Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 191: Chương 191
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Hơn nữa đây còn là tiên nhân, nếu người bên ngoài có nổi lên tâm tư không chính đáng gì, thì cũng sẽ phải kiêng kị các tiên nhân mấy phần, bọn họ đều đã được nghe cha con Hoàng gia kể về phép Lôi Điện Pháp Vương của mấy tiên nhân rồi, tất cả thần vật trong tiên cảnh đều là dùng điện sai khiến, chỉ cần một trận sấm sét là có thể lấy tính mạng người! Ai còn dám xằng bậy?Mấy thương nhân vội đáp ứng: "Đây là tất nhiên... Tiêu tướng quân nói rất đúng."Do cho con Hoàng Khánh Quốc đã dẫn đầu ký tên, nên trong lúc nhất thời mọi người đều vô cùng vui vẻ mà hợp tác với nhau.Triệu Húc nhìn văn bản đầy chữ kia, trong lòng nghĩ thầm, đây chẳng lẽ chính là sự ra đời của xí nghiệp nhà nước phiên bản cổ đại *****ên sao?Tất cả mọi người đều đang vô cùng chờ mong, con đường xuyên qua quận Đào Nguyên này có thể đem lại nhiều lợi ích hơn.Sau ngày hôm đó, rất nhiều xưởng xi măng đã được xây dựng ở các huyện thành trong quận, các thương nhân đều đang tìm kiếm những nhân công có sức lao động khỏe, coi như ngoài việc cày ruộng thì cũng có thêm thu nhập cho gia đình.Những thương nhân kia tu sửa đường đi một người so với một người lại càng nhiệt tình hơn, dân chúng thấy vậy cũng bội phục tiên nhân không thôi, cũng không biết tiên nhân dùng cách gì mà có thể khiến cho những thương nhân yêu tiền như mạng này, cam tâm tình nguyện bỏ tiền túi tu sửa đường.Nhưng chuyện sửa đường này cũng là chuyện tốt, dân chúng đều vô cùng vui mừng.Triệu Húc để lại một nhóm binh sĩ trung thành để canh giữ, tướng sĩ dẫn đầu vẫn là hán tử có giá trị thiện cảm cực cao mà hắn kiểm tra được ở biệt thự, sau đó liền chuẩn bị cùng Tiêu Thính Vân với Triệu Ngôn dẫn những người còn lại về quê nhà, trước khi đi còn gọi video cho người nhà để thông báo.Chuyện chiêu binh chiêu mã này vẫn không được ngừng lại, những thế lực lớn mạnh kia chiêu mười vạn quân, còn quận Đào Nguyên bọn họ hẳn cũng không cần yêu cầu quá cao đi, chỉ... chiêu bảy tám vạn quân được không?Những binh lính này đều phải ăn cơm, nếu muốn nuôi sống họ thì cũng tốn không ít tiền bạc.Đành phải không ngừng kiếm tiền thôi!Đám người Triệu Húc đã sắp trở về, bên phía Triệu Hi cũng bận không ngừng nghỉ.Bản đồ địa thế núi non của quận Đào Nguyên mà Tống Nhất Thanh vẽ lúc trước đã được in hơn trăm bản, ngoài ra Triệu Hi còn in rất nhiều bản đồ phân bố tài nguyên của Thục địa trong thư phòng của ông nội.Trước kia bất luận là luyện sắt hay làm muối đều chỉ có thể bí mật làm, cũng không dám phô trương quá mức, hiện tại thì khác. Nhà bọn họ bây giờ căn bản không cần để ý đến sắc mặt huyện lệnh Đào Nguyên, muốn làm gì thì làm.Sau khi Triệu Hi lấy bản đồ phân bố tài nguyên của Thục địa ra, lại một lần nữa cảm tạ ông nội, còn học theo nhị ca đến vái trước bài vị của ông nội."Tống tiên sinh, ngươi lập tức sắp xếp thủ hạ của mình đi tìm tài nguyên, trên bản đồ đều đã được đánh dấu sẵn hết rồi, có thể tìm thêm được tài nguyên mà trên bản đồ không đánh." Triệu Hi đưa bản in của bản đồ phân bố tài nguyên ở Thục địa cho Tống Nhất Thanh.Tuy triều Thiên Khải chỉ là hư cấu, nhưng địa thế cũng không khác biệt nhiều với Hoa Hạ. Quận Đào Nguyên là một địa phương tốt, có đất đai phì nhiêu, lại dễ thủ khó công, hơn nữa các loại khoáng sản cũng vô cùng phong phú.Tống Nhất Thanh hai tay tiếp nhận, ánh mắt nhanh chóng đảo qua tấm bản đồ làm bằng giấy trúc, hô hấp dồn dập không khống chế được.Tống Nhất Thanh vẫn luôn biết tiên nhân có rất nhiều bản đồ, có bản đồ địa thế núi non, có bản đồ các châu quận, còn có cả bản đồ phân bố tài nguyên, đây đều là những thứ mà trước giờ chưa từng có ai thấy qua.Tống Nhất Thanh đối chiếu với bản đồ của mình, liên tục thán phục: "Nơi đây tuy vô cùng cằn cỗi, nhưng lại có trữ lượng than đá rất lớn? Than đá này chính là... yên thạch?"Triệu Hi không hiểu từ này lắm, chỉ nói: "Vật này có màu đen và sẽ được đốt trực tiếp trên nó, đến lúc đó việc rèn sắt sẽ càng tiện và nhanh hơn."
Hơn nữa đây còn là tiên nhân, nếu người bên ngoài có nổi lên tâm tư không chính đáng gì, thì cũng sẽ phải kiêng kị các tiên nhân mấy phần, bọn họ đều đã được nghe cha con Hoàng gia kể về phép Lôi Điện Pháp Vương của mấy tiên nhân rồi, tất cả thần vật trong tiên cảnh đều là dùng điện sai khiến, chỉ cần một trận sấm sét là có thể lấy tính mạng người! Ai còn dám xằng bậy?
Mấy thương nhân vội đáp ứng: "Đây là tất nhiên... Tiêu tướng quân nói rất đúng."
Do cho con Hoàng Khánh Quốc đã dẫn đầu ký tên, nên trong lúc nhất thời mọi người đều vô cùng vui vẻ mà hợp tác với nhau.
Triệu Húc nhìn văn bản đầy chữ kia, trong lòng nghĩ thầm, đây chẳng lẽ chính là sự ra đời của xí nghiệp nhà nước phiên bản cổ đại *****ên sao?
Tất cả mọi người đều đang vô cùng chờ mong, con đường xuyên qua quận Đào Nguyên này có thể đem lại nhiều lợi ích hơn.
Sau ngày hôm đó, rất nhiều xưởng xi măng đã được xây dựng ở các huyện thành trong quận, các thương nhân đều đang tìm kiếm những nhân công có sức lao động khỏe, coi như ngoài việc cày ruộng thì cũng có thêm thu nhập cho gia đình.
Những thương nhân kia tu sửa đường đi một người so với một người lại càng nhiệt tình hơn, dân chúng thấy vậy cũng bội phục tiên nhân không thôi, cũng không biết tiên nhân dùng cách gì mà có thể khiến cho những thương nhân yêu tiền như mạng này, cam tâm tình nguyện bỏ tiền túi tu sửa đường.
Nhưng chuyện sửa đường này cũng là chuyện tốt, dân chúng đều vô cùng vui mừng.
Triệu Húc để lại một nhóm binh sĩ trung thành để canh giữ, tướng sĩ dẫn đầu vẫn là hán tử có giá trị thiện cảm cực cao mà hắn kiểm tra được ở biệt thự, sau đó liền chuẩn bị cùng Tiêu Thính Vân với Triệu Ngôn dẫn những người còn lại về quê nhà, trước khi đi còn gọi video cho người nhà để thông báo.
Chuyện chiêu binh chiêu mã này vẫn không được ngừng lại, những thế lực lớn mạnh kia chiêu mười vạn quân, còn quận Đào Nguyên bọn họ hẳn cũng không cần yêu cầu quá cao đi, chỉ... chiêu bảy tám vạn quân được không?
Những binh lính này đều phải ăn cơm, nếu muốn nuôi sống họ thì cũng tốn không ít tiền bạc.
Đành phải không ngừng kiếm tiền thôi!
Đám người Triệu Húc đã sắp trở về, bên phía Triệu Hi cũng bận không ngừng nghỉ.
Bản đồ địa thế núi non của quận Đào Nguyên mà Tống Nhất Thanh vẽ lúc trước đã được in hơn trăm bản, ngoài ra Triệu Hi còn in rất nhiều bản đồ phân bố tài nguyên của Thục địa trong thư phòng của ông nội.
Trước kia bất luận là luyện sắt hay làm muối đều chỉ có thể bí mật làm, cũng không dám phô trương quá mức, hiện tại thì khác. Nhà bọn họ bây giờ căn bản không cần để ý đến sắc mặt huyện lệnh Đào Nguyên, muốn làm gì thì làm.
Sau khi Triệu Hi lấy bản đồ phân bố tài nguyên của Thục địa ra, lại một lần nữa cảm tạ ông nội, còn học theo nhị ca đến vái trước bài vị của ông nội.
"Tống tiên sinh, ngươi lập tức sắp xếp thủ hạ của mình đi tìm tài nguyên, trên bản đồ đều đã được đánh dấu sẵn hết rồi, có thể tìm thêm được tài nguyên mà trên bản đồ không đánh." Triệu Hi đưa bản in của bản đồ phân bố tài nguyên ở Thục địa cho Tống Nhất Thanh.
Tuy triều Thiên Khải chỉ là hư cấu, nhưng địa thế cũng không khác biệt nhiều với Hoa Hạ. Quận Đào Nguyên là một địa phương tốt, có đất đai phì nhiêu, lại dễ thủ khó công, hơn nữa các loại khoáng sản cũng vô cùng phong phú.
Tống Nhất Thanh hai tay tiếp nhận, ánh mắt nhanh chóng đảo qua tấm bản đồ làm bằng giấy trúc, hô hấp dồn dập không khống chế được.
Tống Nhất Thanh vẫn luôn biết tiên nhân có rất nhiều bản đồ, có bản đồ địa thế núi non, có bản đồ các châu quận, còn có cả bản đồ phân bố tài nguyên, đây đều là những thứ mà trước giờ chưa từng có ai thấy qua.
Tống Nhất Thanh đối chiếu với bản đồ của mình, liên tục thán phục: "Nơi đây tuy vô cùng cằn cỗi, nhưng lại có trữ lượng than đá rất lớn? Than đá này chính là... yên thạch?"
Triệu Hi không hiểu từ này lắm, chỉ nói: "Vật này có màu đen và sẽ được đốt trực tiếp trên nó, đến lúc đó việc rèn sắt sẽ càng tiện và nhanh hơn."
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Hơn nữa đây còn là tiên nhân, nếu người bên ngoài có nổi lên tâm tư không chính đáng gì, thì cũng sẽ phải kiêng kị các tiên nhân mấy phần, bọn họ đều đã được nghe cha con Hoàng gia kể về phép Lôi Điện Pháp Vương của mấy tiên nhân rồi, tất cả thần vật trong tiên cảnh đều là dùng điện sai khiến, chỉ cần một trận sấm sét là có thể lấy tính mạng người! Ai còn dám xằng bậy?Mấy thương nhân vội đáp ứng: "Đây là tất nhiên... Tiêu tướng quân nói rất đúng."Do cho con Hoàng Khánh Quốc đã dẫn đầu ký tên, nên trong lúc nhất thời mọi người đều vô cùng vui vẻ mà hợp tác với nhau.Triệu Húc nhìn văn bản đầy chữ kia, trong lòng nghĩ thầm, đây chẳng lẽ chính là sự ra đời của xí nghiệp nhà nước phiên bản cổ đại *****ên sao?Tất cả mọi người đều đang vô cùng chờ mong, con đường xuyên qua quận Đào Nguyên này có thể đem lại nhiều lợi ích hơn.Sau ngày hôm đó, rất nhiều xưởng xi măng đã được xây dựng ở các huyện thành trong quận, các thương nhân đều đang tìm kiếm những nhân công có sức lao động khỏe, coi như ngoài việc cày ruộng thì cũng có thêm thu nhập cho gia đình.Những thương nhân kia tu sửa đường đi một người so với một người lại càng nhiệt tình hơn, dân chúng thấy vậy cũng bội phục tiên nhân không thôi, cũng không biết tiên nhân dùng cách gì mà có thể khiến cho những thương nhân yêu tiền như mạng này, cam tâm tình nguyện bỏ tiền túi tu sửa đường.Nhưng chuyện sửa đường này cũng là chuyện tốt, dân chúng đều vô cùng vui mừng.Triệu Húc để lại một nhóm binh sĩ trung thành để canh giữ, tướng sĩ dẫn đầu vẫn là hán tử có giá trị thiện cảm cực cao mà hắn kiểm tra được ở biệt thự, sau đó liền chuẩn bị cùng Tiêu Thính Vân với Triệu Ngôn dẫn những người còn lại về quê nhà, trước khi đi còn gọi video cho người nhà để thông báo.Chuyện chiêu binh chiêu mã này vẫn không được ngừng lại, những thế lực lớn mạnh kia chiêu mười vạn quân, còn quận Đào Nguyên bọn họ hẳn cũng không cần yêu cầu quá cao đi, chỉ... chiêu bảy tám vạn quân được không?Những binh lính này đều phải ăn cơm, nếu muốn nuôi sống họ thì cũng tốn không ít tiền bạc.Đành phải không ngừng kiếm tiền thôi!Đám người Triệu Húc đã sắp trở về, bên phía Triệu Hi cũng bận không ngừng nghỉ.Bản đồ địa thế núi non của quận Đào Nguyên mà Tống Nhất Thanh vẽ lúc trước đã được in hơn trăm bản, ngoài ra Triệu Hi còn in rất nhiều bản đồ phân bố tài nguyên của Thục địa trong thư phòng của ông nội.Trước kia bất luận là luyện sắt hay làm muối đều chỉ có thể bí mật làm, cũng không dám phô trương quá mức, hiện tại thì khác. Nhà bọn họ bây giờ căn bản không cần để ý đến sắc mặt huyện lệnh Đào Nguyên, muốn làm gì thì làm.Sau khi Triệu Hi lấy bản đồ phân bố tài nguyên của Thục địa ra, lại một lần nữa cảm tạ ông nội, còn học theo nhị ca đến vái trước bài vị của ông nội."Tống tiên sinh, ngươi lập tức sắp xếp thủ hạ của mình đi tìm tài nguyên, trên bản đồ đều đã được đánh dấu sẵn hết rồi, có thể tìm thêm được tài nguyên mà trên bản đồ không đánh." Triệu Hi đưa bản in của bản đồ phân bố tài nguyên ở Thục địa cho Tống Nhất Thanh.Tuy triều Thiên Khải chỉ là hư cấu, nhưng địa thế cũng không khác biệt nhiều với Hoa Hạ. Quận Đào Nguyên là một địa phương tốt, có đất đai phì nhiêu, lại dễ thủ khó công, hơn nữa các loại khoáng sản cũng vô cùng phong phú.Tống Nhất Thanh hai tay tiếp nhận, ánh mắt nhanh chóng đảo qua tấm bản đồ làm bằng giấy trúc, hô hấp dồn dập không khống chế được.Tống Nhất Thanh vẫn luôn biết tiên nhân có rất nhiều bản đồ, có bản đồ địa thế núi non, có bản đồ các châu quận, còn có cả bản đồ phân bố tài nguyên, đây đều là những thứ mà trước giờ chưa từng có ai thấy qua.Tống Nhất Thanh đối chiếu với bản đồ của mình, liên tục thán phục: "Nơi đây tuy vô cùng cằn cỗi, nhưng lại có trữ lượng than đá rất lớn? Than đá này chính là... yên thạch?"Triệu Hi không hiểu từ này lắm, chỉ nói: "Vật này có màu đen và sẽ được đốt trực tiếp trên nó, đến lúc đó việc rèn sắt sẽ càng tiện và nhanh hơn."