Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 196: Chương 196
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Phía tây quận Đào Nguyên?Hoàng Hiên nghe Triệu Hi hỏi liền sửng sốt, suy tư một hồi nói: "Hi Hi tiên nhân, ta biết phía tây quận Đào Nguyên, bọn họ khác chúng ta, sống bằng nghề chăn thả, là một đám man nhân, nhưng bọn họ rất thích mua đồ của người Hán."Hoàng Hiên không hiểu Triệu Hi đột nhiên hỏi như vậy là muốn làm gì, sao đột nhiên lại nói đến những người đó? Chẳng lẽ là tiên nhân từ bi, còn muốn ban phát tiên quang cho đám man nhân kia?Triệu Hi không có tư tưởng kỳ thị như vậy, cũng không cho rằng những người đó là man nhân, chỉ nói: "Ta nghe nói bọn họ chăn dê chăn bò, muốn các ngươi qua bên kia đặt mua một ít lông cừu."Diện tích phía tây tất nhiên không lớn bằng thảo nguyên phía bắc, nhưng bọn họ cũng không thể bỏ gần lấy xa. Hơn nữa gần đây người dân thảo nguyên đang đánh nhau túi bụi với triều Thiên Khải, Triệu gia bọn họ cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi cái kiểu g.i.ế.c hại dân chúng, coi dân chúng như dê hai chân của đám người ngoài này.Lông cừu? Muốn mua thứ này? Nếu là mua da cừu, Hoàng Hiên còn có thể hiểu được, da động vật là bảo bối chống lạnh vào mùa đông, thế nhưng mua lông cừu là để làm gì?Trong một tháng mà đại ca nhị ca đi chiến đấu, Triệu Hi vẫn luôn đọc sách ở trong thư phòng. Nàng đã cố ý tính toán thời gian, hơn nửa tháng nữa là có thể khởi hành đi mua lông cừu.Một năm mua hai lần, hiện giờ còn cưỡng chế mở rộng trồng bông, hy vọng mùa đông năm nay sẽ không thiếu vật liệu chống lạnh.Triệu Hi cười nói: "Lông cừu là thứ tốt, có thể làm thành len dệt áo len, mùa đông mặc rất ấm."Mắt Triệu Hi sáng lên: "Nếu có trâu bò cũng có thể mua về nếm thử?", Triều Thiên Khải không cho ăn trâu cày, bọn họ không được ăn thịt bò đã một năm rồi.Hoàng Hiên hiểu ra, cười nói: "Nếu tiên nhân nguyện ý giao cơ hội này cho Hoàng gia, chúng ta nhất định đạo nghĩa không thể chối từ."Hoàng Hiên là một thương nhân khôn khéo có kiến thức, vật liệu chống lạnh vào mùa đông ở triều Thiên Khải rất đắt hàng, chỉ một bộ áo lông chó dân chúng bình thường mặc vào mùa đông cũng đã rất đắt, nhưng lông cừu rất rẻ, nếu thật sự có thể làm thành quần áo chống lạnh, cho dù chỉ bán cho dân chúng bình thường, lãi ít nhưng bán được nhiều, Hoàng gia bọn họ cũng sẽ lời được một khoản lớn, quan trọng nhất chính là–Có thể kiếm thanh danh tốt trong lòng dân chúng, Hoàng gia bọn họ giúp tiên nhân làm việc, nói không chừng về sau tiên nhân sẽ thương tiếc bọn họ, bọn họ chỉ cần đút chút tiền bạc là về sau con cháu có thể làm quan.Cho dù là thương nhân trẻ như Hoàng Hiên, mới hơn 20 tuổi, trong đáy lòng vẫn là tự ti, vẫn biết mình là thương hộ, cho dù có giàu đến mấy, con cháu đời sau vẫn rất khó được làm quan, trong lòng luôn nghĩ, nếu bọn họ được tiên nhân yêu thích, về sau cũng có thể làm quan.Triệu Hi cười nói: "Vậy các ngươi làm một bản kế hoạch, giao cho huyện lệnh Lý Hiếu Tri, sau đó chúng ta lại bàn cụ thể."Chờ thu mua được lông cừu, về sau còn có bông vải, nàng phỏng chừng mùa đông năm nay sẽ không còn thấy đám trẻ con phải đi chân trần, bị đông lạnh đến đỏ rực đôi chân như mấy củ cà rốt, khiến bọn họ cực kỳ đau lòng.Trong lòng Hoàng Hiên cũng vui sướng vì Hoàng gia lại được giúp tiên nhân làm việc, hắn nhiệt tình mời Triệu Hi đến quán rượu trong trấn ăn bữa cơm, Triệu Hi đang cảm thấy do dự, liền thấy một người cưỡi ngựa hấp tấp chạy về phía thành mới, vó ngựa tung lên vô số bụi bặm, không ngừng cao giọng mà hô: "Đương kim thánh thượng có chỉ, Triệu Húc tướng quân dẹp loạn có công, đặc phong Triệu tướng quân làm quận thủ quận Đào Nguyên!"Dân chúng hai bên đường nhìn thấy thánh chỉ vàng óng ánh, tiểu dân cả đời cũng chưa thấy qua thánh chỉ, sợ tới mức vội vàng quỳ rạp trên mặt đất.Ánh mắt Triệu Hi khẽ động, cuối cùng bọn họ cũng chính thức có thân phận.Một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đậm lắc lư đuổi theo người vừa rồi trên con đường kia.
Phía tây quận Đào Nguyên?
Hoàng Hiên nghe Triệu Hi hỏi liền sửng sốt, suy tư một hồi nói: "Hi Hi tiên nhân, ta biết phía tây quận Đào Nguyên, bọn họ khác chúng ta, sống bằng nghề chăn thả, là một đám man nhân, nhưng bọn họ rất thích mua đồ của người Hán."
Hoàng Hiên không hiểu Triệu Hi đột nhiên hỏi như vậy là muốn làm gì, sao đột nhiên lại nói đến những người đó? Chẳng lẽ là tiên nhân từ bi, còn muốn ban phát tiên quang cho đám man nhân kia?
Triệu Hi không có tư tưởng kỳ thị như vậy, cũng không cho rằng những người đó là man nhân, chỉ nói: "Ta nghe nói bọn họ chăn dê chăn bò, muốn các ngươi qua bên kia đặt mua một ít lông cừu."
Diện tích phía tây tất nhiên không lớn bằng thảo nguyên phía bắc, nhưng bọn họ cũng không thể bỏ gần lấy xa. Hơn nữa gần đây người dân thảo nguyên đang đánh nhau túi bụi với triều Thiên Khải, Triệu gia bọn họ cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi cái kiểu g.i.ế.c hại dân chúng, coi dân chúng như dê hai chân của đám người ngoài này.
Lông cừu? Muốn mua thứ này? Nếu là mua da cừu, Hoàng Hiên còn có thể hiểu được, da động vật là bảo bối chống lạnh vào mùa đông, thế nhưng mua lông cừu là để làm gì?
Trong một tháng mà đại ca nhị ca đi chiến đấu, Triệu Hi vẫn luôn đọc sách ở trong thư phòng. Nàng đã cố ý tính toán thời gian, hơn nửa tháng nữa là có thể khởi hành đi mua lông cừu.
Một năm mua hai lần, hiện giờ còn cưỡng chế mở rộng trồng bông, hy vọng mùa đông năm nay sẽ không thiếu vật liệu chống lạnh.
Triệu Hi cười nói: "Lông cừu là thứ tốt, có thể làm thành len dệt áo len, mùa đông mặc rất ấm."
Mắt Triệu Hi sáng lên: "Nếu có trâu bò cũng có thể mua về nếm thử?", Triều Thiên Khải không cho ăn trâu cày, bọn họ không được ăn thịt bò đã một năm rồi.
Hoàng Hiên hiểu ra, cười nói: "Nếu tiên nhân nguyện ý giao cơ hội này cho Hoàng gia, chúng ta nhất định đạo nghĩa không thể chối từ."
Hoàng Hiên là một thương nhân khôn khéo có kiến thức, vật liệu chống lạnh vào mùa đông ở triều Thiên Khải rất đắt hàng, chỉ một bộ áo lông chó dân chúng bình thường mặc vào mùa đông cũng đã rất đắt, nhưng lông cừu rất rẻ, nếu thật sự có thể làm thành quần áo chống lạnh, cho dù chỉ bán cho dân chúng bình thường, lãi ít nhưng bán được nhiều, Hoàng gia bọn họ cũng sẽ lời được một khoản lớn, quan trọng nhất chính là–
Có thể kiếm thanh danh tốt trong lòng dân chúng, Hoàng gia bọn họ giúp tiên nhân làm việc, nói không chừng về sau tiên nhân sẽ thương tiếc bọn họ, bọn họ chỉ cần đút chút tiền bạc là về sau con cháu có thể làm quan.
Cho dù là thương nhân trẻ như Hoàng Hiên, mới hơn 20 tuổi, trong đáy lòng vẫn là tự ti, vẫn biết mình là thương hộ, cho dù có giàu đến mấy, con cháu đời sau vẫn rất khó được làm quan, trong lòng luôn nghĩ, nếu bọn họ được tiên nhân yêu thích, về sau cũng có thể làm quan.
Triệu Hi cười nói: "Vậy các ngươi làm một bản kế hoạch, giao cho huyện lệnh Lý Hiếu Tri, sau đó chúng ta lại bàn cụ thể."
Chờ thu mua được lông cừu, về sau còn có bông vải, nàng phỏng chừng mùa đông năm nay sẽ không còn thấy đám trẻ con phải đi chân trần, bị đông lạnh đến đỏ rực đôi chân như mấy củ cà rốt, khiến bọn họ cực kỳ đau lòng.
Trong lòng Hoàng Hiên cũng vui sướng vì Hoàng gia lại được giúp tiên nhân làm việc, hắn nhiệt tình mời Triệu Hi đến quán rượu trong trấn ăn bữa cơm, Triệu Hi đang cảm thấy do dự, liền thấy một người cưỡi ngựa hấp tấp chạy về phía thành mới, vó ngựa tung lên vô số bụi bặm, không ngừng cao giọng mà hô: "Đương kim thánh thượng có chỉ, Triệu Húc tướng quân dẹp loạn có công, đặc phong Triệu tướng quân làm quận thủ quận Đào Nguyên!"
Dân chúng hai bên đường nhìn thấy thánh chỉ vàng óng ánh, tiểu dân cả đời cũng chưa thấy qua thánh chỉ, sợ tới mức vội vàng quỳ rạp trên mặt đất.
Ánh mắt Triệu Hi khẽ động, cuối cùng bọn họ cũng chính thức có thân phận.
Một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đậm lắc lư đuổi theo người vừa rồi trên con đường kia.
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Phía tây quận Đào Nguyên?Hoàng Hiên nghe Triệu Hi hỏi liền sửng sốt, suy tư một hồi nói: "Hi Hi tiên nhân, ta biết phía tây quận Đào Nguyên, bọn họ khác chúng ta, sống bằng nghề chăn thả, là một đám man nhân, nhưng bọn họ rất thích mua đồ của người Hán."Hoàng Hiên không hiểu Triệu Hi đột nhiên hỏi như vậy là muốn làm gì, sao đột nhiên lại nói đến những người đó? Chẳng lẽ là tiên nhân từ bi, còn muốn ban phát tiên quang cho đám man nhân kia?Triệu Hi không có tư tưởng kỳ thị như vậy, cũng không cho rằng những người đó là man nhân, chỉ nói: "Ta nghe nói bọn họ chăn dê chăn bò, muốn các ngươi qua bên kia đặt mua một ít lông cừu."Diện tích phía tây tất nhiên không lớn bằng thảo nguyên phía bắc, nhưng bọn họ cũng không thể bỏ gần lấy xa. Hơn nữa gần đây người dân thảo nguyên đang đánh nhau túi bụi với triều Thiên Khải, Triệu gia bọn họ cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi cái kiểu g.i.ế.c hại dân chúng, coi dân chúng như dê hai chân của đám người ngoài này.Lông cừu? Muốn mua thứ này? Nếu là mua da cừu, Hoàng Hiên còn có thể hiểu được, da động vật là bảo bối chống lạnh vào mùa đông, thế nhưng mua lông cừu là để làm gì?Trong một tháng mà đại ca nhị ca đi chiến đấu, Triệu Hi vẫn luôn đọc sách ở trong thư phòng. Nàng đã cố ý tính toán thời gian, hơn nửa tháng nữa là có thể khởi hành đi mua lông cừu.Một năm mua hai lần, hiện giờ còn cưỡng chế mở rộng trồng bông, hy vọng mùa đông năm nay sẽ không thiếu vật liệu chống lạnh.Triệu Hi cười nói: "Lông cừu là thứ tốt, có thể làm thành len dệt áo len, mùa đông mặc rất ấm."Mắt Triệu Hi sáng lên: "Nếu có trâu bò cũng có thể mua về nếm thử?", Triều Thiên Khải không cho ăn trâu cày, bọn họ không được ăn thịt bò đã một năm rồi.Hoàng Hiên hiểu ra, cười nói: "Nếu tiên nhân nguyện ý giao cơ hội này cho Hoàng gia, chúng ta nhất định đạo nghĩa không thể chối từ."Hoàng Hiên là một thương nhân khôn khéo có kiến thức, vật liệu chống lạnh vào mùa đông ở triều Thiên Khải rất đắt hàng, chỉ một bộ áo lông chó dân chúng bình thường mặc vào mùa đông cũng đã rất đắt, nhưng lông cừu rất rẻ, nếu thật sự có thể làm thành quần áo chống lạnh, cho dù chỉ bán cho dân chúng bình thường, lãi ít nhưng bán được nhiều, Hoàng gia bọn họ cũng sẽ lời được một khoản lớn, quan trọng nhất chính là–Có thể kiếm thanh danh tốt trong lòng dân chúng, Hoàng gia bọn họ giúp tiên nhân làm việc, nói không chừng về sau tiên nhân sẽ thương tiếc bọn họ, bọn họ chỉ cần đút chút tiền bạc là về sau con cháu có thể làm quan.Cho dù là thương nhân trẻ như Hoàng Hiên, mới hơn 20 tuổi, trong đáy lòng vẫn là tự ti, vẫn biết mình là thương hộ, cho dù có giàu đến mấy, con cháu đời sau vẫn rất khó được làm quan, trong lòng luôn nghĩ, nếu bọn họ được tiên nhân yêu thích, về sau cũng có thể làm quan.Triệu Hi cười nói: "Vậy các ngươi làm một bản kế hoạch, giao cho huyện lệnh Lý Hiếu Tri, sau đó chúng ta lại bàn cụ thể."Chờ thu mua được lông cừu, về sau còn có bông vải, nàng phỏng chừng mùa đông năm nay sẽ không còn thấy đám trẻ con phải đi chân trần, bị đông lạnh đến đỏ rực đôi chân như mấy củ cà rốt, khiến bọn họ cực kỳ đau lòng.Trong lòng Hoàng Hiên cũng vui sướng vì Hoàng gia lại được giúp tiên nhân làm việc, hắn nhiệt tình mời Triệu Hi đến quán rượu trong trấn ăn bữa cơm, Triệu Hi đang cảm thấy do dự, liền thấy một người cưỡi ngựa hấp tấp chạy về phía thành mới, vó ngựa tung lên vô số bụi bặm, không ngừng cao giọng mà hô: "Đương kim thánh thượng có chỉ, Triệu Húc tướng quân dẹp loạn có công, đặc phong Triệu tướng quân làm quận thủ quận Đào Nguyên!"Dân chúng hai bên đường nhìn thấy thánh chỉ vàng óng ánh, tiểu dân cả đời cũng chưa thấy qua thánh chỉ, sợ tới mức vội vàng quỳ rạp trên mặt đất.Ánh mắt Triệu Hi khẽ động, cuối cùng bọn họ cũng chính thức có thân phận.Một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đậm lắc lư đuổi theo người vừa rồi trên con đường kia.