Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…

Chương 14: C14: Không ổn rồi

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Cùng lúc đó.Ở vùng ngoại ô phía đông thành phố Kim Lăng có một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.Cả ba mặt biệt thự đều giáp với núi xanh, mặt tiền gần sát nước biếc, thu gió tụ khí, địa thế cực tốt, rõ ràng là một nơi phong thuỷ quý báu.Lúc này.Trên ghế sofa trong đại sảnh biệt thự.Có một người đàn ông trung niên đang chơi “xếp hình”.“Không ổn rồi, anh Hổ không ổn rồi!”Đúng lúc này anh Kê hốt hoảng chạy vào, nói năng gấp gáp, bộ dạng trông vô cùng nhếch nhác.Nhưng anh Hổ lại như không nghe thấy, “xếp hình” xong rồi mới chậm rãi bò từ trên cơ thể trắng nõn nà kia xuống, còn không quên bóp thêm một cái.Động tác này lại khiến người phụ nữ tr@n truồng kia rên một tiếng.“Đại Kê, có chuyện gì vậy? Sao lại hốt hoảng thế kia?”Anh Hổ nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc Hoa Tử, thản nhiên hỏi.Anh Kê nhìn thoáng qua cơ thể trắng nõn trên ghế sofa, không nhịn được mà nuốt nước bọt, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.Gã đã gặp người phụ nữ này rồi, cô ta là một minh tinh tuyến mười tám!Anh Hổ đúng là anh Hổ, chơi toàn hàng cao cấp thôi!Nhưng gã cũng biết chính sự quan trọng, nên bèn nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra vừa rồi.“Một người hạ gục cả đám các cậu? Còn dùng tay không cản xe cẩu?”“Đúng rồi ạ! Lúc đó em choáng luôn.”“Mẹ nó, cậu tưởng tôi bị ngu à? Cậu biết xe cẩu có tác dụng gì không hả? Đừng nói là cơ thể máu thịt, ngay cả bê tông mà nó còn có thể nghiền nát, ai có thể cản được xe cẩu cơ chứ?”Anh Hổ lạnh lùng nói.Gã mà tin vào những lời ngu xuẩn này mới là lạ!“Anh Hổ, những gì em nói đều là thật đó ạ! Là thật!”Anh Kê sốt ruột giải thích nhưng anh Hổ không chịu tin, điều này khiến gã rất sợ hãi.Nếu anh Hổ cho rằng gã đang nói dối thì chắc chắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!Đúng lúc này.“Rầm!”Cửa biệt thự bị đạp tung ra từ bên ngoài.Ngay sau đó Lâm Phong bình tĩnh bước vào.“Là cậu ta kìa anh Hổ, chính là cậu ta! Anh thấy chưa, bọn em đâu có lừa anh?”Khi thấy Lâm Phong đi theo tới đây, anh Kê lập tức mừng rỡ.Sự xuất hiện của Lâm Phong không chỉ chứng minh cho những gì hai người họ vừa nói, mà có anh Hổ ở đây, gã còn có thể báo thù!“Hửm? Không ngờ lại có kẻ dám tới thật này!”Anh Hổ ngồi trên ghế sofa, kẹp điếu thuốc Hoa Tử trong tay, hờ hững nhìn Lâm Phong đi vào.Gã vẫy tay.Năm sáu mươi vệ sĩ áo đen xông ra từ bốn phía rồi bao vây Lâm Phong chặt chẽ.“Đi, lái xe cẩu tới đây, tao muốn xem cảnh thằng này cản cần cẩu bằng một tay.”Không đợi Lâm Phong trả lời, anh Hổ đã khẽ vẫy tay.“Vâng, anh Hổ!”Một vệ sĩ áo đen khinh thường liếc nhìn Lâm Phong, chuẩn bị đi ra ngoài lái xe cẩu.Kết quả gã vừa bước đi đã bị Lâm Phong đập nát đầu bằng một tay.Cảnh tượng máu me này lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây im bặt.Con ngươi của mọi người co lại, không ngờ Lâm Phong lại kiêu ngạo như thế, đã bị bao vây mà còn dám ra tay giết người!“Quả nhiên cũng có chút thực lực! Nhóc con, cậu làm nghề gì thế?”

Cùng lúc đó.

Ở vùng ngoại ô phía đông thành phố Kim Lăng có một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.

Cả ba mặt biệt thự đều giáp với núi xanh, mặt tiền gần sát nước biếc, thu gió tụ khí, địa thế cực tốt, rõ ràng là một nơi phong thuỷ quý báu.

Lúc này.

Trên ghế sofa trong đại sảnh biệt thự.

Có một người đàn ông trung niên đang chơi “xếp hình”.

“Không ổn rồi, anh Hổ không ổn rồi!”

Đúng lúc này anh Kê hốt hoảng chạy vào, nói năng gấp gáp, bộ dạng trông vô cùng nhếch nhác.

Nhưng anh Hổ lại như không nghe thấy, “xếp hình” xong rồi mới chậm rãi bò từ trên cơ thể trắng nõn nà kia xuống, còn không quên bóp thêm một cái.

Động tác này lại khiến người phụ nữ tr@n truồng kia rên một tiếng.

“Đại Kê, có chuyện gì vậy? Sao lại hốt hoảng thế kia?”

Anh Hổ nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc Hoa Tử, thản nhiên hỏi.

Anh Kê nhìn thoáng qua cơ thể trắng nõn trên ghế sofa, không nhịn được mà nuốt nước bọt, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.

Gã đã gặp người phụ nữ này rồi, cô ta là một minh tinh tuyến mười tám!

Anh Hổ đúng là anh Hổ, chơi toàn hàng cao cấp thôi!

Nhưng gã cũng biết chính sự quan trọng, nên bèn nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra vừa rồi.

“Một người hạ gục cả đám các cậu? Còn dùng tay không cản xe cẩu?”

“Đúng rồi ạ! Lúc đó em choáng luôn.”

“Mẹ nó, cậu tưởng tôi bị ngu à? Cậu biết xe cẩu có tác dụng gì không hả? Đừng nói là cơ thể máu thịt, ngay cả bê tông mà nó còn có thể nghiền nát, ai có thể cản được xe cẩu cơ chứ?”

Anh Hổ lạnh lùng nói.

Gã mà tin vào những lời ngu xuẩn này mới là lạ!

“Anh Hổ, những gì em nói đều là thật đó ạ! Là thật!”

Anh Kê sốt ruột giải thích nhưng anh Hổ không chịu tin, điều này khiến gã rất sợ hãi.

Nếu anh Hổ cho rằng gã đang nói dối thì chắc chắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Đúng lúc này.

“Rầm!”

Cửa biệt thự bị đạp tung ra từ bên ngoài.

Ngay sau đó Lâm Phong bình tĩnh bước vào.

“Là cậu ta kìa anh Hổ, chính là cậu ta! Anh thấy chưa, bọn em đâu có lừa anh?”

Khi thấy Lâm Phong đi theo tới đây, anh Kê lập tức mừng rỡ.

Sự xuất hiện của Lâm Phong không chỉ chứng minh cho những gì hai người họ vừa nói, mà có anh Hổ ở đây, gã còn có thể báo thù!

“Hửm? Không ngờ lại có kẻ dám tới thật này!”

Anh Hổ ngồi trên ghế sofa, kẹp điếu thuốc Hoa Tử trong tay, hờ hững nhìn Lâm Phong đi vào.

Gã vẫy tay.

Năm sáu mươi vệ sĩ áo đen xông ra từ bốn phía rồi bao vây Lâm Phong chặt chẽ.

“Đi, lái xe cẩu tới đây, tao muốn xem cảnh thằng này cản cần cẩu bằng một tay.”

Không đợi Lâm Phong trả lời, anh Hổ đã khẽ vẫy tay.

“Vâng, anh Hổ!”

Một vệ sĩ áo đen khinh thường liếc nhìn Lâm Phong, chuẩn bị đi ra ngoài lái xe cẩu.

Kết quả gã vừa bước đi đã bị Lâm Phong đập nát đầu bằng một tay.

Cảnh tượng máu me này lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây im bặt.

Con ngươi của mọi người co lại, không ngờ Lâm Phong lại kiêu ngạo như thế, đã bị bao vây mà còn dám ra tay giết người!

“Quả nhiên cũng có chút thực lực! Nhóc con, cậu làm nghề gì thế?”

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Cùng lúc đó.Ở vùng ngoại ô phía đông thành phố Kim Lăng có một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.Cả ba mặt biệt thự đều giáp với núi xanh, mặt tiền gần sát nước biếc, thu gió tụ khí, địa thế cực tốt, rõ ràng là một nơi phong thuỷ quý báu.Lúc này.Trên ghế sofa trong đại sảnh biệt thự.Có một người đàn ông trung niên đang chơi “xếp hình”.“Không ổn rồi, anh Hổ không ổn rồi!”Đúng lúc này anh Kê hốt hoảng chạy vào, nói năng gấp gáp, bộ dạng trông vô cùng nhếch nhác.Nhưng anh Hổ lại như không nghe thấy, “xếp hình” xong rồi mới chậm rãi bò từ trên cơ thể trắng nõn nà kia xuống, còn không quên bóp thêm một cái.Động tác này lại khiến người phụ nữ tr@n truồng kia rên một tiếng.“Đại Kê, có chuyện gì vậy? Sao lại hốt hoảng thế kia?”Anh Hổ nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc Hoa Tử, thản nhiên hỏi.Anh Kê nhìn thoáng qua cơ thể trắng nõn trên ghế sofa, không nhịn được mà nuốt nước bọt, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.Gã đã gặp người phụ nữ này rồi, cô ta là một minh tinh tuyến mười tám!Anh Hổ đúng là anh Hổ, chơi toàn hàng cao cấp thôi!Nhưng gã cũng biết chính sự quan trọng, nên bèn nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra vừa rồi.“Một người hạ gục cả đám các cậu? Còn dùng tay không cản xe cẩu?”“Đúng rồi ạ! Lúc đó em choáng luôn.”“Mẹ nó, cậu tưởng tôi bị ngu à? Cậu biết xe cẩu có tác dụng gì không hả? Đừng nói là cơ thể máu thịt, ngay cả bê tông mà nó còn có thể nghiền nát, ai có thể cản được xe cẩu cơ chứ?”Anh Hổ lạnh lùng nói.Gã mà tin vào những lời ngu xuẩn này mới là lạ!“Anh Hổ, những gì em nói đều là thật đó ạ! Là thật!”Anh Kê sốt ruột giải thích nhưng anh Hổ không chịu tin, điều này khiến gã rất sợ hãi.Nếu anh Hổ cho rằng gã đang nói dối thì chắc chắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!Đúng lúc này.“Rầm!”Cửa biệt thự bị đạp tung ra từ bên ngoài.Ngay sau đó Lâm Phong bình tĩnh bước vào.“Là cậu ta kìa anh Hổ, chính là cậu ta! Anh thấy chưa, bọn em đâu có lừa anh?”Khi thấy Lâm Phong đi theo tới đây, anh Kê lập tức mừng rỡ.Sự xuất hiện của Lâm Phong không chỉ chứng minh cho những gì hai người họ vừa nói, mà có anh Hổ ở đây, gã còn có thể báo thù!“Hửm? Không ngờ lại có kẻ dám tới thật này!”Anh Hổ ngồi trên ghế sofa, kẹp điếu thuốc Hoa Tử trong tay, hờ hững nhìn Lâm Phong đi vào.Gã vẫy tay.Năm sáu mươi vệ sĩ áo đen xông ra từ bốn phía rồi bao vây Lâm Phong chặt chẽ.“Đi, lái xe cẩu tới đây, tao muốn xem cảnh thằng này cản cần cẩu bằng một tay.”Không đợi Lâm Phong trả lời, anh Hổ đã khẽ vẫy tay.“Vâng, anh Hổ!”Một vệ sĩ áo đen khinh thường liếc nhìn Lâm Phong, chuẩn bị đi ra ngoài lái xe cẩu.Kết quả gã vừa bước đi đã bị Lâm Phong đập nát đầu bằng một tay.Cảnh tượng máu me này lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây im bặt.Con ngươi của mọi người co lại, không ngờ Lâm Phong lại kiêu ngạo như thế, đã bị bao vây mà còn dám ra tay giết người!“Quả nhiên cũng có chút thực lực! Nhóc con, cậu làm nghề gì thế?”

Chương 14: C14: Không ổn rồi