Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…
Chương 869
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Bên trong thành phố Đông Tỉnh. Đám người Khương Thái Hằng, Khương Minh *****, gương mặt uể oải. Thật sự là bọn họ đã tê hết cả người! Đám ninja này của nước Oa dường như thật sự bất tử vậy. AdvBất kể bị giết bao nhiên lần chúng vẫn sẽ sống lại! Đồng thời, mỗi lần bị *****, thực lực của đối phương sẽ tăng lên một chút, quả thực là khó giải quyết! “Thái Hằng lão tổ, không thể tiếp tục như vậy được!” Adv“Nếu cứ tiếp tục như thế thì sợ là thực lực của đám người đó sẽ tăng tới Võ Thần Cảnh mất!” Khương Minh đang đánh nhau với một ninja, vẻ mặt cực kì khó coi. Vừa dứt lời, các võ giả nhà họ Khương cũng nói: “Đúng vậy, phải tìm phương pháp phá thế cục này mới được!” “Thực sự không được, chúng ta lui lại trước đã, nếu không hôm nay khó mà rời khỏi chỗ này!” … Khương Thái Hằng nghe người trong tộc nói xong, gương mặt u ám vô cùng! Quá ức chế! Phía đối phương ngoại trừ phó thành chủ Horaya Komatsu ra thì toàn một lũ rác rưởi… Nhưng giết cũng không chết! Rốt cuộc đây là tà thuật gì? Lúc này, Komatsu thấy Khương Thái Hằng đã dừng công kích, vì vậy cũng bảo đám thuộc hạ dừng tay! Vẻ mặt lão ta đầy châm chọc: “Khương Thái Hằng, tình hình hiện tại thế nào ông biết rồi! Phí công giãy dụa làm gì, không bằng bó tay chịu trói đi, tôi còn tha cho một mạng!” “Ông đừng suy nghĩ nhiều! Võ giả nhà họ Khương tôi vĩnh viễn không cúi đầu, đừng nói là xin đám nước Oa các người tha thứ!” Khương Thái Hằng lạnh lùng nói. Horaya Komatsu thấy vậy, vẻ mặt cũng trở nên u ám, lạnh lùng nói: “Không biết xấu hổ! Thật sự cho rằng mình hay lắm à? Một đám chó Đại Hạ! Chết hết cho ông đây!” Một giây sau, mười mấy ninja nước Oa lại lao lên công kích! Bọn chúng ỷ vào bản thân bất tử, xông lên liều mạng, không hề sợ hãi chút nào! Rầm! Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bên trong thành phố Đông Tỉnh.
Đám người Khương Thái Hằng, Khương Minh *****, gương mặt uể oải.
Thật sự là bọn họ đã tê hết cả người!
Đám ninja này của nước Oa dường như thật sự bất tử vậy.
Adv
Bất kể bị giết bao nhiên lần chúng vẫn sẽ sống lại!
Đồng thời, mỗi lần bị *****, thực lực của đối phương sẽ tăng lên một chút, quả thực là khó giải quyết!
“Thái Hằng lão tổ, không thể tiếp tục như vậy được!”
Adv
“Nếu cứ tiếp tục như thế thì sợ là thực lực của đám người đó sẽ tăng tới Võ Thần Cảnh mất!”
Khương Minh đang đánh nhau với một ninja, vẻ mặt cực kì khó coi.
Vừa dứt lời, các võ giả nhà họ Khương cũng nói:
“Đúng vậy, phải tìm phương pháp phá thế cục này mới được!”
“Thực sự không được, chúng ta lui lại trước đã, nếu không hôm nay khó mà rời khỏi chỗ này!”
…
Khương Thái Hằng nghe người trong tộc nói xong, gương mặt u ám vô cùng!
Quá ức chế!
Phía đối phương ngoại trừ phó thành chủ Horaya Komatsu ra thì toàn một lũ rác rưởi…
Nhưng giết cũng không chết!
Rốt cuộc đây là tà thuật gì?
Lúc này, Komatsu thấy Khương Thái Hằng đã dừng công kích, vì vậy cũng bảo đám thuộc hạ dừng tay!
Vẻ mặt lão ta đầy châm chọc:
“Khương Thái Hằng, tình hình hiện tại thế nào ông biết rồi! Phí công giãy dụa làm gì, không bằng bó tay chịu trói đi, tôi còn tha cho một mạng!”
“Ông đừng suy nghĩ nhiều! Võ giả nhà họ Khương tôi vĩnh viễn không cúi đầu, đừng nói là xin đám nước Oa các người tha thứ!”
Khương Thái Hằng lạnh lùng nói.
Horaya Komatsu thấy vậy, vẻ mặt cũng trở nên u ám, lạnh lùng nói:
“Không biết xấu hổ! Thật sự cho rằng mình hay lắm à? Một đám chó Đại Hạ! Chết hết cho ông đây!”
Một giây sau, mười mấy ninja nước Oa lại lao lên công kích!
Bọn chúng ỷ vào bản thân bất tử, xông lên liều mạng, không hề sợ hãi chút nào!
Rầm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Bên trong thành phố Đông Tỉnh. Đám người Khương Thái Hằng, Khương Minh *****, gương mặt uể oải. Thật sự là bọn họ đã tê hết cả người! Đám ninja này của nước Oa dường như thật sự bất tử vậy. AdvBất kể bị giết bao nhiên lần chúng vẫn sẽ sống lại! Đồng thời, mỗi lần bị *****, thực lực của đối phương sẽ tăng lên một chút, quả thực là khó giải quyết! “Thái Hằng lão tổ, không thể tiếp tục như vậy được!” Adv“Nếu cứ tiếp tục như thế thì sợ là thực lực của đám người đó sẽ tăng tới Võ Thần Cảnh mất!” Khương Minh đang đánh nhau với một ninja, vẻ mặt cực kì khó coi. Vừa dứt lời, các võ giả nhà họ Khương cũng nói: “Đúng vậy, phải tìm phương pháp phá thế cục này mới được!” “Thực sự không được, chúng ta lui lại trước đã, nếu không hôm nay khó mà rời khỏi chỗ này!” … Khương Thái Hằng nghe người trong tộc nói xong, gương mặt u ám vô cùng! Quá ức chế! Phía đối phương ngoại trừ phó thành chủ Horaya Komatsu ra thì toàn một lũ rác rưởi… Nhưng giết cũng không chết! Rốt cuộc đây là tà thuật gì? Lúc này, Komatsu thấy Khương Thái Hằng đã dừng công kích, vì vậy cũng bảo đám thuộc hạ dừng tay! Vẻ mặt lão ta đầy châm chọc: “Khương Thái Hằng, tình hình hiện tại thế nào ông biết rồi! Phí công giãy dụa làm gì, không bằng bó tay chịu trói đi, tôi còn tha cho một mạng!” “Ông đừng suy nghĩ nhiều! Võ giả nhà họ Khương tôi vĩnh viễn không cúi đầu, đừng nói là xin đám nước Oa các người tha thứ!” Khương Thái Hằng lạnh lùng nói. Horaya Komatsu thấy vậy, vẻ mặt cũng trở nên u ám, lạnh lùng nói: “Không biết xấu hổ! Thật sự cho rằng mình hay lắm à? Một đám chó Đại Hạ! Chết hết cho ông đây!” Một giây sau, mười mấy ninja nước Oa lại lao lên công kích! Bọn chúng ỷ vào bản thân bất tử, xông lên liều mạng, không hề sợ hãi chút nào! Rầm! Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!