Chu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần…
Chương 21: Chương 21
Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Đồng chí Chu khẽ nhíu mày: “Ở đây sao?”Tô Ngư gật đầu.Theo bản năng đồng chí Chu nhìn bốn phía, khi nhìn tới người đàn ông mặc quân phục có thân hình cao lớn đứng cách đó không xa, dừng lại một chút, mặt có vẻ nghi ngờ, sau đó nghiêm túc nhìn lại tình cờ bắt gặp ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó.Đồng chí Chu: “! ”Giống như là vì phân cao thấp, đồng chí Chu cố chịu áp lực, không hề rời mắt đi, hai người đàn ông dùng ánh mắt để đánh nhau một trận, chỉ là không đến ba giây đồng chí Chu đã bại trận.“Đồng chí Chu sao vậy? Đồng chí Chu.” Tô Ngư phát hiện đồng chí Chu đột nhiên trở nên chán nản, giống như là mất đi ý chí chiến đấu, ánh mắt có chút mơ hồ, làm sao vậy?Đồng chí Chu cúi đầu nhìn Tô Ngư, miễn cưỡng cười: “Tôi không sao.”Tô Ngư: “! ” Cảm ơn, tôi cũng không muốn quan tâm anh đâu.Sau khi phát người đàn ông mặc quân phục cũng không có trắng trợn nhìn bọn họ, cũng không định đi tới đây, đồng chí Chu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn dùng sức nắm chặt lòng bàn tay lại, hít thở thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đồng chí Tô, tôi, tôi…”Tô Ngư nhìn đồng chí Chu, nhẹ nhàng gật đầu, cũng nghiêm túc nói: “Ừ, tôi đang nghe.”Đồng chí Chu sửng sốt, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Ngư, từ từ trấn tĩnh lại, gằn từng chữ nói: “Tôi, Chu Thành Dân, cha mẹ là công nhân viên chức nhà nước…Đồng chí Tô Ngư có đồng ý làm quen với tôi không?”Tô Ngư kiên nhẫn chờ hắn nói xong, nghiêm túc trả lời: “Xin lỗi đồng chí Chu Thành Dân, tôi từ chối.”Quả nhiên bị từ chối không chút thương tiếc.Đồng chí Chu nhìn ánh mắt Tô Ngư, trong lòng đủ loại cảm xúc, đúng vậy hắn thích nhất là ánh mắt của đồng chí Tô Ngư, nó giống như mang theo sức mạnh, tuy đồng chí Tô Ngư chỉ đem ánh mắt nhìn về phía đồng chí Lý Mỹ Lệ chứ chưa từng nhìn hắn, đối với hắn ta cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, nghĩ tới đây đồng chí Chu đang đau khổ lại có chút thoải mái.Chu Thành Dân muốn cười, nhưng không cười nổi, đành phải thu hồi thái độ lại: “Tôi biết rồi.”
Đồng chí Chu khẽ nhíu mày: “Ở đây sao?”
Tô Ngư gật đầu.
Theo bản năng đồng chí Chu nhìn bốn phía, khi nhìn tới người đàn ông mặc quân phục có thân hình cao lớn đứng cách đó không xa, dừng lại một chút, mặt có vẻ nghi ngờ, sau đó nghiêm túc nhìn lại tình cờ bắt gặp ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó.
Đồng chí Chu: “! ”
Giống như là vì phân cao thấp, đồng chí Chu cố chịu áp lực, không hề rời mắt đi, hai người đàn ông dùng ánh mắt để đánh nhau một trận, chỉ là không đến ba giây đồng chí Chu đã bại trận.
“Đồng chí Chu sao vậy? Đồng chí Chu.
” Tô Ngư phát hiện đồng chí Chu đột nhiên trở nên chán nản, giống như là mất đi ý chí chiến đấu, ánh mắt có chút mơ hồ, làm sao vậy?
Đồng chí Chu cúi đầu nhìn Tô Ngư, miễn cưỡng cười: “Tôi không sao.
”
Tô Ngư: “! ” Cảm ơn, tôi cũng không muốn quan tâm anh đâu.
Sau khi phát người đàn ông mặc quân phục cũng không có trắng trợn nhìn bọn họ, cũng không định đi tới đây, đồng chí Chu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn dùng sức nắm chặt lòng bàn tay lại, hít thở thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đồng chí Tô, tôi, tôi…”
Tô Ngư nhìn đồng chí Chu, nhẹ nhàng gật đầu, cũng nghiêm túc nói: “Ừ, tôi đang nghe.
”
Đồng chí Chu sửng sốt, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Ngư, từ từ trấn tĩnh lại, gằn từng chữ nói: “Tôi, Chu Thành Dân, cha mẹ là công nhân viên chức nhà nước…Đồng chí Tô Ngư có đồng ý làm quen với tôi không?”
Tô Ngư kiên nhẫn chờ hắn nói xong, nghiêm túc trả lời: “Xin lỗi đồng chí Chu Thành Dân, tôi từ chối.
”
Quả nhiên bị từ chối không chút thương tiếc.
Đồng chí Chu nhìn ánh mắt Tô Ngư, trong lòng đủ loại cảm xúc, đúng vậy hắn thích nhất là ánh mắt của đồng chí Tô Ngư, nó giống như mang theo sức mạnh, tuy đồng chí Tô Ngư chỉ đem ánh mắt nhìn về phía đồng chí Lý Mỹ Lệ chứ chưa từng nhìn hắn, đối với hắn ta cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, nghĩ tới đây đồng chí Chu đang đau khổ lại có chút thoải mái.
Chu Thành Dân muốn cười, nhưng không cười nổi, đành phải thu hồi thái độ lại: “Tôi biết rồi.
”
Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Đồng chí Chu khẽ nhíu mày: “Ở đây sao?”Tô Ngư gật đầu.Theo bản năng đồng chí Chu nhìn bốn phía, khi nhìn tới người đàn ông mặc quân phục có thân hình cao lớn đứng cách đó không xa, dừng lại một chút, mặt có vẻ nghi ngờ, sau đó nghiêm túc nhìn lại tình cờ bắt gặp ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó.Đồng chí Chu: “! ”Giống như là vì phân cao thấp, đồng chí Chu cố chịu áp lực, không hề rời mắt đi, hai người đàn ông dùng ánh mắt để đánh nhau một trận, chỉ là không đến ba giây đồng chí Chu đã bại trận.“Đồng chí Chu sao vậy? Đồng chí Chu.” Tô Ngư phát hiện đồng chí Chu đột nhiên trở nên chán nản, giống như là mất đi ý chí chiến đấu, ánh mắt có chút mơ hồ, làm sao vậy?Đồng chí Chu cúi đầu nhìn Tô Ngư, miễn cưỡng cười: “Tôi không sao.”Tô Ngư: “! ” Cảm ơn, tôi cũng không muốn quan tâm anh đâu.Sau khi phát người đàn ông mặc quân phục cũng không có trắng trợn nhìn bọn họ, cũng không định đi tới đây, đồng chí Chu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn dùng sức nắm chặt lòng bàn tay lại, hít thở thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đồng chí Tô, tôi, tôi…”Tô Ngư nhìn đồng chí Chu, nhẹ nhàng gật đầu, cũng nghiêm túc nói: “Ừ, tôi đang nghe.”Đồng chí Chu sửng sốt, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Ngư, từ từ trấn tĩnh lại, gằn từng chữ nói: “Tôi, Chu Thành Dân, cha mẹ là công nhân viên chức nhà nước…Đồng chí Tô Ngư có đồng ý làm quen với tôi không?”Tô Ngư kiên nhẫn chờ hắn nói xong, nghiêm túc trả lời: “Xin lỗi đồng chí Chu Thành Dân, tôi từ chối.”Quả nhiên bị từ chối không chút thương tiếc.Đồng chí Chu nhìn ánh mắt Tô Ngư, trong lòng đủ loại cảm xúc, đúng vậy hắn thích nhất là ánh mắt của đồng chí Tô Ngư, nó giống như mang theo sức mạnh, tuy đồng chí Tô Ngư chỉ đem ánh mắt nhìn về phía đồng chí Lý Mỹ Lệ chứ chưa từng nhìn hắn, đối với hắn ta cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, nghĩ tới đây đồng chí Chu đang đau khổ lại có chút thoải mái.Chu Thành Dân muốn cười, nhưng không cười nổi, đành phải thu hồi thái độ lại: “Tôi biết rồi.”