũng không phải, chỉ là…”, nhân viên phục vụ ấp a ấp úng, chỉ có điều nếu tất cả mọi người đều uống trà đá như cậu thì quán cà phê này nên đóng cửa được rồi. Tuy nhiên, câu phía sau cậu ta chỉ có thể nói thầm trong bụng.“Nếu được thì làm đi!”, Tân mặc cười nói, tiếp tục cúi đầu, tay gõ gõ lên mặt bàn để giết thời gian.Nhân viên phục vụ liếc nhìn hắn một cái, rồi xoay người rờiđi.“Đợi một chút, hai ly!”, Tân Mặc gọi cậu ta lại, đồng thời giơ lên 2 ngón tay.Nhân viên phục trợn trừng mắt, rồi lập tức quay đi. Đúng là một tên keo kiệt, vậy mà lại mời người khác đến đây uống trà đá. Nữ sinh kia chắc cũng không ra gì, nếu không phải Xuân ca thì cũng là Phượng tỷ! Nhân viên phục vụ thầm nói.Một lúc sau, nhân viên phục vụ bưng hai ly trà đá đi về phía này, cậu ta đặt khay gỗ xuống bàn phát ra âm thanh nặng nè.“Nước của cậu!”, giọng điệu nhân viên phục vụ không mấy gì tốt, nếu không phải ông chủ đã từng căn dặn phải niềm nở với tất cả khách hàng thì đoán chừng… cậu ta cũng lười nói lời này.“Cảm ơn!”, Tân Mặc thờ ơ đáp. Ngay lúc đó, cửa quán cà phê mở ra, một nữ sinh mặc đồng phục của trường Đế Tòn bước vào. Đồng phục trắng sáng, gọn gàng ôm trọn từng đường cong hoàn mỹ của cô gái kia.

Chương 26