Chu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần…
Chương 31: Chương 31
Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Thừa dịp này, Tô Ngư kéo ống tay áo Lục Thiệu Tông xông vào bên trong, Lục Thiệu Tông thuận theo cô, hai người rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây, nhưng sau khi vào công viên, Tô Ngư lại hối hận, bởi vì trong công viên lại là một vòng vây khác, tất cả đều là nam nữ có đôi có cặp, đi vài bước lại gặp một đôi.Tô Ngư không tin, cô trực tiếp đi thẳng về hướng bờ hồ, hồ lớn như vậy, chẳng lẽ không có một chỗ trống nào cho cô?Nhưng cuộc đời là như vậy đấy, bờ hồ đã bị các cặp tình nhân chiếm hết, giống như đã thương lượng xong, cách một đoạn thì có một đôi, cứ như vậy vây quanh thành một vòng tròn, bất luận kẻ nào muốn chen vào đều không được.Toàn bộ công viên gần như không còn chỗ trống, bởi vì ngoại trừ các cặp tình nhân, thì người lớn trẻ nhỏ đến công viên chơi cũng không ít, hôm nay là ngày nghỉ nên tất cả mọi người đều đến đây để thư giãn.Tô Ngư cứ như vậy kéo Lục Thiệu Tông đi một vòng công viên, Lục Thiệu Tông từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn đi theo cô, cũng mặc cho cô nắm lấy ống tay áo mình.Cuối cùng, Tô Ngư phát hiện mình đã làm nhăn quân trang của Lục Thiệu Tông, vội vàng buông ra, ảo não nói: "Quần áo của anh! "Lục Thiệu Tông lắc đầu: "Không sao, anh sẽ dùng bàn ủi ủi lại.”Tô Ngư trả lời theo bản năng: "Em cũng biết dùng.”Lục Thiệu Tông: "Thật trùng hợp, chúng ta đều biết dùng.”Tô Ngư lập tức nở nụ cười, lúc cô phát hiện Lục Thiệu Tông đang nhìn mình, cô liền vội đưa tay che miệng, có phải cô vừa cười hở răng rồi không?“Em cười rất đẹp, giống như hoa nở vậy." Ngữ khí Lục Thiệu Tông chân thành, anh chưa từng nói những lời này bao giờ.Thình thịch.Trái tim càng đập nhanh hơn, Tô Ngư lặng lẽ nắm tay, tự an ủi mình đừng sợ, mở miệng: "Lúc anh cười rất tuấn tú, dù sao cũng rất đẹp, cho nên sau này chúng ta nên cười nhiều hơn nhé."Lục Thiệu Tông cười khẽ: "Được, nghe lời em.”Lại nữa, cái cảm giác muốn xoa lỗ tai này, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai này, càng làm cho người ta động tâm không thôi.
Thừa dịp này, Tô Ngư kéo ống tay áo Lục Thiệu Tông xông vào bên trong, Lục Thiệu Tông thuận theo cô, hai người rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây, nhưng sau khi vào công viên, Tô Ngư lại hối hận, bởi vì trong công viên lại là một vòng vây khác, tất cả đều là nam nữ có đôi có cặp, đi vài bước lại gặp một đôi.
Tô Ngư không tin, cô trực tiếp đi thẳng về hướng bờ hồ, hồ lớn như vậy, chẳng lẽ không có một chỗ trống nào cho cô?
Nhưng cuộc đời là như vậy đấy, bờ hồ đã bị các cặp tình nhân chiếm hết, giống như đã thương lượng xong, cách một đoạn thì có một đôi, cứ như vậy vây quanh thành một vòng tròn, bất luận kẻ nào muốn chen vào đều không được.
Toàn bộ công viên gần như không còn chỗ trống, bởi vì ngoại trừ các cặp tình nhân, thì người lớn trẻ nhỏ đến công viên chơi cũng không ít, hôm nay là ngày nghỉ nên tất cả mọi người đều đến đây để thư giãn.
Tô Ngư cứ như vậy kéo Lục Thiệu Tông đi một vòng công viên, Lục Thiệu Tông từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn đi theo cô, cũng mặc cho cô nắm lấy ống tay áo mình.
Cuối cùng, Tô Ngư phát hiện mình đã làm nhăn quân trang của Lục Thiệu Tông, vội vàng buông ra, ảo não nói: "Quần áo của anh! "
Lục Thiệu Tông lắc đầu: "Không sao, anh sẽ dùng bàn ủi ủi lại.
”
Tô Ngư trả lời theo bản năng: "Em cũng biết dùng.
”
Lục Thiệu Tông: "Thật trùng hợp, chúng ta đều biết dùng.
”
Tô Ngư lập tức nở nụ cười, lúc cô phát hiện Lục Thiệu Tông đang nhìn mình, cô liền vội đưa tay che miệng, có phải cô vừa cười hở răng rồi không?
“Em cười rất đẹp, giống như hoa nở vậy.
" Ngữ khí Lục Thiệu Tông chân thành, anh chưa từng nói những lời này bao giờ.
Thình thịch.
Trái tim càng đập nhanh hơn, Tô Ngư lặng lẽ nắm tay, tự an ủi mình đừng sợ, mở miệng: "Lúc anh cười rất tuấn tú, dù sao cũng rất đẹp, cho nên sau này chúng ta nên cười nhiều hơn nhé.
"
Lục Thiệu Tông cười khẽ: "Được, nghe lời em.
”
Lại nữa, cái cảm giác muốn xoa lỗ tai này, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai này, càng làm cho người ta động tâm không thôi.
Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại VănTác giả: Nguyệt Minh Tinh MãnTruyện Cung Đấu, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngChu Xảo Mạn không thể tin được, cô ta cẩn thận đánh giá Tô Ngư, dáng vẻ Tô Ngư như tiên nữ, toàn thân đều giống như dính tiên khí, tỏa sáng rực rỡ, không giống người bình thường, nhưng Tô Ngư thế này, lại nhất quyết không mềm lòng. Trước khi đến, Chu Xảo Mạn đã suy nghĩ thật kĩ, cho rằng Tô Ngư nhất định sẽ thương hại cô ta, giúp đỡ cô ta, trước khi cô ta xuống nông thôn, quan hệ với Tô Ngư cũng không tệ, mặc dù mấy năm nay vì khoảng cách mà xa cách, tình cảm vẫn còn một ít, nhưng Tô Ngư không hề lay động, khiến kế hoạch của cô ta phá sản ngay từ đầu. “Tiểu Ngư, Xảo Mạn, chị em các con nói chuyện gì vậy, ăn cơm thôi nào. ”Tô Ngư: “Chị họ, mẹ em gọi, ra ngoài ăn cơm thôi. ”Sắc mặt Chu Xảo Mạn khó coi, nhưng khi nhìn Tô Ngư, cố gắng nặn ra nụ cười: “Được. ”“Nào, Xảo Mạn cứ ngồi tự nhiên, đừng đứng đấy, nếm thử đồ ăn ba Tiểu Ngư làm đi. ” Lý Lâm cười sảng khoái, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Thịt khô xào đậu đũa, trứng xào cà chua, còn có một bát canh bí đao lớn, Chu Xảo Mạn quét qua một lần… Thừa dịp này, Tô Ngư kéo ống tay áo Lục Thiệu Tông xông vào bên trong, Lục Thiệu Tông thuận theo cô, hai người rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây, nhưng sau khi vào công viên, Tô Ngư lại hối hận, bởi vì trong công viên lại là một vòng vây khác, tất cả đều là nam nữ có đôi có cặp, đi vài bước lại gặp một đôi.Tô Ngư không tin, cô trực tiếp đi thẳng về hướng bờ hồ, hồ lớn như vậy, chẳng lẽ không có một chỗ trống nào cho cô?Nhưng cuộc đời là như vậy đấy, bờ hồ đã bị các cặp tình nhân chiếm hết, giống như đã thương lượng xong, cách một đoạn thì có một đôi, cứ như vậy vây quanh thành một vòng tròn, bất luận kẻ nào muốn chen vào đều không được.Toàn bộ công viên gần như không còn chỗ trống, bởi vì ngoại trừ các cặp tình nhân, thì người lớn trẻ nhỏ đến công viên chơi cũng không ít, hôm nay là ngày nghỉ nên tất cả mọi người đều đến đây để thư giãn.Tô Ngư cứ như vậy kéo Lục Thiệu Tông đi một vòng công viên, Lục Thiệu Tông từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn đi theo cô, cũng mặc cho cô nắm lấy ống tay áo mình.Cuối cùng, Tô Ngư phát hiện mình đã làm nhăn quân trang của Lục Thiệu Tông, vội vàng buông ra, ảo não nói: "Quần áo của anh! "Lục Thiệu Tông lắc đầu: "Không sao, anh sẽ dùng bàn ủi ủi lại.”Tô Ngư trả lời theo bản năng: "Em cũng biết dùng.”Lục Thiệu Tông: "Thật trùng hợp, chúng ta đều biết dùng.”Tô Ngư lập tức nở nụ cười, lúc cô phát hiện Lục Thiệu Tông đang nhìn mình, cô liền vội đưa tay che miệng, có phải cô vừa cười hở răng rồi không?“Em cười rất đẹp, giống như hoa nở vậy." Ngữ khí Lục Thiệu Tông chân thành, anh chưa từng nói những lời này bao giờ.Thình thịch.Trái tim càng đập nhanh hơn, Tô Ngư lặng lẽ nắm tay, tự an ủi mình đừng sợ, mở miệng: "Lúc anh cười rất tuấn tú, dù sao cũng rất đẹp, cho nên sau này chúng ta nên cười nhiều hơn nhé."Lục Thiệu Tông cười khẽ: "Được, nghe lời em.”Lại nữa, cái cảm giác muốn xoa lỗ tai này, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai này, càng làm cho người ta động tâm không thôi.