Năm 2007. Ba giờ sáng ngày 29 tháng 8, một vụ án mạng đã xảy ra trong một ngôi làng nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô thủ đô nước H. Một gia đình bị giết hại dã man, trong đó ba người đàn ông bị chia xác, hiện trường đẫm máu vô cùng khủng khiếp. Lúc cảnh sát đến nơi phát hiện còn một người sống sót, trên cơ thể người đó bị đâm nhiều nhát dao, đang trong tình trạng hấp hối… Một gia đình tám người có bảy người chết một người bị thương nặng, hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ không để lại dấu vân tay, không để lại một mảnh da nào, camera giám sát đã bị hỏng. Kẻ giết người là một tên tội phạm IQ cao và đã lên kế hoạch từ trước, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào còn sót lại, cuối cùng đã trở thành một vụ án chưa được giải quyết. Người duy nhất còn sống sót là một cô bé chỉ mới mười tuổi. Cảnh sát đã đặt hồ sơ vụ án chưa được giải quyết này là “Vụ án giết cả nhà 829”… … Năm 2020, cuối xuân. Đế thành – thủ đô nước H. Trong tòa nhà pháp y thuộc đồn cảnh sát khu Thành Nam. Đúng chín giờ tối, phòng…
Chương 80: 80: Sự Khác Thường Của Cô 3
Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp YTác giả: Mặc Tiểu ĐàoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámNăm 2007. Ba giờ sáng ngày 29 tháng 8, một vụ án mạng đã xảy ra trong một ngôi làng nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô thủ đô nước H. Một gia đình bị giết hại dã man, trong đó ba người đàn ông bị chia xác, hiện trường đẫm máu vô cùng khủng khiếp. Lúc cảnh sát đến nơi phát hiện còn một người sống sót, trên cơ thể người đó bị đâm nhiều nhát dao, đang trong tình trạng hấp hối… Một gia đình tám người có bảy người chết một người bị thương nặng, hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ không để lại dấu vân tay, không để lại một mảnh da nào, camera giám sát đã bị hỏng. Kẻ giết người là một tên tội phạm IQ cao và đã lên kế hoạch từ trước, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào còn sót lại, cuối cùng đã trở thành một vụ án chưa được giải quyết. Người duy nhất còn sống sót là một cô bé chỉ mới mười tuổi. Cảnh sát đã đặt hồ sơ vụ án chưa được giải quyết này là “Vụ án giết cả nhà 829”… … Năm 2020, cuối xuân. Đế thành – thủ đô nước H. Trong tòa nhà pháp y thuộc đồn cảnh sát khu Thành Nam. Đúng chín giờ tối, phòng… Làn da không nổi mẩn đỏ, không khó thở cũng không bị ngất, những triệu chứng này thường xuất hiện trong vòng một phút sau khi một người đàn ông chạm vào cô.Lúc này cô hoàn toàn không sao cả!Tô Cẩn vô cùng sợ hãi, ngây ra như phỗng, không nói được một câu nào...Đan Thần Huân buông tay cô ra, anh cũng rất ngạc nhiên.Ban nãy anh còn nghi ngờ mình nhìn nhầm, vừa nãy đi qua bên cạnh cô, anh rất để ý đến khoảng cách giữa hai người.Đúng là chưa đầy một mét, nhưng cô lại không xuất hiện bất kỳ biểu hiện khác thường nào.Thế là anh lùi lại muốn kiểm tra lần nữa, anh túm lấy tay cô, đúng như dự đoán cô gái này rất bình thường, không hề xuất hiện triệu chứng dị ứng.“Anh...!Tôi...” Tô Cẩn nói lắp, nghi ngờ mình đang nằm mơ.Cô véo vào tay mình, cảm giác đau đớn nhắc nhở cô đây không phải mơ.Cô thật sự thật sự trở lại bình thường!Không chỉ có thể đến gần người khác phái, còn có thể tiếp xúc cơ thể!“Tôi...!không thể...” Cô lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng hốt.Cô nâng hai tay lên kéo ống tay áo xuống, làn da trơn bóng mịn màng như tuyết không có một nốt mẩn đỏ nào.Cô lại sờ lên trán, cổ, vẫn trơn nhẵn như thế!Cô hít thở bình thường, cơ thể không có triệu chứng khó chịu, cô rất bình thường.Người đàn ông đứng cạnh cửa nhìn cô sờ chỗ này sờ chỗ kia, ánh mắt ngạc nhiên không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.“Trưa nay cô không phát hiện ra cô đứng rất gần tôi sao?” Anh đút tay vào túi quần bước về phía cô, lên tiếng nhắc nhở.Tô Cẩn lại ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang bước tới, vô thức lùi lại.Đan Thần Huân không đi về phía trước nữa, cũng không nói thêm gì, cho cô thời gian để làm quen.Tô Cẩn ôm mặt, vẫn đang sợ hãi, mấy phút sau mới hơi tỉnh táo lại.Cô lập tức nhớ lại tình cảnh đêm hôm trước...Hôm đó cô bị người đàn ông túm lấy chân, cô lấy viên đạn ra rồi còn đưa anh ta về nhà.Từ đầu đến cuối cô đều tiếp xúc với anh ta, thậm chí lúc đỡ anh ta đi lên tầng còn để anh ta dựa vào người mình.Tiếp xúc khoảng cách gần thế mà cô lại không để ý, đến bây giờ mới phát hiện điều bất hợp lý!Vì sao? Vì sao chứng dị ứng đột nhiên biến mất? Chỉ giới hạn với anh ta, hay tất cả đàn ông đều thế?Tô Cẩn chậm rãi thả tay xuống, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước cửa, chậm rãi đến gần, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.Lúc cách người đàn ông hai mét, cô nín thở, đầu ngón tay hơi run rẩy.Cô siết chặt nắm đấm, bước chân chậm rãi, động tác ngập ngừng như đang do dự.Cô dừng bước hít thật sâu, lấy hết can đảm bước thêm một bước nữa...Lúc cách người đàn ông nửa mét, cơ thể cô cứng đờ, vẻ mặt căng thẳng.Khoảng một phút sau, cảm giác khó chịu không hề xuất hiện, chứng bệnh dị ứng với đàn ông của cô...!khỏi thật rồi sao?Việc kiểm tra kết thúc, cô lùi lại mấy bước, vẻ mặt và động tác như đang bị *****.Cảm xúc trong lòng phức tạp khó hiểu không giải thích được, cô không uống thuốc, không đi khám, bác sĩ, sao đột nhiên lại tốt hơn?“Pháp y Tô...” Rất lâu sau, người đàn ông phá vỡ sự im lặng, anh nghiêm nghị hỏi: “Cô đã khỏi bệnh rồi, chúng ta có thể tiếp tục vụ giao dịch không?”Cô ngước mắt, đôi mắt đen láy sáng ngời như mắt nai con vẫn hiện rõ vẻ ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới tập trung: “Dù khỏi rồi thì anh cũng cách xa tôi ra!”Ý cô là đồng ý tiếp tục giao dịch với anh.Người đàn ông cong môi, tâm trạng rất tốt, sải bước quay về ghế sofa.(Editor: khụ, mới bước đầu, làm quen dần nên chị nhà còn bỡ ngỡ :v)
Làn da không nổi mẩn đỏ, không khó thở cũng không bị ngất, những triệu chứng này thường xuất hiện trong vòng một phút sau khi một người đàn ông chạm vào cô.
Lúc này cô hoàn toàn không sao cả!
Tô Cẩn vô cùng sợ hãi, ngây ra như phỗng, không nói được một câu nào...
Đan Thần Huân buông tay cô ra, anh cũng rất ngạc nhiên.
Ban nãy anh còn nghi ngờ mình nhìn nhầm, vừa nãy đi qua bên cạnh cô, anh rất để ý đến khoảng cách giữa hai người.
Đúng là chưa đầy một mét, nhưng cô lại không xuất hiện bất kỳ biểu hiện khác thường nào.
Thế là anh lùi lại muốn kiểm tra lần nữa, anh túm lấy tay cô, đúng như dự đoán cô gái này rất bình thường, không hề xuất hiện triệu chứng dị ứng.
“Anh...!Tôi...” Tô Cẩn nói lắp, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Cô véo vào tay mình, cảm giác đau đớn nhắc nhở cô đây không phải mơ.
Cô thật sự thật sự trở lại bình thường!
Không chỉ có thể đến gần người khác phái, còn có thể tiếp xúc cơ thể!
“Tôi...!không thể...” Cô lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng hốt.
Cô nâng hai tay lên kéo ống tay áo xuống, làn da trơn bóng mịn màng như tuyết không có một nốt mẩn đỏ nào.
Cô lại sờ lên trán, cổ, vẫn trơn nhẵn như thế!
Cô hít thở bình thường, cơ thể không có triệu chứng khó chịu, cô rất bình thường.
Người đàn ông đứng cạnh cửa nhìn cô sờ chỗ này sờ chỗ kia, ánh mắt ngạc nhiên không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
“Trưa nay cô không phát hiện ra cô đứng rất gần tôi sao?” Anh đút tay vào túi quần bước về phía cô, lên tiếng nhắc nhở.
Tô Cẩn lại ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang bước tới, vô thức lùi lại.
Đan Thần Huân không đi về phía trước nữa, cũng không nói thêm gì, cho cô thời gian để làm quen.
Tô Cẩn ôm mặt, vẫn đang sợ hãi, mấy phút sau mới hơi tỉnh táo lại.
Cô lập tức nhớ lại tình cảnh đêm hôm trước...
Hôm đó cô bị người đàn ông túm lấy chân, cô lấy viên đạn ra rồi còn đưa anh ta về nhà.
Từ đầu đến cuối cô đều tiếp xúc với anh ta, thậm chí lúc đỡ anh ta đi lên tầng còn để anh ta dựa vào người mình.
Tiếp xúc khoảng cách gần thế mà cô lại không để ý, đến bây giờ mới phát hiện điều bất hợp lý!
Vì sao? Vì sao chứng dị ứng đột nhiên biến mất? Chỉ giới hạn với anh ta, hay tất cả đàn ông đều thế?
Tô Cẩn chậm rãi thả tay xuống, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước cửa, chậm rãi đến gần, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.
Lúc cách người đàn ông hai mét, cô nín thở, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Cô siết chặt nắm đấm, bước chân chậm rãi, động tác ngập ngừng như đang do dự.
Cô dừng bước hít thật sâu, lấy hết can đảm bước thêm một bước nữa...
Lúc cách người đàn ông nửa mét, cơ thể cô cứng đờ, vẻ mặt căng thẳng.
Khoảng một phút sau, cảm giác khó chịu không hề xuất hiện, chứng bệnh dị ứng với đàn ông của cô...!khỏi thật rồi sao?
Việc kiểm tra kết thúc, cô lùi lại mấy bước, vẻ mặt và động tác như đang bị *****.
Cảm xúc trong lòng phức tạp khó hiểu không giải thích được, cô không uống thuốc, không đi khám, bác sĩ, sao đột nhiên lại tốt hơn?
“Pháp y Tô...” Rất lâu sau, người đàn ông phá vỡ sự im lặng, anh nghiêm nghị hỏi: “Cô đã khỏi bệnh rồi, chúng ta có thể tiếp tục vụ giao dịch không?”
Cô ngước mắt, đôi mắt đen láy sáng ngời như mắt nai con vẫn hiện rõ vẻ ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới tập trung: “Dù khỏi rồi thì anh cũng cách xa tôi ra!”
Ý cô là đồng ý tiếp tục giao dịch với anh.
Người đàn ông cong môi, tâm trạng rất tốt, sải bước quay về ghế sofa.
(Editor: khụ, mới bước đầu, làm quen dần nên chị nhà còn bỡ ngỡ :v)
Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp YTác giả: Mặc Tiểu ĐàoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámNăm 2007. Ba giờ sáng ngày 29 tháng 8, một vụ án mạng đã xảy ra trong một ngôi làng nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô thủ đô nước H. Một gia đình bị giết hại dã man, trong đó ba người đàn ông bị chia xác, hiện trường đẫm máu vô cùng khủng khiếp. Lúc cảnh sát đến nơi phát hiện còn một người sống sót, trên cơ thể người đó bị đâm nhiều nhát dao, đang trong tình trạng hấp hối… Một gia đình tám người có bảy người chết một người bị thương nặng, hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ không để lại dấu vân tay, không để lại một mảnh da nào, camera giám sát đã bị hỏng. Kẻ giết người là một tên tội phạm IQ cao và đã lên kế hoạch từ trước, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào còn sót lại, cuối cùng đã trở thành một vụ án chưa được giải quyết. Người duy nhất còn sống sót là một cô bé chỉ mới mười tuổi. Cảnh sát đã đặt hồ sơ vụ án chưa được giải quyết này là “Vụ án giết cả nhà 829”… … Năm 2020, cuối xuân. Đế thành – thủ đô nước H. Trong tòa nhà pháp y thuộc đồn cảnh sát khu Thành Nam. Đúng chín giờ tối, phòng… Làn da không nổi mẩn đỏ, không khó thở cũng không bị ngất, những triệu chứng này thường xuất hiện trong vòng một phút sau khi một người đàn ông chạm vào cô.Lúc này cô hoàn toàn không sao cả!Tô Cẩn vô cùng sợ hãi, ngây ra như phỗng, không nói được một câu nào...Đan Thần Huân buông tay cô ra, anh cũng rất ngạc nhiên.Ban nãy anh còn nghi ngờ mình nhìn nhầm, vừa nãy đi qua bên cạnh cô, anh rất để ý đến khoảng cách giữa hai người.Đúng là chưa đầy một mét, nhưng cô lại không xuất hiện bất kỳ biểu hiện khác thường nào.Thế là anh lùi lại muốn kiểm tra lần nữa, anh túm lấy tay cô, đúng như dự đoán cô gái này rất bình thường, không hề xuất hiện triệu chứng dị ứng.“Anh...!Tôi...” Tô Cẩn nói lắp, nghi ngờ mình đang nằm mơ.Cô véo vào tay mình, cảm giác đau đớn nhắc nhở cô đây không phải mơ.Cô thật sự thật sự trở lại bình thường!Không chỉ có thể đến gần người khác phái, còn có thể tiếp xúc cơ thể!“Tôi...!không thể...” Cô lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng hốt.Cô nâng hai tay lên kéo ống tay áo xuống, làn da trơn bóng mịn màng như tuyết không có một nốt mẩn đỏ nào.Cô lại sờ lên trán, cổ, vẫn trơn nhẵn như thế!Cô hít thở bình thường, cơ thể không có triệu chứng khó chịu, cô rất bình thường.Người đàn ông đứng cạnh cửa nhìn cô sờ chỗ này sờ chỗ kia, ánh mắt ngạc nhiên không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.“Trưa nay cô không phát hiện ra cô đứng rất gần tôi sao?” Anh đút tay vào túi quần bước về phía cô, lên tiếng nhắc nhở.Tô Cẩn lại ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang bước tới, vô thức lùi lại.Đan Thần Huân không đi về phía trước nữa, cũng không nói thêm gì, cho cô thời gian để làm quen.Tô Cẩn ôm mặt, vẫn đang sợ hãi, mấy phút sau mới hơi tỉnh táo lại.Cô lập tức nhớ lại tình cảnh đêm hôm trước...Hôm đó cô bị người đàn ông túm lấy chân, cô lấy viên đạn ra rồi còn đưa anh ta về nhà.Từ đầu đến cuối cô đều tiếp xúc với anh ta, thậm chí lúc đỡ anh ta đi lên tầng còn để anh ta dựa vào người mình.Tiếp xúc khoảng cách gần thế mà cô lại không để ý, đến bây giờ mới phát hiện điều bất hợp lý!Vì sao? Vì sao chứng dị ứng đột nhiên biến mất? Chỉ giới hạn với anh ta, hay tất cả đàn ông đều thế?Tô Cẩn chậm rãi thả tay xuống, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước cửa, chậm rãi đến gần, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.Lúc cách người đàn ông hai mét, cô nín thở, đầu ngón tay hơi run rẩy.Cô siết chặt nắm đấm, bước chân chậm rãi, động tác ngập ngừng như đang do dự.Cô dừng bước hít thật sâu, lấy hết can đảm bước thêm một bước nữa...Lúc cách người đàn ông nửa mét, cơ thể cô cứng đờ, vẻ mặt căng thẳng.Khoảng một phút sau, cảm giác khó chịu không hề xuất hiện, chứng bệnh dị ứng với đàn ông của cô...!khỏi thật rồi sao?Việc kiểm tra kết thúc, cô lùi lại mấy bước, vẻ mặt và động tác như đang bị *****.Cảm xúc trong lòng phức tạp khó hiểu không giải thích được, cô không uống thuốc, không đi khám, bác sĩ, sao đột nhiên lại tốt hơn?“Pháp y Tô...” Rất lâu sau, người đàn ông phá vỡ sự im lặng, anh nghiêm nghị hỏi: “Cô đã khỏi bệnh rồi, chúng ta có thể tiếp tục vụ giao dịch không?”Cô ngước mắt, đôi mắt đen láy sáng ngời như mắt nai con vẫn hiện rõ vẻ ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới tập trung: “Dù khỏi rồi thì anh cũng cách xa tôi ra!”Ý cô là đồng ý tiếp tục giao dịch với anh.Người đàn ông cong môi, tâm trạng rất tốt, sải bước quay về ghế sofa.(Editor: khụ, mới bước đầu, làm quen dần nên chị nhà còn bỡ ngỡ :v)