Nước mắt của Triệu Lan Hương lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe. Bà nắm chặt bàn tay rộng lớn và ấm áp trên giường bệnh, khóc không thành tiếng. "Lan Hương, em đã không còn nhỏ nữa, đừng khóc như trẻ con vậy. " Người đàn ông nằm trên giường cố gắng vươn tay ra, muốn ***** mái tóc của bà, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào. Ông đã già, những vết thương cũ tích tụ bấy lâu nay đồng loạt ập đến, bệnh tật nhanh chóng làm ông gục ngã. Những năm tháng tuổi trẻ bị giam cầm trong tù suốt mười mấy năm, đổi lại là một cơ thể bệnh tật triền miên, có thể kéo dài đến bây giờ đã là một phép màu. Đôi mắt mờ đục của ông già yêu thương nhìn vợ mình lần cuối, dù bà cũng già đi giống như ông, nhưng vẫn xinh đẹp như xưa. Nét mặt dịu dàng, đôi mắt và miệng cười cong cong như hình cánh cung, cũng là hình ảnh mà ông yêu thích nhất. "Em cười một cái cho anh xem được không?" Triệu Lan Hương lau đi nước mắt, cố gắng mỉm cười với người chồng đang nằm trên giường. Hạ Tùng Bách hài lòng nhắm mắt lại. Bà kìm…

Chương 41: Chương 41

Bạch Phú Mỹ Của Thập Niên 70Tác giả: Tố Muội Bình Sinh VTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNước mắt của Triệu Lan Hương lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe. Bà nắm chặt bàn tay rộng lớn và ấm áp trên giường bệnh, khóc không thành tiếng. "Lan Hương, em đã không còn nhỏ nữa, đừng khóc như trẻ con vậy. " Người đàn ông nằm trên giường cố gắng vươn tay ra, muốn ***** mái tóc của bà, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào. Ông đã già, những vết thương cũ tích tụ bấy lâu nay đồng loạt ập đến, bệnh tật nhanh chóng làm ông gục ngã. Những năm tháng tuổi trẻ bị giam cầm trong tù suốt mười mấy năm, đổi lại là một cơ thể bệnh tật triền miên, có thể kéo dài đến bây giờ đã là một phép màu. Đôi mắt mờ đục của ông già yêu thương nhìn vợ mình lần cuối, dù bà cũng già đi giống như ông, nhưng vẫn xinh đẹp như xưa. Nét mặt dịu dàng, đôi mắt và miệng cười cong cong như hình cánh cung, cũng là hình ảnh mà ông yêu thích nhất. "Em cười một cái cho anh xem được không?" Triệu Lan Hương lau đi nước mắt, cố gắng mỉm cười với người chồng đang nằm trên giường. Hạ Tùng Bách hài lòng nhắm mắt lại. Bà kìm… Anh bị dán nhãn là kẻ xấu, anh biết ơn tổ chức vì không hoàn toàn bỏ rơi họ, cho họ cơ hội làm lại từ đầu.Tuy nhiên, anh biết rõ chỉ cần họ còn sống, nhà họ Hạ phải sống cẩn trọng, mang trên mình dấu ấn nhục nhã không thể rửa sạch!Tình hình đã tồi tệ đến mức này, còn điều gì có thể làm cho nó tồi tệ hơn nữa được chứ?Buổi tối, chị Hạ dẫn đàn bò của đội vào chuồng, đến bên giếng rửa tay thì thoáng ngửi thấy mùi thơm của thịt lan tỏa trong không khí.Chị nghĩ chắc chắn lại là thanh niên trí thức Triệu mua thịt heo về nhâm nhi, thôi!Tối nay nhất định không thể lại đi ăn thịt của cô ấy nữa, mình đã ăn không ít đồ ngon của người ta rồi.Tuy nhiên, minhg không có gì đáng giá để đền đáp! Chị Hạ cảm thấy xấu hổ vô cùng.Nhưng ngay lập tức chị Hạ đã bị "vả mặt".Ngay khi Triệu Lan Hương nhìn thấy chị Hạ, cô nhiệt tình kéo chị vào phòng chứa củi.Cơm trắng thơm mềm được đựng cẩn thận vào bát, mỗi bát cơm đều được rưới một lớp nước sốt thơm phức, chân giò heo nấu thành màu hổ phách, dưới ánh đèn dầu óng ánh bóng loáng.Triệu Lan Hương không nói gì, gắp ngay một miếng thịt chân giò mềm dẻo nhét vào miệng chị Hạ."Ngon chứ ạ? Tam Nha ăn cơm với nước sốt này đã hết hai bát rồi đấy."Chị Hạ chỉ cảm nhận được một hương vị đậm đà lan tỏa trong miệng, lưỡi và răng không tự chủ mà phối hợp ăn ý, bắt đầu nhai mà không thể kiểm soát.Như là được thưởng thức niềm vui chưa từng có, vị ngọt ngào của nước sốt làm chị ấy mất lý trí, tay chân bắt đầu không nghe lời, đi đến bàn, cầm bát cơm, thỏa sức ăn cơm, ăn thịt.Mỗi miếng thịt ăn xong lại muốn thêm, cuối cùng bát cơm cũng cạn, cảm giác no nê truyền đến từ bụng, lúc này chị Hạ mới chợt tỉnh ngộ!Chị Hạ đỏ ửng mặt, trên bàn đầy xương mình đã gặm, mình đã ăn bao nhiêu thịt trong bữa này vậy, đời này đến giờ mình chưa từng được ăn nhiều thịt đến vậy!Chị Hạ ngập ngừng nhìn về phía thanh niên trí thức Triệu, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng không biết phải giải thích thế nào.Nhưng cảm giác no đủ từ thức ăn mang lại, khiến chị có cảm giác như dù có chết cũng không hối tiếc.Triệu Lan Hương cười mỉm nhìn bát rỗng của chị Hạ, cảm thấy vô cùng hài lòng.Từ một góc độ nào đó, chị gái và ông già nhà họ Hạ từng là ân nhân của cô.Khi cô bị Tưởng Kiến Quân làm tổn thương tận tâm can, cô quyết đoán đề nghị ly hôn và tiết lộ scandal ngoại tình của ông ta với cấp trên.Ly hôn đối với sự nghiệp đang lên của Tưởng Kiến Quân chẳng khác nào một vụ bê bối lớn, làm sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua cho cô?

Anh bị dán nhãn là kẻ xấu, anh biết ơn tổ chức vì không hoàn toàn bỏ rơi họ, cho họ cơ hội làm lại từ đầu.

Tuy nhiên, anh biết rõ chỉ cần họ còn sống, nhà họ Hạ phải sống cẩn trọng, mang trên mình dấu ấn nhục nhã không thể rửa sạch!

Tình hình đã tồi tệ đến mức này, còn điều gì có thể làm cho nó tồi tệ hơn nữa được chứ?

Buổi tối, chị Hạ dẫn đàn bò của đội vào chuồng, đến bên giếng rửa tay thì thoáng ngửi thấy mùi thơm của thịt lan tỏa trong không khí.

Chị nghĩ chắc chắn lại là thanh niên trí thức Triệu mua thịt heo về nhâm nhi, thôi!

Tối nay nhất định không thể lại đi ăn thịt của cô ấy nữa, mình đã ăn không ít đồ ngon của người ta rồi.

Tuy nhiên, minhg không có gì đáng giá để đền đáp! Chị Hạ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nhưng ngay lập tức chị Hạ đã bị "vả mặt".

Ngay khi Triệu Lan Hương nhìn thấy chị Hạ, cô nhiệt tình kéo chị vào phòng chứa củi.

Cơm trắng thơm mềm được đựng cẩn thận vào bát, mỗi bát cơm đều được rưới một lớp nước sốt thơm phức, chân giò heo nấu thành màu hổ phách, dưới ánh đèn dầu óng ánh bóng loáng.

Triệu Lan Hương không nói gì, gắp ngay một miếng thịt chân giò mềm dẻo nhét vào miệng chị Hạ.

"Ngon chứ ạ? Tam Nha ăn cơm với nước sốt này đã hết hai bát rồi đấy.

"

Chị Hạ chỉ cảm nhận được một hương vị đậm đà lan tỏa trong miệng, lưỡi và răng không tự chủ mà phối hợp ăn ý, bắt đầu nhai mà không thể kiểm soát.

Như là được thưởng thức niềm vui chưa từng có, vị ngọt ngào của nước sốt làm chị ấy mất lý trí, tay chân bắt đầu không nghe lời, đi đến bàn, cầm bát cơm, thỏa sức ăn cơm, ăn thịt.

Mỗi miếng thịt ăn xong lại muốn thêm, cuối cùng bát cơm cũng cạn, cảm giác no nê truyền đến từ bụng, lúc này chị Hạ mới chợt tỉnh ngộ!

Chị Hạ đỏ ửng mặt, trên bàn đầy xương mình đã gặm, mình đã ăn bao nhiêu thịt trong bữa này vậy, đời này đến giờ mình chưa từng được ăn nhiều thịt đến vậy!

Chị Hạ ngập ngừng nhìn về phía thanh niên trí thức Triệu, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng không biết phải giải thích thế nào.

Nhưng cảm giác no đủ từ thức ăn mang lại, khiến chị có cảm giác như dù có chết cũng không hối tiếc.

Triệu Lan Hương cười mỉm nhìn bát rỗng của chị Hạ, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Từ một góc độ nào đó, chị gái và ông già nhà họ Hạ từng là ân nhân của cô.

Khi cô bị Tưởng Kiến Quân làm tổn thương tận tâm can, cô quyết đoán đề nghị ly hôn và tiết lộ scandal ngoại tình của ông ta với cấp trên.

Ly hôn đối với sự nghiệp đang lên của Tưởng Kiến Quân chẳng khác nào một vụ bê bối lớn, làm sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua cho cô?

Bạch Phú Mỹ Của Thập Niên 70Tác giả: Tố Muội Bình Sinh VTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNước mắt của Triệu Lan Hương lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe. Bà nắm chặt bàn tay rộng lớn và ấm áp trên giường bệnh, khóc không thành tiếng. "Lan Hương, em đã không còn nhỏ nữa, đừng khóc như trẻ con vậy. " Người đàn ông nằm trên giường cố gắng vươn tay ra, muốn ***** mái tóc của bà, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào. Ông đã già, những vết thương cũ tích tụ bấy lâu nay đồng loạt ập đến, bệnh tật nhanh chóng làm ông gục ngã. Những năm tháng tuổi trẻ bị giam cầm trong tù suốt mười mấy năm, đổi lại là một cơ thể bệnh tật triền miên, có thể kéo dài đến bây giờ đã là một phép màu. Đôi mắt mờ đục của ông già yêu thương nhìn vợ mình lần cuối, dù bà cũng già đi giống như ông, nhưng vẫn xinh đẹp như xưa. Nét mặt dịu dàng, đôi mắt và miệng cười cong cong như hình cánh cung, cũng là hình ảnh mà ông yêu thích nhất. "Em cười một cái cho anh xem được không?" Triệu Lan Hương lau đi nước mắt, cố gắng mỉm cười với người chồng đang nằm trên giường. Hạ Tùng Bách hài lòng nhắm mắt lại. Bà kìm… Anh bị dán nhãn là kẻ xấu, anh biết ơn tổ chức vì không hoàn toàn bỏ rơi họ, cho họ cơ hội làm lại từ đầu.Tuy nhiên, anh biết rõ chỉ cần họ còn sống, nhà họ Hạ phải sống cẩn trọng, mang trên mình dấu ấn nhục nhã không thể rửa sạch!Tình hình đã tồi tệ đến mức này, còn điều gì có thể làm cho nó tồi tệ hơn nữa được chứ?Buổi tối, chị Hạ dẫn đàn bò của đội vào chuồng, đến bên giếng rửa tay thì thoáng ngửi thấy mùi thơm của thịt lan tỏa trong không khí.Chị nghĩ chắc chắn lại là thanh niên trí thức Triệu mua thịt heo về nhâm nhi, thôi!Tối nay nhất định không thể lại đi ăn thịt của cô ấy nữa, mình đã ăn không ít đồ ngon của người ta rồi.Tuy nhiên, minhg không có gì đáng giá để đền đáp! Chị Hạ cảm thấy xấu hổ vô cùng.Nhưng ngay lập tức chị Hạ đã bị "vả mặt".Ngay khi Triệu Lan Hương nhìn thấy chị Hạ, cô nhiệt tình kéo chị vào phòng chứa củi.Cơm trắng thơm mềm được đựng cẩn thận vào bát, mỗi bát cơm đều được rưới một lớp nước sốt thơm phức, chân giò heo nấu thành màu hổ phách, dưới ánh đèn dầu óng ánh bóng loáng.Triệu Lan Hương không nói gì, gắp ngay một miếng thịt chân giò mềm dẻo nhét vào miệng chị Hạ."Ngon chứ ạ? Tam Nha ăn cơm với nước sốt này đã hết hai bát rồi đấy."Chị Hạ chỉ cảm nhận được một hương vị đậm đà lan tỏa trong miệng, lưỡi và răng không tự chủ mà phối hợp ăn ý, bắt đầu nhai mà không thể kiểm soát.Như là được thưởng thức niềm vui chưa từng có, vị ngọt ngào của nước sốt làm chị ấy mất lý trí, tay chân bắt đầu không nghe lời, đi đến bàn, cầm bát cơm, thỏa sức ăn cơm, ăn thịt.Mỗi miếng thịt ăn xong lại muốn thêm, cuối cùng bát cơm cũng cạn, cảm giác no nê truyền đến từ bụng, lúc này chị Hạ mới chợt tỉnh ngộ!Chị Hạ đỏ ửng mặt, trên bàn đầy xương mình đã gặm, mình đã ăn bao nhiêu thịt trong bữa này vậy, đời này đến giờ mình chưa từng được ăn nhiều thịt đến vậy!Chị Hạ ngập ngừng nhìn về phía thanh niên trí thức Triệu, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng không biết phải giải thích thế nào.Nhưng cảm giác no đủ từ thức ăn mang lại, khiến chị có cảm giác như dù có chết cũng không hối tiếc.Triệu Lan Hương cười mỉm nhìn bát rỗng của chị Hạ, cảm thấy vô cùng hài lòng.Từ một góc độ nào đó, chị gái và ông già nhà họ Hạ từng là ân nhân của cô.Khi cô bị Tưởng Kiến Quân làm tổn thương tận tâm can, cô quyết đoán đề nghị ly hôn và tiết lộ scandal ngoại tình của ông ta với cấp trên.Ly hôn đối với sự nghiệp đang lên của Tưởng Kiến Quân chẳng khác nào một vụ bê bối lớn, làm sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua cho cô?

Chương 41: Chương 41