Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 195: Chương 195
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Mấy ngày nay tuyết đã bắt đầu tan, cỏ mọc um tùm, mùa xuân đang dần đến gần, các nhà máy trong cả quận đều bắt đầu vận hành.Triệu Hi cất áo lông dày đi, thay bằng áo len dài tay, còn tắt cả điều hòa đã vận hành cả mùa đông.Bọn họ đã tới triều Thiên Khải được một năm, vụ xuân năm nay đang sắp tới.Năm nay nhà bọn họ đã hoàn toàn thống trị quận Đào Nguyên, không còn cần nhìn sắc mặt huyện lệnh, cha nàng Triệu Chí Dân cũng dứt khoát vừa đem khoai lang khoai tây mở rộng tới toàn quận, vừa cưỡng chế yêu cầu những nơi có nhiều ánh mặt trời trong quận phải gieo trồng bông vải! Hạt giống bông là do hai cha con Hoàng Hiên và Hoàng Khánh Quốc mang về vào cuối thu năm ngoái.Lúa mạch, lúa nước, ớt, đậu tương, ngô đều được lên kế hoạch gieo trồng, Triệu Chí Dân muốn bữa ăn của người dân quận Đào Nguyên được phong phú hơn.Đặc biệt là quận Đào Nguyên, cả tên quận huyện và tên trấn đều có chữ đào, thế nhưng Triệu Chí Dân thập phần thất vọng là đào nơi này vì đa số không ngọt! Hắn liền lên kế hoạch gây giống chiết cành cây ăn quả.Dân chúng đã có ăn có uống, cũng đã đến lúc ăn chút trái cây, không phải sao?Người trong nhà bàn bạc một phen, số lượng ăn xin ở quận Đào Nguyên cũng là một vấn đề cần giải quyết, tốt nhất là chiêu mộ những khất cái lớn tuổi đi làm việc, đám khất cái nhỏ tuổi thì gom vào viện phúc lợi dạy dỗ.Hiện giờ bọn họ đã làm phản, phải bồi dưỡng chuyên gia tình báo, mà những người này tốt nhất là dạy dỗ từ khi còn nhỏ.Những điều này đều phải bí mật tiến hành.Hôm nay Triệu Hi muốn đi thị sát huyện Đào Nguyên, sau khi thời tiết ở triều Thiên Khải ấm lên, những thương nhân nhận thầu xây đường xi măng đều sắp xếp khởi công.Triệu Hi ngồi xe bò đi thị trấn, hiện tại thân phận của nàng không tầm thường, còn phải mang vài hộ vệ đi theo.Xe bò của Triệu Hi dừng lại bên cạnh lều của công nhân, xuống xe liền thấy một đám nam nhân ngồi ngoài lều đang vui vẻ ăn cơm, đây là khu vực mà cha con Hoàng gia nhận thầu.Những hán tử kia nhìn thấy một quý tiểu thư xinh đẹp xuất hiện trên công trường, đằng sau còn có hai ba hộ vệ, liền đoán là đại tiểu thư nhà ai đang du sơn ngoạn thủy.Triệu Hi hỏi: "Ta nghe nói các ngươi một ngày làm việc năm canh giờ, chỉ được bao một bữa trưa?"Một hán tử mặc áo ngắn nghe vậy, gương mặt màu đồng có vẻ không vui, hừ nói: "Đám tiểu thư nhà giàu các ngươi biết cái gì? Mỗi ngày chúng ta đều được trả 20 văn tiền, tuy là công việc khổ một chút, nhưng cuộc sống có hi vọng a. Năm trước chúng ta muốn có việc làm này cũng không có đâu. Những thứ này đều là cơ hội sống sót tiên nhân ban cho."Hán tử bên cạnh cũng gật đầu, nói với vẻ kiêu ngạo: "Đúng vậy, nếu không có tiên nhân chúng ta còn không được như vậy đâu."Hán tử kia nói xong liền nghi ngờ nhìn Triệu Hi,"Vị tiểu thư này rốt cuộc là từ đâu tới? Tìm hiểu những thứ này để làm gì? Chúng ta đều là người nghèo khổ, không hiểu đạo lý lớn, nhưng chúng ta biết ai cho chúng ta cơ hội sống, người đó chính là thần tiên sống, ngươi đừng hòng bôi nhọ thanh danh của các tiên nhân."Công nhân ăn cơm xung quanh lập tức đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, khiến Triệu Hi có chút dở khóc dở cười.Đúng lúc này, một đạo thanh âm truyền đến:"Hi Hi tiên nhân, ngài tới rồi? Ngài xem này công trường này thế nào?" Hoàng Hiên liếc mắt liền nhìn thấy Triệu Hi, lập tức cười đón chào.Triệu Hi không khỏi gật đầu: "Rất tốt."Đám công nhân đang ăn cơm nhất thời choáng váng, ông chủ gọi vị tiểu thư này là tiên nhân, chẳng lẽ chính là tiên nhân của thành mới?Cả đám công nhân buông bát trong tay xuống, muốn quỳ xuống dập đầu với nàng.Hoàng Hiên biết tiên nhân không thích những lễ nghi rườm rà này, liền lập tức mời Triệu Hi đi chung quanh thị sát.Đi được một đoạn, Triệu Hi mới mở miệng: "Hoàng công tử, Hoàng gia các ngươi vào nam ra bắc buôn bán, không biết các ngươi có lui tới với phía tây của quận Đào Nguyên không?"
Mấy ngày nay tuyết đã bắt đầu tan, cỏ mọc um tùm, mùa xuân đang dần đến gần, các nhà máy trong cả quận đều bắt đầu vận hành.
Triệu Hi cất áo lông dày đi, thay bằng áo len dài tay, còn tắt cả điều hòa đã vận hành cả mùa đông.
Bọn họ đã tới triều Thiên Khải được một năm, vụ xuân năm nay đang sắp tới.
Năm nay nhà bọn họ đã hoàn toàn thống trị quận Đào Nguyên, không còn cần nhìn sắc mặt huyện lệnh, cha nàng Triệu Chí Dân cũng dứt khoát vừa đem khoai lang khoai tây mở rộng tới toàn quận, vừa cưỡng chế yêu cầu những nơi có nhiều ánh mặt trời trong quận phải gieo trồng bông vải! Hạt giống bông là do hai cha con Hoàng Hiên và Hoàng Khánh Quốc mang về vào cuối thu năm ngoái.
Lúa mạch, lúa nước, ớt, đậu tương, ngô đều được lên kế hoạch gieo trồng, Triệu Chí Dân muốn bữa ăn của người dân quận Đào Nguyên được phong phú hơn.
Đặc biệt là quận Đào Nguyên, cả tên quận huyện và tên trấn đều có chữ đào, thế nhưng Triệu Chí Dân thập phần thất vọng là đào nơi này vì đa số không ngọt! Hắn liền lên kế hoạch gây giống chiết cành cây ăn quả.
Dân chúng đã có ăn có uống, cũng đã đến lúc ăn chút trái cây, không phải sao?
Người trong nhà bàn bạc một phen, số lượng ăn xin ở quận Đào Nguyên cũng là một vấn đề cần giải quyết, tốt nhất là chiêu mộ những khất cái lớn tuổi đi làm việc, đám khất cái nhỏ tuổi thì gom vào viện phúc lợi dạy dỗ.
Hiện giờ bọn họ đã làm phản, phải bồi dưỡng chuyên gia tình báo, mà những người này tốt nhất là dạy dỗ từ khi còn nhỏ.
Những điều này đều phải bí mật tiến hành.
Hôm nay Triệu Hi muốn đi thị sát huyện Đào Nguyên, sau khi thời tiết ở triều Thiên Khải ấm lên, những thương nhân nhận thầu xây đường xi măng đều sắp xếp khởi công.
Triệu Hi ngồi xe bò đi thị trấn, hiện tại thân phận của nàng không tầm thường, còn phải mang vài hộ vệ đi theo.
Xe bò của Triệu Hi dừng lại bên cạnh lều của công nhân, xuống xe liền thấy một đám nam nhân ngồi ngoài lều đang vui vẻ ăn cơm, đây là khu vực mà cha con Hoàng gia nhận thầu.
Những hán tử kia nhìn thấy một quý tiểu thư xinh đẹp xuất hiện trên công trường, đằng sau còn có hai ba hộ vệ, liền đoán là đại tiểu thư nhà ai đang du sơn ngoạn thủy.
Triệu Hi hỏi: "Ta nghe nói các ngươi một ngày làm việc năm canh giờ, chỉ được bao một bữa trưa?"
Một hán tử mặc áo ngắn nghe vậy, gương mặt màu đồng có vẻ không vui, hừ nói: "Đám tiểu thư nhà giàu các ngươi biết cái gì? Mỗi ngày chúng ta đều được trả 20 văn tiền, tuy là công việc khổ một chút, nhưng cuộc sống có hi vọng a. Năm trước chúng ta muốn có việc làm này cũng không có đâu. Những thứ này đều là cơ hội sống sót tiên nhân ban cho."
Hán tử bên cạnh cũng gật đầu, nói với vẻ kiêu ngạo: "Đúng vậy, nếu không có tiên nhân chúng ta còn không được như vậy đâu."
Hán tử kia nói xong liền nghi ngờ nhìn Triệu Hi,"Vị tiểu thư này rốt cuộc là từ đâu tới? Tìm hiểu những thứ này để làm gì? Chúng ta đều là người nghèo khổ, không hiểu đạo lý lớn, nhưng chúng ta biết ai cho chúng ta cơ hội sống, người đó chính là thần tiên sống, ngươi đừng hòng bôi nhọ thanh danh của các tiên nhân."
Công nhân ăn cơm xung quanh lập tức đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, khiến Triệu Hi có chút dở khóc dở cười.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm truyền đến:
"Hi Hi tiên nhân, ngài tới rồi? Ngài xem này công trường này thế nào?" Hoàng Hiên liếc mắt liền nhìn thấy Triệu Hi, lập tức cười đón chào.
Triệu Hi không khỏi gật đầu: "Rất tốt."
Đám công nhân đang ăn cơm nhất thời choáng váng, ông chủ gọi vị tiểu thư này là tiên nhân, chẳng lẽ chính là tiên nhân của thành mới?
Cả đám công nhân buông bát trong tay xuống, muốn quỳ xuống dập đầu với nàng.
Hoàng Hiên biết tiên nhân không thích những lễ nghi rườm rà này, liền lập tức mời Triệu Hi đi chung quanh thị sát.
Đi được một đoạn, Triệu Hi mới mở miệng: "Hoàng công tử, Hoàng gia các ngươi vào nam ra bắc buôn bán, không biết các ngươi có lui tới với phía tây của quận Đào Nguyên không?"
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Mấy ngày nay tuyết đã bắt đầu tan, cỏ mọc um tùm, mùa xuân đang dần đến gần, các nhà máy trong cả quận đều bắt đầu vận hành.Triệu Hi cất áo lông dày đi, thay bằng áo len dài tay, còn tắt cả điều hòa đã vận hành cả mùa đông.Bọn họ đã tới triều Thiên Khải được một năm, vụ xuân năm nay đang sắp tới.Năm nay nhà bọn họ đã hoàn toàn thống trị quận Đào Nguyên, không còn cần nhìn sắc mặt huyện lệnh, cha nàng Triệu Chí Dân cũng dứt khoát vừa đem khoai lang khoai tây mở rộng tới toàn quận, vừa cưỡng chế yêu cầu những nơi có nhiều ánh mặt trời trong quận phải gieo trồng bông vải! Hạt giống bông là do hai cha con Hoàng Hiên và Hoàng Khánh Quốc mang về vào cuối thu năm ngoái.Lúa mạch, lúa nước, ớt, đậu tương, ngô đều được lên kế hoạch gieo trồng, Triệu Chí Dân muốn bữa ăn của người dân quận Đào Nguyên được phong phú hơn.Đặc biệt là quận Đào Nguyên, cả tên quận huyện và tên trấn đều có chữ đào, thế nhưng Triệu Chí Dân thập phần thất vọng là đào nơi này vì đa số không ngọt! Hắn liền lên kế hoạch gây giống chiết cành cây ăn quả.Dân chúng đã có ăn có uống, cũng đã đến lúc ăn chút trái cây, không phải sao?Người trong nhà bàn bạc một phen, số lượng ăn xin ở quận Đào Nguyên cũng là một vấn đề cần giải quyết, tốt nhất là chiêu mộ những khất cái lớn tuổi đi làm việc, đám khất cái nhỏ tuổi thì gom vào viện phúc lợi dạy dỗ.Hiện giờ bọn họ đã làm phản, phải bồi dưỡng chuyên gia tình báo, mà những người này tốt nhất là dạy dỗ từ khi còn nhỏ.Những điều này đều phải bí mật tiến hành.Hôm nay Triệu Hi muốn đi thị sát huyện Đào Nguyên, sau khi thời tiết ở triều Thiên Khải ấm lên, những thương nhân nhận thầu xây đường xi măng đều sắp xếp khởi công.Triệu Hi ngồi xe bò đi thị trấn, hiện tại thân phận của nàng không tầm thường, còn phải mang vài hộ vệ đi theo.Xe bò của Triệu Hi dừng lại bên cạnh lều của công nhân, xuống xe liền thấy một đám nam nhân ngồi ngoài lều đang vui vẻ ăn cơm, đây là khu vực mà cha con Hoàng gia nhận thầu.Những hán tử kia nhìn thấy một quý tiểu thư xinh đẹp xuất hiện trên công trường, đằng sau còn có hai ba hộ vệ, liền đoán là đại tiểu thư nhà ai đang du sơn ngoạn thủy.Triệu Hi hỏi: "Ta nghe nói các ngươi một ngày làm việc năm canh giờ, chỉ được bao một bữa trưa?"Một hán tử mặc áo ngắn nghe vậy, gương mặt màu đồng có vẻ không vui, hừ nói: "Đám tiểu thư nhà giàu các ngươi biết cái gì? Mỗi ngày chúng ta đều được trả 20 văn tiền, tuy là công việc khổ một chút, nhưng cuộc sống có hi vọng a. Năm trước chúng ta muốn có việc làm này cũng không có đâu. Những thứ này đều là cơ hội sống sót tiên nhân ban cho."Hán tử bên cạnh cũng gật đầu, nói với vẻ kiêu ngạo: "Đúng vậy, nếu không có tiên nhân chúng ta còn không được như vậy đâu."Hán tử kia nói xong liền nghi ngờ nhìn Triệu Hi,"Vị tiểu thư này rốt cuộc là từ đâu tới? Tìm hiểu những thứ này để làm gì? Chúng ta đều là người nghèo khổ, không hiểu đạo lý lớn, nhưng chúng ta biết ai cho chúng ta cơ hội sống, người đó chính là thần tiên sống, ngươi đừng hòng bôi nhọ thanh danh của các tiên nhân."Công nhân ăn cơm xung quanh lập tức đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, khiến Triệu Hi có chút dở khóc dở cười.Đúng lúc này, một đạo thanh âm truyền đến:"Hi Hi tiên nhân, ngài tới rồi? Ngài xem này công trường này thế nào?" Hoàng Hiên liếc mắt liền nhìn thấy Triệu Hi, lập tức cười đón chào.Triệu Hi không khỏi gật đầu: "Rất tốt."Đám công nhân đang ăn cơm nhất thời choáng váng, ông chủ gọi vị tiểu thư này là tiên nhân, chẳng lẽ chính là tiên nhân của thành mới?Cả đám công nhân buông bát trong tay xuống, muốn quỳ xuống dập đầu với nàng.Hoàng Hiên biết tiên nhân không thích những lễ nghi rườm rà này, liền lập tức mời Triệu Hi đi chung quanh thị sát.Đi được một đoạn, Triệu Hi mới mở miệng: "Hoàng công tử, Hoàng gia các ngươi vào nam ra bắc buôn bán, không biết các ngươi có lui tới với phía tây của quận Đào Nguyên không?"