Mùa đông là mùa thích hợp để uống canh gà nóng hổi. Lâm Miên nhịn hơn hai tiếng chờ canh gà hầm nấm trên bếp sôi sùng sục nổi lên bọt khí, cậu ngủ một giấc, trời đã tối rồi, canh gà vừa lúc có thể múc ra, bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong phòng lại ấm áp, chỗ nào cũng có mùi thơm, cậu thỏa mãn hít sâu một hơi, lỗ chân lông cũng thoải mái thư giãn. Vừa mới múc canh gà ra, cậu đã nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cậu đi chân trần ra ngoài xem, quả nhiên nhìn thấy Tạ Đình đang cởi giày ở huyền quan, người đàn ông mặc áo len lông dê màu nâu nhạt, áo khoác tùy tiện vắt trên tay, mái tóc dày còn dính chút hoa tuyết nhỏ tí xíu. Dường như nhận ra ánh mắt của Lâm Miên, hắn ngước cổ lên, để lộ khuôn mặt thâm tình tuấn lãng. Bất kể có nhìn bao nhiêu lần, Lâm Miên đều cảm khái khuôn mặt này của Tạ Đình chính là kết quả của tạo hóa bất công, đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu cam tâm tình nguyện đi theo Tạ Đình gần hai năm. Cậu đi tới, làm tròn phận sự của một người vợ nhận lấy áo khoác…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...