Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 192: Chương 192
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Để đốt? Đó chính là yên thạch. Triều Thiên Khải đã bắt đầu sử dụng yên thạch này một thời gian rồi, nhưng không được dùng trên diện rộng, bởi vì vật này nằm ở sâu dưới lòng đất, nên không thể biết có thể đào được ở đâu.Tống Nhất Thanh tiếp tục xem bản đồ, quặng sắt mỏ đồng những thứ này đều không cần phải giải thích, ánh mắt của hắn hơi dừng lại, lại kinh ngạc: "Dầu mỏ?"Dầu mỏ của quận Đào Nguyên chắc chắn không nhiều, nhưng hiện tại cũng đủ cho bọn họ dùng.Triệu Hi nói: "Chính là thứ nước màu đen có thể đốt ra lửa." Còn được gọi là vàng đen."Thứ Tiên nhân nói hẳn là hắc du thủy." Tống Nhất Thanh nghe được có chút khó hiểu, hắn không rõ Hi Hi tiên nhân sao lại có hứng thú với mấy vật chỉ biết thiêu đốt này như vậy, than đá còn chưa đủ, giờ lại muốn đi tìm dầu mỏ để nhóm lửa.Triệu Hi hiện tại đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết tác dụng của dầu mỏ, đây chính là bí mật rất quan trọng, nếu nói cho bọn hắn biết thì chẳng phải sẽ có người dòm ngó sao.Trên bản đồ còn đánh dấu hơn trăm loại tài nguyên khoáng vật khác, khiến Tống Nhất Thanh kinh hãi không thôi.Đây còn không phải tiên nhân thì là cái gì? Nếu như không có Tiên gia mách bảo, thì làm gì có ai có thể đoán được hóa ra ở dưới lòng đất lại có nhiều đồ tốt đến vậy? Thật thần kỳ!Tống Nhất Thanh cố gắng ghi nhớ hình dáng của mấy loại khoáng sản mà Triệu Hi phác thảo ra, đồng ý sẽ phân phó cho thuộc hạ đi tìm kiếm khoáng sản.Dựa theo đạo lý mà nói, có được tài nguyên khoáng sản khổng lồ như vậy thì đáng lẽ phải giàu từ lâu rồi, làm sao có thể nghèo được?Dù sao cũng không phải mỗi mảnh đất đều thích hợp để trồng trọt, đây hẳn là 'tuy đất nhà ngươi bên này không thích hợp trồng trọt, nhưng nhà ngươi lại có tài nguyên khoáng sản có thể giúp ngươi làm giàu', như vậy thì còn lo lắng gì nữa?Cũng giống như thôn Hắc Thạch, hiện tại cuộc sống ở thôn Hắc Thạch đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, tuy ở thôn Hắc Thạch bọn họ có quặng sắt, nhưng ruộng đất gần như không thể trồng trọt, hiện tại thì đã tốt hơn chút, bọn họ họ có thể dùng quặng sắt để đổi lấy lương thực, mặc dù không đổi được thịt nhưng ai cũng đều được ăn no, so với trước kia đã ổn hơn nhiều lắm.Hiện nay quận Đào Nguyên gần như đã trở thành phạm vi cai quản của Triệu gia bọn họ, mấy ngày trước huyện lệnh Đào Nguyên còn mang theo lễ vật hấp tấp đến bái phỏng nhà bọn họ, tỏ ý muốn nghe theo chỉ dẫn sắp đặt nhà bọn họ.Huyện lệnh Đào Nguyên này không có quá nhiều bản lĩnh, hắn cũng sẽ không có gan để khởi binh lật đổ Triệu gia, hơn nữa hắn thế mà còn mướn mượn binh của Triệu Húc đi bình định những khu vực khác, nếu bị Hoàng đế biết, Hoàng đế chắc chắn sẽ cảm thấy, một đám bọn họ là cùng một thuyền, vì thế huyện lệnh Đào Nguyên chỉ có thể nghe theo mọi sắp xếp của Triệu gia.Cho nên thái độ của huyện lệnh Đào Nguyên càng lúc càng cung kính, nghe được Triệu Chí Dân chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, liền hận không thể cùng Triệu Chí Dân xưng huynh gọi đệ.Triệu Hi nghĩ xưởng đồ sắt sau núi cũng có thể chuyển xuống dưới chân núi, chế tạo một chút vật phẩm bán cho người trong ngoài thành, ví dụ như nông cụ bằng sắt ở thành mới và huyện Đào Nguyên đều rất hiếm thấy. Mà việc chế tạo vũ khí có thể giao cho một vài người dân ở thôn Hắc Thạch, dù sao thôn Hắc Thạch nằm ngày bên cạnh một quặng sắt khổng lồ, có thể giảm bớt phiền toái khi phải vận chuyển quặng sắt.Bọn họ cũng không sợ thôn Hắc Thạch gây chuyện, chỉ cần nắm con đường lương thực của bọn họ, cộng thêm hơn vạn quân lính của nhị ca thì họ cũng chỉ như con kiến ven đường, chỉ có thể chờ bị nghiền ép.Hôm nay ngoài thành mới phần lớn đều nghe được tiếng gió, trong lòng ai cũng đều thấy được sự thay đổi bên trong thành.Mấy ngày sau, hài đồng trong thành vung tay chạy rối rít, một khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng, hắng giọng hô to: "Trở về rồi!"
Để đốt? Đó chính là yên thạch. Triều Thiên Khải đã bắt đầu sử dụng yên thạch này một thời gian rồi, nhưng không được dùng trên diện rộng, bởi vì vật này nằm ở sâu dưới lòng đất, nên không thể biết có thể đào được ở đâu.
Tống Nhất Thanh tiếp tục xem bản đồ, quặng sắt mỏ đồng những thứ này đều không cần phải giải thích, ánh mắt của hắn hơi dừng lại, lại kinh ngạc: "Dầu mỏ?"
Dầu mỏ của quận Đào Nguyên chắc chắn không nhiều, nhưng hiện tại cũng đủ cho bọn họ dùng.
Triệu Hi nói: "Chính là thứ nước màu đen có thể đốt ra lửa." Còn được gọi là vàng đen.
"Thứ Tiên nhân nói hẳn là hắc du thủy." Tống Nhất Thanh nghe được có chút khó hiểu, hắn không rõ Hi Hi tiên nhân sao lại có hứng thú với mấy vật chỉ biết thiêu đốt này như vậy, than đá còn chưa đủ, giờ lại muốn đi tìm dầu mỏ để nhóm lửa.
Triệu Hi hiện tại đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết tác dụng của dầu mỏ, đây chính là bí mật rất quan trọng, nếu nói cho bọn hắn biết thì chẳng phải sẽ có người dòm ngó sao.
Trên bản đồ còn đánh dấu hơn trăm loại tài nguyên khoáng vật khác, khiến Tống Nhất Thanh kinh hãi không thôi.
Đây còn không phải tiên nhân thì là cái gì? Nếu như không có Tiên gia mách bảo, thì làm gì có ai có thể đoán được hóa ra ở dưới lòng đất lại có nhiều đồ tốt đến vậy? Thật thần kỳ!
Tống Nhất Thanh cố gắng ghi nhớ hình dáng của mấy loại khoáng sản mà Triệu Hi phác thảo ra, đồng ý sẽ phân phó cho thuộc hạ đi tìm kiếm khoáng sản.
Dựa theo đạo lý mà nói, có được tài nguyên khoáng sản khổng lồ như vậy thì đáng lẽ phải giàu từ lâu rồi, làm sao có thể nghèo được?
Dù sao cũng không phải mỗi mảnh đất đều thích hợp để trồng trọt, đây hẳn là 'tuy đất nhà ngươi bên này không thích hợp trồng trọt, nhưng nhà ngươi lại có tài nguyên khoáng sản có thể giúp ngươi làm giàu', như vậy thì còn lo lắng gì nữa?
Cũng giống như thôn Hắc Thạch, hiện tại cuộc sống ở thôn Hắc Thạch đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, tuy ở thôn Hắc Thạch bọn họ có quặng sắt, nhưng ruộng đất gần như không thể trồng trọt, hiện tại thì đã tốt hơn chút, bọn họ họ có thể dùng quặng sắt để đổi lấy lương thực, mặc dù không đổi được thịt nhưng ai cũng đều được ăn no, so với trước kia đã ổn hơn nhiều lắm.
Hiện nay quận Đào Nguyên gần như đã trở thành phạm vi cai quản của Triệu gia bọn họ, mấy ngày trước huyện lệnh Đào Nguyên còn mang theo lễ vật hấp tấp đến bái phỏng nhà bọn họ, tỏ ý muốn nghe theo chỉ dẫn sắp đặt nhà bọn họ.
Huyện lệnh Đào Nguyên này không có quá nhiều bản lĩnh, hắn cũng sẽ không có gan để khởi binh lật đổ Triệu gia, hơn nữa hắn thế mà còn mướn mượn binh của Triệu Húc đi bình định những khu vực khác, nếu bị Hoàng đế biết, Hoàng đế chắc chắn sẽ cảm thấy, một đám bọn họ là cùng một thuyền, vì thế huyện lệnh Đào Nguyên chỉ có thể nghe theo mọi sắp xếp của Triệu gia.
Cho nên thái độ của huyện lệnh Đào Nguyên càng lúc càng cung kính, nghe được Triệu Chí Dân chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, liền hận không thể cùng Triệu Chí Dân xưng huynh gọi đệ.
Triệu Hi nghĩ xưởng đồ sắt sau núi cũng có thể chuyển xuống dưới chân núi, chế tạo một chút vật phẩm bán cho người trong ngoài thành, ví dụ như nông cụ bằng sắt ở thành mới và huyện Đào Nguyên đều rất hiếm thấy. Mà việc chế tạo vũ khí có thể giao cho một vài người dân ở thôn Hắc Thạch, dù sao thôn Hắc Thạch nằm ngày bên cạnh một quặng sắt khổng lồ, có thể giảm bớt phiền toái khi phải vận chuyển quặng sắt.
Bọn họ cũng không sợ thôn Hắc Thạch gây chuyện, chỉ cần nắm con đường lương thực của bọn họ, cộng thêm hơn vạn quân lính của nhị ca thì họ cũng chỉ như con kiến ven đường, chỉ có thể chờ bị nghiền ép.
Hôm nay ngoài thành mới phần lớn đều nghe được tiếng gió, trong lòng ai cũng đều thấy được sự thay đổi bên trong thành.
Mấy ngày sau, hài đồng trong thành vung tay chạy rối rít, một khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng, hắng giọng hô to: "Trở về rồi!"
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Để đốt? Đó chính là yên thạch. Triều Thiên Khải đã bắt đầu sử dụng yên thạch này một thời gian rồi, nhưng không được dùng trên diện rộng, bởi vì vật này nằm ở sâu dưới lòng đất, nên không thể biết có thể đào được ở đâu.Tống Nhất Thanh tiếp tục xem bản đồ, quặng sắt mỏ đồng những thứ này đều không cần phải giải thích, ánh mắt của hắn hơi dừng lại, lại kinh ngạc: "Dầu mỏ?"Dầu mỏ của quận Đào Nguyên chắc chắn không nhiều, nhưng hiện tại cũng đủ cho bọn họ dùng.Triệu Hi nói: "Chính là thứ nước màu đen có thể đốt ra lửa." Còn được gọi là vàng đen."Thứ Tiên nhân nói hẳn là hắc du thủy." Tống Nhất Thanh nghe được có chút khó hiểu, hắn không rõ Hi Hi tiên nhân sao lại có hứng thú với mấy vật chỉ biết thiêu đốt này như vậy, than đá còn chưa đủ, giờ lại muốn đi tìm dầu mỏ để nhóm lửa.Triệu Hi hiện tại đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết tác dụng của dầu mỏ, đây chính là bí mật rất quan trọng, nếu nói cho bọn hắn biết thì chẳng phải sẽ có người dòm ngó sao.Trên bản đồ còn đánh dấu hơn trăm loại tài nguyên khoáng vật khác, khiến Tống Nhất Thanh kinh hãi không thôi.Đây còn không phải tiên nhân thì là cái gì? Nếu như không có Tiên gia mách bảo, thì làm gì có ai có thể đoán được hóa ra ở dưới lòng đất lại có nhiều đồ tốt đến vậy? Thật thần kỳ!Tống Nhất Thanh cố gắng ghi nhớ hình dáng của mấy loại khoáng sản mà Triệu Hi phác thảo ra, đồng ý sẽ phân phó cho thuộc hạ đi tìm kiếm khoáng sản.Dựa theo đạo lý mà nói, có được tài nguyên khoáng sản khổng lồ như vậy thì đáng lẽ phải giàu từ lâu rồi, làm sao có thể nghèo được?Dù sao cũng không phải mỗi mảnh đất đều thích hợp để trồng trọt, đây hẳn là 'tuy đất nhà ngươi bên này không thích hợp trồng trọt, nhưng nhà ngươi lại có tài nguyên khoáng sản có thể giúp ngươi làm giàu', như vậy thì còn lo lắng gì nữa?Cũng giống như thôn Hắc Thạch, hiện tại cuộc sống ở thôn Hắc Thạch đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, tuy ở thôn Hắc Thạch bọn họ có quặng sắt, nhưng ruộng đất gần như không thể trồng trọt, hiện tại thì đã tốt hơn chút, bọn họ họ có thể dùng quặng sắt để đổi lấy lương thực, mặc dù không đổi được thịt nhưng ai cũng đều được ăn no, so với trước kia đã ổn hơn nhiều lắm.Hiện nay quận Đào Nguyên gần như đã trở thành phạm vi cai quản của Triệu gia bọn họ, mấy ngày trước huyện lệnh Đào Nguyên còn mang theo lễ vật hấp tấp đến bái phỏng nhà bọn họ, tỏ ý muốn nghe theo chỉ dẫn sắp đặt nhà bọn họ.Huyện lệnh Đào Nguyên này không có quá nhiều bản lĩnh, hắn cũng sẽ không có gan để khởi binh lật đổ Triệu gia, hơn nữa hắn thế mà còn mướn mượn binh của Triệu Húc đi bình định những khu vực khác, nếu bị Hoàng đế biết, Hoàng đế chắc chắn sẽ cảm thấy, một đám bọn họ là cùng một thuyền, vì thế huyện lệnh Đào Nguyên chỉ có thể nghe theo mọi sắp xếp của Triệu gia.Cho nên thái độ của huyện lệnh Đào Nguyên càng lúc càng cung kính, nghe được Triệu Chí Dân chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, liền hận không thể cùng Triệu Chí Dân xưng huynh gọi đệ.Triệu Hi nghĩ xưởng đồ sắt sau núi cũng có thể chuyển xuống dưới chân núi, chế tạo một chút vật phẩm bán cho người trong ngoài thành, ví dụ như nông cụ bằng sắt ở thành mới và huyện Đào Nguyên đều rất hiếm thấy. Mà việc chế tạo vũ khí có thể giao cho một vài người dân ở thôn Hắc Thạch, dù sao thôn Hắc Thạch nằm ngày bên cạnh một quặng sắt khổng lồ, có thể giảm bớt phiền toái khi phải vận chuyển quặng sắt.Bọn họ cũng không sợ thôn Hắc Thạch gây chuyện, chỉ cần nắm con đường lương thực của bọn họ, cộng thêm hơn vạn quân lính của nhị ca thì họ cũng chỉ như con kiến ven đường, chỉ có thể chờ bị nghiền ép.Hôm nay ngoài thành mới phần lớn đều nghe được tiếng gió, trong lòng ai cũng đều thấy được sự thay đổi bên trong thành.Mấy ngày sau, hài đồng trong thành vung tay chạy rối rít, một khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng, hắng giọng hô to: "Trở về rồi!"