Nước mắt của Triệu Lan Hương lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe. Bà nắm chặt bàn tay rộng lớn và ấm áp trên giường bệnh, khóc không thành tiếng. "Lan Hương, em đã không còn nhỏ nữa, đừng khóc như trẻ con vậy. " Người đàn ông nằm trên giường cố gắng vươn tay ra, muốn ***** mái tóc của bà, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào. Ông đã già, những vết thương cũ tích tụ bấy lâu nay đồng loạt ập đến, bệnh tật nhanh chóng làm ông gục ngã. Những năm tháng tuổi trẻ bị giam cầm trong tù suốt mười mấy năm, đổi lại là một cơ thể bệnh tật triền miên, có thể kéo dài đến bây giờ đã là một phép màu. Đôi mắt mờ đục của ông già yêu thương nhìn vợ mình lần cuối, dù bà cũng già đi giống như ông, nhưng vẫn xinh đẹp như xưa. Nét mặt dịu dàng, đôi mắt và miệng cười cong cong như hình cánh cung, cũng là hình ảnh mà ông yêu thích nhất. "Em cười một cái cho anh xem được không?" Triệu Lan Hương lau đi nước mắt, cố gắng mỉm cười với người chồng đang nằm trên giường. Hạ Tùng Bách hài lòng nhắm mắt lại. Bà kìm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...