Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…

Chương 897

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… So với mấy lần trước cộng lại còn nghiêm trọng hơn!    Hơn nữa.    Thiên sứ bốn cánh đến Nhật Bản là do nghe theo lời cô ta!    Bây giờ người đã chết, cô ta nhất định phải cho Thần tộc một lời giải thích!    "Không được, mình không thể ở lại đây nữa! Hai vị thiên sứ đã chết, Thần tộc sẽ không tha cho mình!"    Tiến sĩ Annie lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi lánh nạn.   Adv Nhưng ngay lúc này.    Phòng thí nghiệm đột nhiên tràn ngập tia sáng màu vàng,    Đợi ánh sáng tan đi,    Một bóng người màu vàng xuất hiện trước mặt Tiến sĩ Annie!    Adv"Đại nhân Michael!"    Tiến sĩ Annie nhìn thấy bóng người màu vàng, trong lòng run lên.    "Rắc!"    Bóng người màu vàng đưa cánh tay thon dài ra, trực tiếp bóp chặt lấy cổ Tiến sĩ Annie, nhấc cô ta lên!    "Tôi có lỗi, nhưng ngài không thể hoàn toàn trách tôi được! Do bọn người nước Oa không đáng tin!! Tôi không nên tin tưởng người nước Oa! Người nước Oa chỉ toàn lũ phế vật!”    Tiến sĩ Annie miễn cưỡng giải thích, đổ một nửa nguyên nhân thất bại cho nước Oa!    Sắc mặt Michael lạnh lùng, mãi đến khi Tiến sĩ Annie sắp ngạt thở ngất đi, mới nhẹ nhàng dùng lực ném cô ta ra ngoài!    "Bùm!"    Tiến sĩ Annie đập mạnh vào bức tường kim loại của phòng thí nghiệm, khiến cho bức tường lõm vào, tạo thành cái hố hình người!    "Có biết tại sao tôi chưa giết cô không?"    Giọng nói của Michael không mang theo chút cảm xúc nào.    Tiến sĩ Annie từ trên mặt đất bò dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, vội vàng nói.    "Tôi biết! Hãy cho tôi thêm một cơ hội! Tôi sẽ lập tức nghĩ cách ***** Lâm Phong!"    "Cô đừng quan tâm đến Lâm Phong nữa! Người này cô không thể đối phó được..."    "Vậy..."    Tiến sĩ Annie khẽ giật mình.    "Một trăm năm trôi qua rồi, bí cảnh Hoang mạc Tây Hải Trung Á lại sắp mở ra! Lần này tôi muốn cô giúp tôi vào bí cảnh tìm một thứ gọi là Thánh Linh Châu!"    "Nếu cô có thể mang Thánh Linh Châu về, tôi có thể tha thứ cho tất cả tội lỗi của cô!"    Michael lãnh đạm nói.    "Được! Lần này tôi sẽ đích thân ra tay!"    Tiến sĩ Annie vội vàng gật đầu.    …….    Bên kia.    Trên biển Đông.    Sau khi nhìn Nhị sư tỷ vất vả chống đỡ thiên kiếp một lúc, Lý Nguyên Hạo, Phùng Mục Trần, Võ Bá đều lựa chọn rời đi!    Nếu không phải vì bất đắc dĩ.    Sư huynh đệ bọn họ rất ít khi tụ tập cùng nhau!    Con đường tu tiên của họ khác nhau, muốn đột phá, nhất định phải đi khắp nơi trên thế giới, tìm kiếm cơ duyên của mình...    Lúc này đây.    Trên biển chỉ còn lại Lâm Phong và Ngũ sư huynh Gia Cát Tiểu Minh.   Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

So với mấy lần trước cộng lại còn nghiêm trọng hơn!  

 

 

Hơn nữa.  

 

 

Thiên sứ bốn cánh đến Nhật Bản là do nghe theo lời cô ta!  

 

 

Bây giờ người đã chết, cô ta nhất định phải cho Thần tộc một lời giải thích!  

 

 

"Không được, mình không thể ở lại đây nữa! Hai vị thiên sứ đã chết, Thần tộc sẽ không tha cho mình!"  

 

 

Tiến sĩ Annie lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi lánh nạn.  

 

Adv

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

Phòng thí nghiệm đột nhiên tràn ngập tia sáng màu vàng,  

 

 

Đợi ánh sáng tan đi,  

 

 

Một bóng người màu vàng xuất hiện trước mặt Tiến sĩ Annie!  

 

 

Adv

"Đại nhân Michael!"  

 

 

Tiến sĩ Annie nhìn thấy bóng người màu vàng, trong lòng run lên.  

 

 

"Rắc!"  

 

 

Bóng người màu vàng đưa cánh tay thon dài ra, trực tiếp bóp chặt lấy cổ Tiến sĩ Annie, nhấc cô ta lên!  

 

 

"Tôi có lỗi, nhưng ngài không thể hoàn toàn trách tôi được! Do bọn người nước Oa không đáng tin!! Tôi không nên tin tưởng người nước Oa! Người nước Oa chỉ toàn lũ phế vật!”  

 

 

Tiến sĩ Annie miễn cưỡng giải thích, đổ một nửa nguyên nhân thất bại cho nước Oa!  

 

 

Sắc mặt Michael lạnh lùng, mãi đến khi Tiến sĩ Annie sắp ngạt thở ngất đi, mới nhẹ nhàng dùng lực ném cô ta ra ngoài!  

 

 

"Bùm!"  

 

 

Tiến sĩ Annie đập mạnh vào bức tường kim loại của phòng thí nghiệm, khiến cho bức tường lõm vào, tạo thành cái hố hình người!  

 

 

"Có biết tại sao tôi chưa giết cô không?"  

 

 

Giọng nói của Michael không mang theo chút cảm xúc nào.  

 

 

Tiến sĩ Annie từ trên mặt đất bò dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, vội vàng nói.  

 

 

"Tôi biết! Hãy cho tôi thêm một cơ hội! Tôi sẽ lập tức nghĩ cách ***** Lâm Phong!"  

 

 

"Cô đừng quan tâm đến Lâm Phong nữa! Người này cô không thể đối phó được..."  

 

 

"Vậy..."  

 

 

Tiến sĩ Annie khẽ giật mình.  

 

 

"Một trăm năm trôi qua rồi, bí cảnh Hoang mạc Tây Hải Trung Á lại sắp mở ra! Lần này tôi muốn cô giúp tôi vào bí cảnh tìm một thứ gọi là Thánh Linh Châu!"  

 

 

"Nếu cô có thể mang Thánh Linh Châu về, tôi có thể tha thứ cho tất cả tội lỗi của cô!"  

 

 

Michael lãnh đạm nói.  

 

 

"Được! Lần này tôi sẽ đích thân ra tay!"  

 

 

Tiến sĩ Annie vội vàng gật đầu.  

 

 

…….  

 

 

Bên kia.  

 

 

Trên biển Đông.  

 

 

Sau khi nhìn Nhị sư tỷ vất vả chống đỡ thiên kiếp một lúc, Lý Nguyên Hạo, Phùng Mục Trần, Võ Bá đều lựa chọn rời đi!  

 

 

Nếu không phải vì bất đắc dĩ.  

 

 

Sư huynh đệ bọn họ rất ít khi tụ tập cùng nhau!  

 

 

Con đường tu tiên của họ khác nhau, muốn đột phá, nhất định phải đi khắp nơi trên thế giới, tìm kiếm cơ duyên của mình...  

 

 

Lúc này đây.  

 

 

Trên biển chỉ còn lại Lâm Phong và Ngũ sư huynh Gia Cát Tiểu Minh.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… So với mấy lần trước cộng lại còn nghiêm trọng hơn!    Hơn nữa.    Thiên sứ bốn cánh đến Nhật Bản là do nghe theo lời cô ta!    Bây giờ người đã chết, cô ta nhất định phải cho Thần tộc một lời giải thích!    "Không được, mình không thể ở lại đây nữa! Hai vị thiên sứ đã chết, Thần tộc sẽ không tha cho mình!"    Tiến sĩ Annie lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi lánh nạn.   Adv Nhưng ngay lúc này.    Phòng thí nghiệm đột nhiên tràn ngập tia sáng màu vàng,    Đợi ánh sáng tan đi,    Một bóng người màu vàng xuất hiện trước mặt Tiến sĩ Annie!    Adv"Đại nhân Michael!"    Tiến sĩ Annie nhìn thấy bóng người màu vàng, trong lòng run lên.    "Rắc!"    Bóng người màu vàng đưa cánh tay thon dài ra, trực tiếp bóp chặt lấy cổ Tiến sĩ Annie, nhấc cô ta lên!    "Tôi có lỗi, nhưng ngài không thể hoàn toàn trách tôi được! Do bọn người nước Oa không đáng tin!! Tôi không nên tin tưởng người nước Oa! Người nước Oa chỉ toàn lũ phế vật!”    Tiến sĩ Annie miễn cưỡng giải thích, đổ một nửa nguyên nhân thất bại cho nước Oa!    Sắc mặt Michael lạnh lùng, mãi đến khi Tiến sĩ Annie sắp ngạt thở ngất đi, mới nhẹ nhàng dùng lực ném cô ta ra ngoài!    "Bùm!"    Tiến sĩ Annie đập mạnh vào bức tường kim loại của phòng thí nghiệm, khiến cho bức tường lõm vào, tạo thành cái hố hình người!    "Có biết tại sao tôi chưa giết cô không?"    Giọng nói của Michael không mang theo chút cảm xúc nào.    Tiến sĩ Annie từ trên mặt đất bò dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, vội vàng nói.    "Tôi biết! Hãy cho tôi thêm một cơ hội! Tôi sẽ lập tức nghĩ cách ***** Lâm Phong!"    "Cô đừng quan tâm đến Lâm Phong nữa! Người này cô không thể đối phó được..."    "Vậy..."    Tiến sĩ Annie khẽ giật mình.    "Một trăm năm trôi qua rồi, bí cảnh Hoang mạc Tây Hải Trung Á lại sắp mở ra! Lần này tôi muốn cô giúp tôi vào bí cảnh tìm một thứ gọi là Thánh Linh Châu!"    "Nếu cô có thể mang Thánh Linh Châu về, tôi có thể tha thứ cho tất cả tội lỗi của cô!"    Michael lãnh đạm nói.    "Được! Lần này tôi sẽ đích thân ra tay!"    Tiến sĩ Annie vội vàng gật đầu.    …….    Bên kia.    Trên biển Đông.    Sau khi nhìn Nhị sư tỷ vất vả chống đỡ thiên kiếp một lúc, Lý Nguyên Hạo, Phùng Mục Trần, Võ Bá đều lựa chọn rời đi!    Nếu không phải vì bất đắc dĩ.    Sư huynh đệ bọn họ rất ít khi tụ tập cùng nhau!    Con đường tu tiên của họ khác nhau, muốn đột phá, nhất định phải đi khắp nơi trên thế giới, tìm kiếm cơ duyên của mình...    Lúc này đây.    Trên biển chỉ còn lại Lâm Phong và Ngũ sư huynh Gia Cát Tiểu Minh.   Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương 897