"Vô số yêu quái ùa về Tru Thần Cung, gào thét ầm ĩ. Cửa cung từ trong mở ra, một thân ảnh tím thướt tha bước ra, ngáp dài rồi lười biếng nói: ""Ma Tôn đang nhập thất, các ngươi ồn ào thế, chẳng sợ chết sao?""Sự xuất hiện của thiếu nữ khiến hiện trường im bặt, một nỗi kinh hoàng khác ập tới.Đó là một thiếu nữ quyến rũ đến độ làm đảo điên cả nước. Cô mặc váy tía thân thướt tha, eo mảnh khảnh một gang tay ôm trọn, dáng đi uyển chuyển đầy quyến rũ. Váy dài tới mắt cá chân, bay phấp phới khi gió thổi, lộ ra đôi chân trắng ngần. Dù không đi tất, bàn chân cô vẫn trắng nõn không tì vết, giống như trẻ thơ. Ở mắt cá chân là một cái xương bạc hình nụ, leng keng theo từng bước chân, tiếng chuông thanh thoát khiến người nghe quên cả nhìn nhan sắc tuyệt trần của cô.Nhan sắc ấy như hoa đêm hiếm có, thanh khiết mà quyến rũ, đôi mắt hoa đào luôn như mỉm cười, ánh mắt cuốn hút khiến bị nhìn lầm tưởng đang yêu. Nhưng khi nhớ ra danh hiệu và sự tích của cô, ánh mắt mê đắm ấy sẽ hóa thành khiếp sợ.Đó là…
Chương 38: C38: Chương 38
Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế KhaiTác giả: Tùy Vũ Nhi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Tiên Hiệp"Vô số yêu quái ùa về Tru Thần Cung, gào thét ầm ĩ. Cửa cung từ trong mở ra, một thân ảnh tím thướt tha bước ra, ngáp dài rồi lười biếng nói: ""Ma Tôn đang nhập thất, các ngươi ồn ào thế, chẳng sợ chết sao?""Sự xuất hiện của thiếu nữ khiến hiện trường im bặt, một nỗi kinh hoàng khác ập tới.Đó là một thiếu nữ quyến rũ đến độ làm đảo điên cả nước. Cô mặc váy tía thân thướt tha, eo mảnh khảnh một gang tay ôm trọn, dáng đi uyển chuyển đầy quyến rũ. Váy dài tới mắt cá chân, bay phấp phới khi gió thổi, lộ ra đôi chân trắng ngần. Dù không đi tất, bàn chân cô vẫn trắng nõn không tì vết, giống như trẻ thơ. Ở mắt cá chân là một cái xương bạc hình nụ, leng keng theo từng bước chân, tiếng chuông thanh thoát khiến người nghe quên cả nhìn nhan sắc tuyệt trần của cô.Nhan sắc ấy như hoa đêm hiếm có, thanh khiết mà quyến rũ, đôi mắt hoa đào luôn như mỉm cười, ánh mắt cuốn hút khiến bị nhìn lầm tưởng đang yêu. Nhưng khi nhớ ra danh hiệu và sự tích của cô, ánh mắt mê đắm ấy sẽ hóa thành khiếp sợ.Đó là… Mộ Huyền Linh tò mò hỏi: "Đệ nhất thiên hạ cái gì?"Nam Tư Nguyệt chưa kịp trả lời, liền nghe thấy một tiếng gọi mừng rỡ từ xa truyền tới: "Nam Tư Nguyệt!"Mộ Huyền Linh ngoảnh lại về hướng tiếng gọi, từ xa liền thấy một bóng người ăn mặc đẹp đẽ bay về phía bên này, nháy mắt đã đến bên cạnh. Mộ Huyền Linh có chút thất thần, vầng sáng lập loè của pháp khí trên người đối phương che hết mặt khiến không thể nhìn rõ, chỉ ngửi thấy một mùi thơm đặc thù xông thẳng vào mũi."Nam Tư Nguyệt, hôm nay ta mới nghe nói huynh tới thành Ủng Tuyết, sao huynh không đến tìm ta? Chẳng lẽ sợ ta cướp hào quang của huynh sao? Thành Ủng Tuyết quả thực nhàm chán, khắp nơi trắng xóa, vùng đất nghèo nàn, mỹ nhân cũng không có nổi một người, người đẹp nhất vẫn chưa rõ tung tích.. Ể, vị mỹ nhân bên cạnh huynh lạ mặt quá."Người nọ bô bô nói một đống, mới chú ý tới Mộ Huyền Linh ngồi bên cạnh Nam Tư Nguyệt, ánh mắt nhất thời có chút đăm đăm."Linh Nhi, đây là con trai của cung chủ cung Bích Tiêu, Phó Lan Sinh." Nam Tư Nguyệt giới thiệu cho hai người làm quen: "Đây là biểu muội họ hàng xa của ta, Linh Nhi."Cuối cùng Mộ Huyền Linh cũng thấy rõ tướng mạo Phó Lan Sinh, dáng dấp của hắn.. Một chút cũng không giống người tu sĩ. Nhìn hắn chừng hai mươi, mặt mũi anh tuấn, môi đỏ răng trắng, đôi mắt trong veo có thần, khi nhìn người rất dịu dàng, có khí chất của một công tử phong lưu. Nhưng hấp dẫn người khác nhất, không phải là tướng mạo của hắn, mà là y phục của hắn, từ đầu đến chân, không một thứ gì là không phải pháp khí cấp cao, thiên tài địa bảo, linh lực bảo vật dồi dào, tản ra vầng sáng nhàn nhạt, phủ kín người hắn, như vậy đi trên đường, ai cũng muốn cướp đồ của hắn, nhưng cũng chỉ dám dừng lại ở việc nghĩ - bởi người có thể ăn mặc như này, một là vô cùng có bản lĩnh, hai là có chỗ dựa vô cùng có bản lĩnh.Mộ Huyền Linh cảm thấy hắn không giống tu sĩ, vì phàm là tu sĩ, trên người ít nhiều cũng có chút khí chất độc lập, như Tạ Tuyết Thần, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, tựa như thần nhân. Nhưng thanh niên này phong lưu hào phóng, ăn mặc đẹp đẽ, giống như công tử khăn gấm lụa là không biết nỗi khổ nhân gian.Khi Mộ Huyền Linh quan sát Phó Lan Sinh, Phó Lan Sinh cũng nhìn nàng, hắn bật thốt lên: "Vừa nãy ta còn tưởng có cao nhân tu sĩ đang ở chỗ này."Một câu nói đã làm mất đi hảo cảm của Mộ Huyền Linh."Nhưng cô đẹp hơn bảy phần so với cao nhân tu sĩ!"Một câu nói lại kéo hảo cảm của Mộ Huyền Linh lại."Phó công tử cũng là một tu sĩ sao?" Mộ Huyền Linh mỉm cười hỏi.Phó Lan Sinh đáp: "Đúng vậy, ta đang ở cảnh giới kim đan, nếu Linh Nhi cô nương gặp chuyện, có thể tìm ta trợ giúp, ta và Nam Tư Nguyệt là bạn chí cốt, biểu muội của hắn chính là biểu muội của ta."Mộ Huyền Linh liếc Nam Tư Nguyệt một cái, người sau lấy quạt che mặt, cười khổ.Phó Lan Sinh nói còn chưa đủ, lôi túi gấm ra, tiện tay lấy mấy pháp khí cao cấp ra đưa đến trước mặt Mộ Huyền Linh: "Lần đầu gặp mặt, ta không chuẩn bị lễ vật gì, đây là pháp khí mấy hôm trước ta tìm được, đều thích hợp cho nữ tử dùng, cô nhìn xem có thích không."Mộ Huyền Linh ngạc nhiên nhìn pháp khí tuyệt trần lung linh trước mặt, có chút không hiểu nổi vị thiếu cung chủ khoa trương này, pháp khí cấp cao không phải là bảo vật mà các tu sĩ tranh nhau muốn có sao? Cứ như vậy tùy ý móc một đống ra cho người khác vậy hả?Nam Tư Nguyệt cười nói: "Cung Bích Tiêu giàu nhất thiên hạ, vị Phó thiếu cung chủ này cũng là người có tiền nhất thiên hạ, những thứ này đối với hắn mà nói không nhằm vào đâu, nếu hắn muốn tặng cô, cô cứ nhận đi."Mộ Huyền Linh do dự một chút, túi gấm của nàng có chút động đậy, một đầu lông nhung dò ra, ngay sau đó là một đạo thân ảnh thoáng qua, rơi vào lòng bàn tay của Phó Lan Sinh. Đặt mũi lên trên những pháp khí kia ngửi ngửi, A Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn vo đen nháy chớp hai cái, hốc mắt ươn ướt, nước mắt rơi xuống, A Bảo nhìn về phía Phó Lan Sinh đang trợn mắt hốc mồm gọi một tiếng: "Cha!"Mộ Huyền Linh túm A Bảo nhét lại vào trong tay áo, lúng túng cười nói: "Đây là linh thú của ta."Phó Lan Sinh nhìn cổ tay áo Mộ Huyền Linh, như có điều suy nghĩ nói: "Linh thú gọi cha là sao?"Mộ Huyền Linh không dám dùng sức, sợ làm đau A Bảo, không nghĩ tới A Bảo lại chạy ra ngoài từ lòng bàn tay, tay chân nó bén nhạy chạy vọt đi, cuối cùng rơi xuống đầu vai Phó Lan Sinh, nước mắt lã chã nhìn Phó Lan Sinh, giọng sữa nũng nịu hỏi: "Ngươi là cha của ta sao?"Lần này quả thực che giấu không nổi nữa..Mộ Huyền Linh ngượng ngùng: "Cha nó mất tích.."Phó Lan Sinh mũi chạm mũi mắt đối mắt với A Bảo, nhìn một lát mới nói: "Ta cảm thấy.. Chuyện ta là người, hẳn phải rất rõ ràng rồi chứ nhỉ."Mặc dù hắn phong lưu, nhưng nếu có con, thì cũng nên là người chứ.A Bảo nghiêm túc nói: "Mẹ ta nói, cha là tu sĩ có tiền nhất thiên hạ."Mộ Huyền Linh chợt nhớ tới lời chưa nói xong vừa nãy của Nam Tư Nguyệt. Phó Lan Sinh là đệ nhất thiên hạ, còn là đệ nhất thiên hạ có tiền..Phó Lan Sinh rất nghiêm túc nói: "Tiền của ta cũng là cha mẹ cho, nói như vậy, tu sĩ có tiền nhất thiên hạ, nên là cha ta."A Bảo bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, lại nghiêng đầu, nghiêm túc gọi một tiếng: "Ca?"Mộ Huyền Linh đen mặt bắt A Bảo về lần nữa.Thật mất thể diện..Đứa nhỏ này điên rồi!"Ha ha ha!" Phó Lan Sinh cười lớn, hết sức vui mừng, ngã nghiêng ngã ngửa: "Bao nhiêu người gọi ta là ca, nhưng ngươi gọi lại nghe rất hay, nào, ca tặng ngươi chút quà ra mắt!"Vừa nói vừa móc mấy món pháp bảo ra.Mộ Huyền Linh lúng túng cười theo, muốn thả A Bảo vào trong túi gấm."Khiến thiếu cung chủ chê cười, linh thú này của ta còn nhỏ không hiểu chuyện, xin ngài chớ trách.""Không trách không trách, vật nhỏ này rất thú vị, cha nó tên là gì, chờ ta về cung sẽ giúp hắn hỏi thăm một chút." Phó Lan Sinh cười ha hả nói."Nó tên A Bảo, nghe nói cha nó tên Phó Thương Ly." Mộ Huyền Linh nói.Phó Lan Sinh như có điều suy nghĩ sờ cằm: "Phó Thương Ly.. Danh tự này có chút giống người Phó gia ta, nói không chừng là tên giả, tóm lại ta sẽ giúp ngươi để ý."Nam Tư Nguyệt mượn cớ hàn huyên với Phó Lan Sinh, dẫn Phó Lan Sinh đi, Mộ Huyền Linh mới giật túi gấm một cái, dạy dỗ A Bảo nói: "Sau này ngàn vạn lần không được tùy tiện chạy ra, nơi này có rất nhiều cường giả, vạn nhất bị phát hiện sẽ không hay. Hơn nữa Cao Thu Mân, người lúc trước bắt ngươi cũng ở đây, nếu nàng thấy ngươi, thân phận của ta sẽ bị lộ."
Mộ Huyền Linh tò mò hỏi: "Đệ nhất thiên hạ cái gì?"
Nam Tư Nguyệt chưa kịp trả lời, liền nghe thấy một tiếng gọi mừng rỡ từ xa truyền tới: "Nam Tư Nguyệt!"
Mộ Huyền Linh ngoảnh lại về hướng tiếng gọi, từ xa liền thấy một bóng người ăn mặc đẹp đẽ bay về phía bên này, nháy mắt đã đến bên cạnh. Mộ Huyền Linh có chút thất thần, vầng sáng lập loè của pháp khí trên người đối phương che hết mặt khiến không thể nhìn rõ, chỉ ngửi thấy một mùi thơm đặc thù xông thẳng vào mũi.
"Nam Tư Nguyệt, hôm nay ta mới nghe nói huynh tới thành Ủng Tuyết, sao huynh không đến tìm ta? Chẳng lẽ sợ ta cướp hào quang của huynh sao? Thành Ủng Tuyết quả thực nhàm chán, khắp nơi trắng xóa, vùng đất nghèo nàn, mỹ nhân cũng không có nổi một người, người đẹp nhất vẫn chưa rõ tung tích.. Ể, vị mỹ nhân bên cạnh huynh lạ mặt quá."
Người nọ bô bô nói một đống, mới chú ý tới Mộ Huyền Linh ngồi bên cạnh Nam Tư Nguyệt, ánh mắt nhất thời có chút đăm đăm.
"Linh Nhi, đây là con trai của cung chủ cung Bích Tiêu, Phó Lan Sinh." Nam Tư Nguyệt giới thiệu cho hai người làm quen: "Đây là biểu muội họ hàng xa của ta, Linh Nhi."
Cuối cùng Mộ Huyền Linh cũng thấy rõ tướng mạo Phó Lan Sinh, dáng dấp của hắn.. Một chút cũng không giống người tu sĩ. Nhìn hắn chừng hai mươi, mặt mũi anh tuấn, môi đỏ răng trắng, đôi mắt trong veo có thần, khi nhìn người rất dịu dàng, có khí chất của một công tử phong lưu. Nhưng hấp dẫn người khác nhất, không phải là tướng mạo của hắn, mà là y phục của hắn, từ đầu đến chân, không một thứ gì là không phải pháp khí cấp cao, thiên tài địa bảo, linh lực bảo vật dồi dào, tản ra vầng sáng nhàn nhạt, phủ kín người hắn, như vậy đi trên đường, ai cũng muốn cướp đồ của hắn, nhưng cũng chỉ dám dừng lại ở việc nghĩ - bởi người có thể ăn mặc như này, một là vô cùng có bản lĩnh, hai là có chỗ dựa vô cùng có bản lĩnh.
Mộ Huyền Linh cảm thấy hắn không giống tu sĩ, vì phàm là tu sĩ, trên người ít nhiều cũng có chút khí chất độc lập, như Tạ Tuyết Thần, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, tựa như thần nhân. Nhưng thanh niên này phong lưu hào phóng, ăn mặc đẹp đẽ, giống như công tử khăn gấm lụa là không biết nỗi khổ nhân gian.
Khi Mộ Huyền Linh quan sát Phó Lan Sinh, Phó Lan Sinh cũng nhìn nàng, hắn bật thốt lên: "Vừa nãy ta còn tưởng có cao nhân tu sĩ đang ở chỗ này."
Một câu nói đã làm mất đi hảo cảm của Mộ Huyền Linh.
"Nhưng cô đẹp hơn bảy phần so với cao nhân tu sĩ!"
Một câu nói lại kéo hảo cảm của Mộ Huyền Linh lại.
"Phó công tử cũng là một tu sĩ sao?" Mộ Huyền Linh mỉm cười hỏi.
Phó Lan Sinh đáp: "Đúng vậy, ta đang ở cảnh giới kim đan, nếu Linh Nhi cô nương gặp chuyện, có thể tìm ta trợ giúp, ta và Nam Tư Nguyệt là bạn chí cốt, biểu muội của hắn chính là biểu muội của ta."
Mộ Huyền Linh liếc Nam Tư Nguyệt một cái, người sau lấy quạt che mặt, cười khổ.
Phó Lan Sinh nói còn chưa đủ, lôi túi gấm ra, tiện tay lấy mấy pháp khí cao cấp ra đưa đến trước mặt Mộ Huyền Linh: "Lần đầu gặp mặt, ta không chuẩn bị lễ vật gì, đây là pháp khí mấy hôm trước ta tìm được, đều thích hợp cho nữ tử dùng, cô nhìn xem có thích không."
Mộ Huyền Linh ngạc nhiên nhìn pháp khí tuyệt trần lung linh trước mặt, có chút không hiểu nổi vị thiếu cung chủ khoa trương này, pháp khí cấp cao không phải là bảo vật mà các tu sĩ tranh nhau muốn có sao? Cứ như vậy tùy ý móc một đống ra cho người khác vậy hả?
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Cung Bích Tiêu giàu nhất thiên hạ, vị Phó thiếu cung chủ này cũng là người có tiền nhất thiên hạ, những thứ này đối với hắn mà nói không nhằm vào đâu, nếu hắn muốn tặng cô, cô cứ nhận đi."
Mộ Huyền Linh do dự một chút, túi gấm của nàng có chút động đậy, một đầu lông nhung dò ra, ngay sau đó là một đạo thân ảnh thoáng qua, rơi vào lòng bàn tay của Phó Lan Sinh. Đặt mũi lên trên những pháp khí kia ngửi ngửi, A Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn vo đen nháy chớp hai cái, hốc mắt ươn ướt, nước mắt rơi xuống, A Bảo nhìn về phía Phó Lan Sinh đang trợn mắt hốc mồm gọi một tiếng: "Cha!"
Mộ Huyền Linh túm A Bảo nhét lại vào trong tay áo, lúng túng cười nói: "Đây là linh thú của ta."
Phó Lan Sinh nhìn cổ tay áo Mộ Huyền Linh, như có điều suy nghĩ nói: "Linh thú gọi cha là sao?"
Mộ Huyền Linh không dám dùng sức, sợ làm đau A Bảo, không nghĩ tới A Bảo lại chạy ra ngoài từ lòng bàn tay, tay chân nó bén nhạy chạy vọt đi, cuối cùng rơi xuống đầu vai Phó Lan Sinh, nước mắt lã chã nhìn Phó Lan Sinh, giọng sữa nũng nịu hỏi: "Ngươi là cha của ta sao?"
Lần này quả thực che giấu không nổi nữa..
Mộ Huyền Linh ngượng ngùng: "Cha nó mất tích.."
Phó Lan Sinh mũi chạm mũi mắt đối mắt với A Bảo, nhìn một lát mới nói: "Ta cảm thấy.. Chuyện ta là người, hẳn phải rất rõ ràng rồi chứ nhỉ."
Mặc dù hắn phong lưu, nhưng nếu có con, thì cũng nên là người chứ.
A Bảo nghiêm túc nói: "Mẹ ta nói, cha là tu sĩ có tiền nhất thiên hạ."
Mộ Huyền Linh chợt nhớ tới lời chưa nói xong vừa nãy của Nam Tư Nguyệt. Phó Lan Sinh là đệ nhất thiên hạ, còn là đệ nhất thiên hạ có tiền..
Phó Lan Sinh rất nghiêm túc nói: "Tiền của ta cũng là cha mẹ cho, nói như vậy, tu sĩ có tiền nhất thiên hạ, nên là cha ta."
A Bảo bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, lại nghiêng đầu, nghiêm túc gọi một tiếng: "Ca?"
Mộ Huyền Linh đen mặt bắt A Bảo về lần nữa.
Thật mất thể diện..
Đứa nhỏ này điên rồi!
"Ha ha ha!" Phó Lan Sinh cười lớn, hết sức vui mừng, ngã nghiêng ngã ngửa: "Bao nhiêu người gọi ta là ca, nhưng ngươi gọi lại nghe rất hay, nào, ca tặng ngươi chút quà ra mắt!"
Vừa nói vừa móc mấy món pháp bảo ra.
Mộ Huyền Linh lúng túng cười theo, muốn thả A Bảo vào trong túi gấm.
"Khiến thiếu cung chủ chê cười, linh thú này của ta còn nhỏ không hiểu chuyện, xin ngài chớ trách."
"Không trách không trách, vật nhỏ này rất thú vị, cha nó tên là gì, chờ ta về cung sẽ giúp hắn hỏi thăm một chút." Phó Lan Sinh cười ha hả nói.
"Nó tên A Bảo, nghe nói cha nó tên Phó Thương Ly." Mộ Huyền Linh nói.
Phó Lan Sinh như có điều suy nghĩ sờ cằm: "Phó Thương Ly.. Danh tự này có chút giống người Phó gia ta, nói không chừng là tên giả, tóm lại ta sẽ giúp ngươi để ý."
Nam Tư Nguyệt mượn cớ hàn huyên với Phó Lan Sinh, dẫn Phó Lan Sinh đi, Mộ Huyền Linh mới giật túi gấm một cái, dạy dỗ A Bảo nói: "Sau này ngàn vạn lần không được tùy tiện chạy ra, nơi này có rất nhiều cường giả, vạn nhất bị phát hiện sẽ không hay. Hơn nữa Cao Thu Mân, người lúc trước bắt ngươi cũng ở đây, nếu nàng thấy ngươi, thân phận của ta sẽ bị lộ."
Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế KhaiTác giả: Tùy Vũ Nhi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Tiên Hiệp"Vô số yêu quái ùa về Tru Thần Cung, gào thét ầm ĩ. Cửa cung từ trong mở ra, một thân ảnh tím thướt tha bước ra, ngáp dài rồi lười biếng nói: ""Ma Tôn đang nhập thất, các ngươi ồn ào thế, chẳng sợ chết sao?""Sự xuất hiện của thiếu nữ khiến hiện trường im bặt, một nỗi kinh hoàng khác ập tới.Đó là một thiếu nữ quyến rũ đến độ làm đảo điên cả nước. Cô mặc váy tía thân thướt tha, eo mảnh khảnh một gang tay ôm trọn, dáng đi uyển chuyển đầy quyến rũ. Váy dài tới mắt cá chân, bay phấp phới khi gió thổi, lộ ra đôi chân trắng ngần. Dù không đi tất, bàn chân cô vẫn trắng nõn không tì vết, giống như trẻ thơ. Ở mắt cá chân là một cái xương bạc hình nụ, leng keng theo từng bước chân, tiếng chuông thanh thoát khiến người nghe quên cả nhìn nhan sắc tuyệt trần của cô.Nhan sắc ấy như hoa đêm hiếm có, thanh khiết mà quyến rũ, đôi mắt hoa đào luôn như mỉm cười, ánh mắt cuốn hút khiến bị nhìn lầm tưởng đang yêu. Nhưng khi nhớ ra danh hiệu và sự tích của cô, ánh mắt mê đắm ấy sẽ hóa thành khiếp sợ.Đó là… Mộ Huyền Linh tò mò hỏi: "Đệ nhất thiên hạ cái gì?"Nam Tư Nguyệt chưa kịp trả lời, liền nghe thấy một tiếng gọi mừng rỡ từ xa truyền tới: "Nam Tư Nguyệt!"Mộ Huyền Linh ngoảnh lại về hướng tiếng gọi, từ xa liền thấy một bóng người ăn mặc đẹp đẽ bay về phía bên này, nháy mắt đã đến bên cạnh. Mộ Huyền Linh có chút thất thần, vầng sáng lập loè của pháp khí trên người đối phương che hết mặt khiến không thể nhìn rõ, chỉ ngửi thấy một mùi thơm đặc thù xông thẳng vào mũi."Nam Tư Nguyệt, hôm nay ta mới nghe nói huynh tới thành Ủng Tuyết, sao huynh không đến tìm ta? Chẳng lẽ sợ ta cướp hào quang của huynh sao? Thành Ủng Tuyết quả thực nhàm chán, khắp nơi trắng xóa, vùng đất nghèo nàn, mỹ nhân cũng không có nổi một người, người đẹp nhất vẫn chưa rõ tung tích.. Ể, vị mỹ nhân bên cạnh huynh lạ mặt quá."Người nọ bô bô nói một đống, mới chú ý tới Mộ Huyền Linh ngồi bên cạnh Nam Tư Nguyệt, ánh mắt nhất thời có chút đăm đăm."Linh Nhi, đây là con trai của cung chủ cung Bích Tiêu, Phó Lan Sinh." Nam Tư Nguyệt giới thiệu cho hai người làm quen: "Đây là biểu muội họ hàng xa của ta, Linh Nhi."Cuối cùng Mộ Huyền Linh cũng thấy rõ tướng mạo Phó Lan Sinh, dáng dấp của hắn.. Một chút cũng không giống người tu sĩ. Nhìn hắn chừng hai mươi, mặt mũi anh tuấn, môi đỏ răng trắng, đôi mắt trong veo có thần, khi nhìn người rất dịu dàng, có khí chất của một công tử phong lưu. Nhưng hấp dẫn người khác nhất, không phải là tướng mạo của hắn, mà là y phục của hắn, từ đầu đến chân, không một thứ gì là không phải pháp khí cấp cao, thiên tài địa bảo, linh lực bảo vật dồi dào, tản ra vầng sáng nhàn nhạt, phủ kín người hắn, như vậy đi trên đường, ai cũng muốn cướp đồ của hắn, nhưng cũng chỉ dám dừng lại ở việc nghĩ - bởi người có thể ăn mặc như này, một là vô cùng có bản lĩnh, hai là có chỗ dựa vô cùng có bản lĩnh.Mộ Huyền Linh cảm thấy hắn không giống tu sĩ, vì phàm là tu sĩ, trên người ít nhiều cũng có chút khí chất độc lập, như Tạ Tuyết Thần, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, tựa như thần nhân. Nhưng thanh niên này phong lưu hào phóng, ăn mặc đẹp đẽ, giống như công tử khăn gấm lụa là không biết nỗi khổ nhân gian.Khi Mộ Huyền Linh quan sát Phó Lan Sinh, Phó Lan Sinh cũng nhìn nàng, hắn bật thốt lên: "Vừa nãy ta còn tưởng có cao nhân tu sĩ đang ở chỗ này."Một câu nói đã làm mất đi hảo cảm của Mộ Huyền Linh."Nhưng cô đẹp hơn bảy phần so với cao nhân tu sĩ!"Một câu nói lại kéo hảo cảm của Mộ Huyền Linh lại."Phó công tử cũng là một tu sĩ sao?" Mộ Huyền Linh mỉm cười hỏi.Phó Lan Sinh đáp: "Đúng vậy, ta đang ở cảnh giới kim đan, nếu Linh Nhi cô nương gặp chuyện, có thể tìm ta trợ giúp, ta và Nam Tư Nguyệt là bạn chí cốt, biểu muội của hắn chính là biểu muội của ta."Mộ Huyền Linh liếc Nam Tư Nguyệt một cái, người sau lấy quạt che mặt, cười khổ.Phó Lan Sinh nói còn chưa đủ, lôi túi gấm ra, tiện tay lấy mấy pháp khí cao cấp ra đưa đến trước mặt Mộ Huyền Linh: "Lần đầu gặp mặt, ta không chuẩn bị lễ vật gì, đây là pháp khí mấy hôm trước ta tìm được, đều thích hợp cho nữ tử dùng, cô nhìn xem có thích không."Mộ Huyền Linh ngạc nhiên nhìn pháp khí tuyệt trần lung linh trước mặt, có chút không hiểu nổi vị thiếu cung chủ khoa trương này, pháp khí cấp cao không phải là bảo vật mà các tu sĩ tranh nhau muốn có sao? Cứ như vậy tùy ý móc một đống ra cho người khác vậy hả?Nam Tư Nguyệt cười nói: "Cung Bích Tiêu giàu nhất thiên hạ, vị Phó thiếu cung chủ này cũng là người có tiền nhất thiên hạ, những thứ này đối với hắn mà nói không nhằm vào đâu, nếu hắn muốn tặng cô, cô cứ nhận đi."Mộ Huyền Linh do dự một chút, túi gấm của nàng có chút động đậy, một đầu lông nhung dò ra, ngay sau đó là một đạo thân ảnh thoáng qua, rơi vào lòng bàn tay của Phó Lan Sinh. Đặt mũi lên trên những pháp khí kia ngửi ngửi, A Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn vo đen nháy chớp hai cái, hốc mắt ươn ướt, nước mắt rơi xuống, A Bảo nhìn về phía Phó Lan Sinh đang trợn mắt hốc mồm gọi một tiếng: "Cha!"Mộ Huyền Linh túm A Bảo nhét lại vào trong tay áo, lúng túng cười nói: "Đây là linh thú của ta."Phó Lan Sinh nhìn cổ tay áo Mộ Huyền Linh, như có điều suy nghĩ nói: "Linh thú gọi cha là sao?"Mộ Huyền Linh không dám dùng sức, sợ làm đau A Bảo, không nghĩ tới A Bảo lại chạy ra ngoài từ lòng bàn tay, tay chân nó bén nhạy chạy vọt đi, cuối cùng rơi xuống đầu vai Phó Lan Sinh, nước mắt lã chã nhìn Phó Lan Sinh, giọng sữa nũng nịu hỏi: "Ngươi là cha của ta sao?"Lần này quả thực che giấu không nổi nữa..Mộ Huyền Linh ngượng ngùng: "Cha nó mất tích.."Phó Lan Sinh mũi chạm mũi mắt đối mắt với A Bảo, nhìn một lát mới nói: "Ta cảm thấy.. Chuyện ta là người, hẳn phải rất rõ ràng rồi chứ nhỉ."Mặc dù hắn phong lưu, nhưng nếu có con, thì cũng nên là người chứ.A Bảo nghiêm túc nói: "Mẹ ta nói, cha là tu sĩ có tiền nhất thiên hạ."Mộ Huyền Linh chợt nhớ tới lời chưa nói xong vừa nãy của Nam Tư Nguyệt. Phó Lan Sinh là đệ nhất thiên hạ, còn là đệ nhất thiên hạ có tiền..Phó Lan Sinh rất nghiêm túc nói: "Tiền của ta cũng là cha mẹ cho, nói như vậy, tu sĩ có tiền nhất thiên hạ, nên là cha ta."A Bảo bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, lại nghiêng đầu, nghiêm túc gọi một tiếng: "Ca?"Mộ Huyền Linh đen mặt bắt A Bảo về lần nữa.Thật mất thể diện..Đứa nhỏ này điên rồi!"Ha ha ha!" Phó Lan Sinh cười lớn, hết sức vui mừng, ngã nghiêng ngã ngửa: "Bao nhiêu người gọi ta là ca, nhưng ngươi gọi lại nghe rất hay, nào, ca tặng ngươi chút quà ra mắt!"Vừa nói vừa móc mấy món pháp bảo ra.Mộ Huyền Linh lúng túng cười theo, muốn thả A Bảo vào trong túi gấm."Khiến thiếu cung chủ chê cười, linh thú này của ta còn nhỏ không hiểu chuyện, xin ngài chớ trách.""Không trách không trách, vật nhỏ này rất thú vị, cha nó tên là gì, chờ ta về cung sẽ giúp hắn hỏi thăm một chút." Phó Lan Sinh cười ha hả nói."Nó tên A Bảo, nghe nói cha nó tên Phó Thương Ly." Mộ Huyền Linh nói.Phó Lan Sinh như có điều suy nghĩ sờ cằm: "Phó Thương Ly.. Danh tự này có chút giống người Phó gia ta, nói không chừng là tên giả, tóm lại ta sẽ giúp ngươi để ý."Nam Tư Nguyệt mượn cớ hàn huyên với Phó Lan Sinh, dẫn Phó Lan Sinh đi, Mộ Huyền Linh mới giật túi gấm một cái, dạy dỗ A Bảo nói: "Sau này ngàn vạn lần không được tùy tiện chạy ra, nơi này có rất nhiều cường giả, vạn nhất bị phát hiện sẽ không hay. Hơn nữa Cao Thu Mân, người lúc trước bắt ngươi cũng ở đây, nếu nàng thấy ngươi, thân phận của ta sẽ bị lộ."