Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…
Chương 883
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… “Cậu là Lâm Phong phải không? Được, quả nhiên tre già rồi thì măng mọc mà!” “Có thể bất chấp nguy hiểm đến cứu Ngôn Khê như vậy, xem ra cậu cũng thật lòng với con bé Ngôn Khê này đấy!” “Đi ra sau đi, tiếp theo cứ giao cho chúng tôi là được!” Một vị Cổ Tổ đứng đầu trong đó nhìn thẳng vào Lâm Phong, trầm trồ khen ngợi. Adv“Nói đùa gì vậy, hai người đó là của tôi! Không ai được giành hết!” Lâm Phong lạnh lùng quát một tiếng, rồi chợt lao đi đấm thật mạnh về phía Hammurabi. “Dám cận chiến với tôi! Lấy sở đoản của mình để đấu với sở trường của tôi đấy à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!” Hammurabi lạnh lùng không hề sợ hãi tung một cú đấm. AdvNắm đấm của hai người va chạm nhau phát ra tiếng nổ mạnh rung trời, tạo ra dư chấn lan rộng xung quanh, khiến cả ngọn núi Anh Hoa cũng rung nhè nhẹ. “Quá đã! Sau trận cận chiến với Nhị sư tỷ, anh là người thứ hai có thể đỡ được cú đấm bâng quơ của tôi đấy!” Lâm Phong bẻ khớp ngón tay, xương cốt toàn thân như thể đang kêu răng rắc. Ngay sau đó. Anh lại lao đi tấn công liên tục về phía Hammurabi. “Bốp!” “Ầm!” Hammurabi bị động đỡ đòn, nhưng càng đánh thì trong lòng lại càng cảm thấy kinh ngạc. Hắn ta là người cải tạo cao cấp nhất phòng thí nghiệm, khoác trên người bộ áo giáp kim loại cứng rắn nhất trên trái đất, hơn nữa còn dùng quả cầu năng lượng chứa năng lượng nhiều gấp một trăm lần nguồn năng lượng thông thường, dù có đối mặt với cao thủ Xuất Khiếu Cảnh cũng không hề sợ hãi. Nhưng giờ đây, khi đối đầu với Lâm Phong, hắn ta lại bị lép vế hoàn toàn, gần như là bị đánh một cách thụ động! Cả sức mạnh lẫn tốc độ của Lâm Phong đều hơn hắn ta! “Dùng sức đi nào!” “Có thể nào dùng sức mạnh hơn để đánh với tôi một trận không vậy!” “Anh là người cải tạo mạnh nhất mà chỉ có chừng ấy thực lực thôi hả?” Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong vang lên bên tai hắn ta. “Trâng tráo thật, sao cậu không dùng sức đi? Chứ tôi thấy cậu cũng cố sức lắm rồi đó!” Hammurabi lạnh lùng đáp lời. Bản thân hắn ta đã sử dụng nguồn năng lượng gấp trăm lần bình thường rồi, giờ phải dùng sức thêm bằng cách nào đây? Sau vài lần đụng độ nhau, hắn ta đã hơi mất sức, cảm giác như thể lực mạnh mẽ đang bên bờ cạn kiệt, hoàn toàn không chịu nổi tốc độ tấn công của Lâm Phong! Lâm Phong nhíu mày. Người cải tạo mạnh nhất mà chẳng chịu nổi một phần mười sức lực của anh ư? Điều này làm anh hơi thất vọng đấy! Có điều sau một lúc tung đòn liên tục, cơ thể anh cũng được vận động đôi chút, cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. “Nếu đã vậy thì trận đấu có thể kết thúc rồi!” Lâm Phong đột nhiên đấm về phía ngực của Hammurabi, linh khí trên nắm đấm cháy rực như ngọn lửa trời đong đưa, phóng thích năng lượng cực kỳ khủng khiếp. Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
“Cậu là Lâm Phong phải không? Được, quả nhiên tre già rồi thì măng mọc mà!”
“Có thể bất chấp nguy hiểm đến cứu Ngôn Khê như vậy, xem ra cậu cũng thật lòng với con bé Ngôn Khê này đấy!”
“Đi ra sau đi, tiếp theo cứ giao cho chúng tôi là được!”
Một vị Cổ Tổ đứng đầu trong đó nhìn thẳng vào Lâm Phong, trầm trồ khen ngợi.
Adv
“Nói đùa gì vậy, hai người đó là của tôi! Không ai được giành hết!”
Lâm Phong lạnh lùng quát một tiếng, rồi chợt lao đi đấm thật mạnh về phía Hammurabi.
“Dám cận chiến với tôi! Lấy sở đoản của mình để đấu với sở trường của tôi đấy à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Hammurabi lạnh lùng không hề sợ hãi tung một cú đấm.
Adv
Nắm đấm của hai người va chạm nhau phát ra tiếng nổ mạnh rung trời, tạo ra dư chấn lan rộng xung quanh, khiến cả ngọn núi Anh Hoa cũng rung nhè nhẹ.
“Quá đã! Sau trận cận chiến với Nhị sư tỷ, anh là người thứ hai có thể đỡ được cú đấm bâng quơ của tôi đấy!”
Lâm Phong bẻ khớp ngón tay, xương cốt toàn thân như thể đang kêu răng rắc.
Ngay sau đó.
Anh lại lao đi tấn công liên tục về phía Hammurabi.
“Bốp!”
“Ầm!”
Hammurabi bị động đỡ đòn, nhưng càng đánh thì trong lòng lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn ta là người cải tạo cao cấp nhất phòng thí nghiệm, khoác trên người bộ áo giáp kim loại cứng rắn nhất trên trái đất, hơn nữa còn dùng quả cầu năng lượng chứa năng lượng nhiều gấp một trăm lần nguồn năng lượng thông thường, dù có đối mặt với cao thủ Xuất Khiếu Cảnh cũng không hề sợ hãi.
Nhưng giờ đây, khi đối đầu với Lâm Phong, hắn ta lại bị lép vế hoàn toàn, gần như là bị đánh một cách thụ động!
Cả sức mạnh lẫn tốc độ của Lâm Phong đều hơn hắn ta!
“Dùng sức đi nào!”
“Có thể nào dùng sức mạnh hơn để đánh với tôi một trận không vậy!”
“Anh là người cải tạo mạnh nhất mà chỉ có chừng ấy thực lực thôi hả?”
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong vang lên bên tai hắn ta.
“Trâng tráo thật, sao cậu không dùng sức đi? Chứ tôi thấy cậu cũng cố sức lắm rồi đó!”
Hammurabi lạnh lùng đáp lời.
Bản thân hắn ta đã sử dụng nguồn năng lượng gấp trăm lần bình thường rồi, giờ phải dùng sức thêm bằng cách nào đây?
Sau vài lần đụng độ nhau, hắn ta đã hơi mất sức, cảm giác như thể lực mạnh mẽ đang bên bờ cạn kiệt, hoàn toàn không chịu nổi tốc độ tấn công của Lâm Phong!
Lâm Phong nhíu mày.
Người cải tạo mạnh nhất mà chẳng chịu nổi một phần mười sức lực của anh ư?
Điều này làm anh hơi thất vọng đấy!
Có điều sau một lúc tung đòn liên tục, cơ thể anh cũng được vận động đôi chút, cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
“Nếu đã vậy thì trận đấu có thể kết thúc rồi!”
Lâm Phong đột nhiên đấm về phía ngực của Hammurabi, linh khí trên nắm đấm cháy rực như ngọn lửa trời đong đưa, phóng thích năng lượng cực kỳ khủng khiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… “Cậu là Lâm Phong phải không? Được, quả nhiên tre già rồi thì măng mọc mà!” “Có thể bất chấp nguy hiểm đến cứu Ngôn Khê như vậy, xem ra cậu cũng thật lòng với con bé Ngôn Khê này đấy!” “Đi ra sau đi, tiếp theo cứ giao cho chúng tôi là được!” Một vị Cổ Tổ đứng đầu trong đó nhìn thẳng vào Lâm Phong, trầm trồ khen ngợi. Adv“Nói đùa gì vậy, hai người đó là của tôi! Không ai được giành hết!” Lâm Phong lạnh lùng quát một tiếng, rồi chợt lao đi đấm thật mạnh về phía Hammurabi. “Dám cận chiến với tôi! Lấy sở đoản của mình để đấu với sở trường của tôi đấy à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!” Hammurabi lạnh lùng không hề sợ hãi tung một cú đấm. AdvNắm đấm của hai người va chạm nhau phát ra tiếng nổ mạnh rung trời, tạo ra dư chấn lan rộng xung quanh, khiến cả ngọn núi Anh Hoa cũng rung nhè nhẹ. “Quá đã! Sau trận cận chiến với Nhị sư tỷ, anh là người thứ hai có thể đỡ được cú đấm bâng quơ của tôi đấy!” Lâm Phong bẻ khớp ngón tay, xương cốt toàn thân như thể đang kêu răng rắc. Ngay sau đó. Anh lại lao đi tấn công liên tục về phía Hammurabi. “Bốp!” “Ầm!” Hammurabi bị động đỡ đòn, nhưng càng đánh thì trong lòng lại càng cảm thấy kinh ngạc. Hắn ta là người cải tạo cao cấp nhất phòng thí nghiệm, khoác trên người bộ áo giáp kim loại cứng rắn nhất trên trái đất, hơn nữa còn dùng quả cầu năng lượng chứa năng lượng nhiều gấp một trăm lần nguồn năng lượng thông thường, dù có đối mặt với cao thủ Xuất Khiếu Cảnh cũng không hề sợ hãi. Nhưng giờ đây, khi đối đầu với Lâm Phong, hắn ta lại bị lép vế hoàn toàn, gần như là bị đánh một cách thụ động! Cả sức mạnh lẫn tốc độ của Lâm Phong đều hơn hắn ta! “Dùng sức đi nào!” “Có thể nào dùng sức mạnh hơn để đánh với tôi một trận không vậy!” “Anh là người cải tạo mạnh nhất mà chỉ có chừng ấy thực lực thôi hả?” Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong vang lên bên tai hắn ta. “Trâng tráo thật, sao cậu không dùng sức đi? Chứ tôi thấy cậu cũng cố sức lắm rồi đó!” Hammurabi lạnh lùng đáp lời. Bản thân hắn ta đã sử dụng nguồn năng lượng gấp trăm lần bình thường rồi, giờ phải dùng sức thêm bằng cách nào đây? Sau vài lần đụng độ nhau, hắn ta đã hơi mất sức, cảm giác như thể lực mạnh mẽ đang bên bờ cạn kiệt, hoàn toàn không chịu nổi tốc độ tấn công của Lâm Phong! Lâm Phong nhíu mày. Người cải tạo mạnh nhất mà chẳng chịu nổi một phần mười sức lực của anh ư? Điều này làm anh hơi thất vọng đấy! Có điều sau một lúc tung đòn liên tục, cơ thể anh cũng được vận động đôi chút, cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. “Nếu đã vậy thì trận đấu có thể kết thúc rồi!” Lâm Phong đột nhiên đấm về phía ngực của Hammurabi, linh khí trên nắm đấm cháy rực như ngọn lửa trời đong đưa, phóng thích năng lượng cực kỳ khủng khiếp. Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!