Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…
Chương 313: Chương 313
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Bữa tiệc gia đình này tuy có biến cố nhỏ, nhưng cũng coi như an ổn trôi qua.Triều đình khen thưởng đưa từ Giang Nam tới cũng mất chút thời gian, cũng không cần gấp gáp 800 dặm như lần trước, sai dịch đưa tin ngày đêm không ngừng chạy c.h.ế.t mấy con ngựa.Triệu Hi giống như không có việc gì, ngày hôm sau đi hôi quán Chiêu Hiền mở họp như thường lệ, thương thảo đề thi chung lần này.Hiện giờ toàn bộ Thục Châu đều đã quen với chế độ thi cử, vô luận là thi chung hay là thi từng lớp, hoặc là thi cuối kỳ, dù sao cái gì cũng phải thi.Có một số xưởng cũng học theo, khi tuyển dụng công nhân cao cấp cũng sẽ mở cuộc thi, thành tích được công bố trước cửa công xưởng, dựa theo thành tích nói chuyện khiến không ít người phải chịu phục.Chuyến đi này, Triệu Hi thương thảo chính là chế độ khảo hạch quan lại, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng.Toàn Thục Châu có không ít dân chúng vẫn cảm thấy chỉ cần làm quan, đó chính là đứng trên mọi người, là đại nhân vật mà dân chúng không thể trêu chọc. Cứ như vậy sẽ xảy ra loạn, cần đề ra tiêu chuẩn khảo hạch cho quan viên.Triệu Hi định bảo mỗi người viết một bản chi tiết rồi trình lên vào ngày mai, Đào Tư Lễ vẫn chưa đi, tựa hồ hắn có chút hứng thú với chế độ công vụ viên mà nàng đưa ra.Tiếng gõ cửa vang lên, hai người trong phòng họp quay đầu nhìn đến người ở ngoài cửa người mới như vừa tỉnh mộng.Tiêu Thính Vân đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ, Đào Tư Lễ chắp tay nói: "Thì ra chủ công có lịch hẹn, là ta đường đột, tối nay ta viết xong chi tiết, ngày mai sẽ cùng ngài trao đổi chi tiết hơn."Đào Tư Lễ nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là thời gian nghỉ ngơi.Kỳ thật bọn họ không có khái niệm "tăng ca", càng cho rằng nếu cấp trên có lệnh, thức đêm làm việc là điều bình thường. Nhưng tiên nhân bọn họ tựa hồ có chút để ý với thời gian, điều này dẫn đến bọn họ cũng hình thành thói quen đúng giờ tan tầm, tăng ca được trả lương gấp đôi.Thấy Đào Tư Lễ đi rồi, Tiêu Thính Vân mặc một bộ trang phục màu đen mạnh mẽ đi tới, Triệu Hi có chút kinh ngạc hỏi: "Hôm nay ngươi nghỉ phép?"Hôm nào Tiêu Thính Vân nghỉ phép thì sẽ thường đến đón nàng. Mới đầu nàng còn cảm thấy có chút không quen, về sau thì ước gì hắn ngày ngày nghỉ phép. Chỉ cần hắn tới đón sẽ không cần lo lắng sẽ ở trên đường "ngẫu nhiên gặp được" công tử thế gia, tay thường cầm quạt xếp, tự nhận là phong độ nhẹ nhàng ngâm thơ với nàng, hoặc là sẽ thu được một ít thư tình."Ừ." Tiêu Thính Vân gật đầu, dừng một chút,"Vậy Đào tiên sinh kia đã thành hôn chưa?"Triệu Hi ngơ ngác: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Hình như hắn... đính hôn rồi."Con của đám người Lý Hiếu Tri, Trần Hành đều đã có thể mua nước tương, Đào Tư Lễ bởi vì vẫn luôn làm nông, trong nhà cũng không có trưởng bối thu xếp cho hắn, xem như là một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, nhưng hiện nay được trọng dụng, xem mắt cùng một vị nữ quan rồi đính hôn, bọn họ còn từng dự tiệc rượu.Tiêu Thính Vân: "Vậy là tốt rồi."Triệu Hi: "???" Tốt cái gì mà tốt.Triệu Hi đi ra cửa trước hắn, Tiêu Thính Vân đi theo phía sau bảo thủ vệ ở cửa đang bật cười khi xem náo nhiệt nhớ khóa kỹ cửa, lúc này mới theo nàng xuống lầu.Triệu Hi tinh mắt nhìn chỗ chuồng ngựa buộc hai con ngựa, trong đó có một con hắc mã khịt mũi, nhìn rất tinh thần, nàng nhìn một cái liền biết đây là con ngựa Tiêu Thính Vân thích nhất, bên cạnh còn có một con ngựa màu nâu đỏ, tính tình ôn hòa hơn rất nhiều.Triệu Hi chần chờ: "Ngươi đây là..."Tiêu Thính Vân đến chuồng ngựa dắt hai con ngựa ra, nói với nàng: "Hôm nay còn sớm, lúc trước không phải ngươi nói muốn học cưỡi ngựa sao?"Trong lòng Triệu Hi bồn chồn, lúc trước nàng vẫn luôn muốn học cưỡi ngựa, nhưng từ khi nhìn thấy tân kỵ binh trong quân doanh từ trên lưng ngựa ngã xuống gãy chân, cho nên bây giờ dù ra sao cũng không muốn học cưỡi ngựa nữa.Những ngày đến quán Chiêu Hiền đều là đi xe ngựa đến, nếu không chính là đi xe hơi nhà mình, nếu không được nữa thì đạp xe đạp.
Bữa tiệc gia đình này tuy có biến cố nhỏ, nhưng cũng coi như an ổn trôi qua.
Triều đình khen thưởng đưa từ Giang Nam tới cũng mất chút thời gian, cũng không cần gấp gáp 800 dặm như lần trước, sai dịch đưa tin ngày đêm không ngừng chạy c.h.ế.t mấy con ngựa.
Triệu Hi giống như không có việc gì, ngày hôm sau đi hôi quán Chiêu Hiền mở họp như thường lệ, thương thảo đề thi chung lần này.
Hiện giờ toàn bộ Thục Châu đều đã quen với chế độ thi cử, vô luận là thi chung hay là thi từng lớp, hoặc là thi cuối kỳ, dù sao cái gì cũng phải thi.
Có một số xưởng cũng học theo, khi tuyển dụng công nhân cao cấp cũng sẽ mở cuộc thi, thành tích được công bố trước cửa công xưởng, dựa theo thành tích nói chuyện khiến không ít người phải chịu phục.
Chuyến đi này, Triệu Hi thương thảo chính là chế độ khảo hạch quan lại, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng.
Toàn Thục Châu có không ít dân chúng vẫn cảm thấy chỉ cần làm quan, đó chính là đứng trên mọi người, là đại nhân vật mà dân chúng không thể trêu chọc. Cứ như vậy sẽ xảy ra loạn, cần đề ra tiêu chuẩn khảo hạch cho quan viên.
Triệu Hi định bảo mỗi người viết một bản chi tiết rồi trình lên vào ngày mai, Đào Tư Lễ vẫn chưa đi, tựa hồ hắn có chút hứng thú với chế độ công vụ viên mà nàng đưa ra.
Tiếng gõ cửa vang lên, hai người trong phòng họp quay đầu nhìn đến người ở ngoài cửa người mới như vừa tỉnh mộng.
Tiêu Thính Vân đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ, Đào Tư Lễ chắp tay nói: "Thì ra chủ công có lịch hẹn, là ta đường đột, tối nay ta viết xong chi tiết, ngày mai sẽ cùng ngài trao đổi chi tiết hơn."
Đào Tư Lễ nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là thời gian nghỉ ngơi.
Kỳ thật bọn họ không có khái niệm "tăng ca", càng cho rằng nếu cấp trên có lệnh, thức đêm làm việc là điều bình thường. Nhưng tiên nhân bọn họ tựa hồ có chút để ý với thời gian, điều này dẫn đến bọn họ cũng hình thành thói quen đúng giờ tan tầm, tăng ca được trả lương gấp đôi.
Thấy Đào Tư Lễ đi rồi, Tiêu Thính Vân mặc một bộ trang phục màu đen mạnh mẽ đi tới, Triệu Hi có chút kinh ngạc hỏi: "Hôm nay ngươi nghỉ phép?"
Hôm nào Tiêu Thính Vân nghỉ phép thì sẽ thường đến đón nàng. Mới đầu nàng còn cảm thấy có chút không quen, về sau thì ước gì hắn ngày ngày nghỉ phép. Chỉ cần hắn tới đón sẽ không cần lo lắng sẽ ở trên đường "ngẫu nhiên gặp được" công tử thế gia, tay thường cầm quạt xếp, tự nhận là phong độ nhẹ nhàng ngâm thơ với nàng, hoặc là sẽ thu được một ít thư tình.
"Ừ." Tiêu Thính Vân gật đầu, dừng một chút,"Vậy Đào tiên sinh kia đã thành hôn chưa?"
Triệu Hi ngơ ngác: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Hình như hắn... đính hôn rồi."
Con của đám người Lý Hiếu Tri, Trần Hành đều đã có thể mua nước tương, Đào Tư Lễ bởi vì vẫn luôn làm nông, trong nhà cũng không có trưởng bối thu xếp cho hắn, xem như là một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, nhưng hiện nay được trọng dụng, xem mắt cùng một vị nữ quan rồi đính hôn, bọn họ còn từng dự tiệc rượu.
Tiêu Thính Vân: "Vậy là tốt rồi."
Triệu Hi: "???" Tốt cái gì mà tốt.
Triệu Hi đi ra cửa trước hắn, Tiêu Thính Vân đi theo phía sau bảo thủ vệ ở cửa đang bật cười khi xem náo nhiệt nhớ khóa kỹ cửa, lúc này mới theo nàng xuống lầu.
Triệu Hi tinh mắt nhìn chỗ chuồng ngựa buộc hai con ngựa, trong đó có một con hắc mã khịt mũi, nhìn rất tinh thần, nàng nhìn một cái liền biết đây là con ngựa Tiêu Thính Vân thích nhất, bên cạnh còn có một con ngựa màu nâu đỏ, tính tình ôn hòa hơn rất nhiều.
Triệu Hi chần chờ: "Ngươi đây là..."
Tiêu Thính Vân đến chuồng ngựa dắt hai con ngựa ra, nói với nàng: "Hôm nay còn sớm, lúc trước không phải ngươi nói muốn học cưỡi ngựa sao?"
Trong lòng Triệu Hi bồn chồn, lúc trước nàng vẫn luôn muốn học cưỡi ngựa, nhưng từ khi nhìn thấy tân kỵ binh trong quân doanh từ trên lưng ngựa ngã xuống gãy chân, cho nên bây giờ dù ra sao cũng không muốn học cưỡi ngựa nữa.
Những ngày đến quán Chiêu Hiền đều là đi xe ngựa đến, nếu không chính là đi xe hơi nhà mình, nếu không được nữa thì đạp xe đạp.
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Bữa tiệc gia đình này tuy có biến cố nhỏ, nhưng cũng coi như an ổn trôi qua.Triều đình khen thưởng đưa từ Giang Nam tới cũng mất chút thời gian, cũng không cần gấp gáp 800 dặm như lần trước, sai dịch đưa tin ngày đêm không ngừng chạy c.h.ế.t mấy con ngựa.Triệu Hi giống như không có việc gì, ngày hôm sau đi hôi quán Chiêu Hiền mở họp như thường lệ, thương thảo đề thi chung lần này.Hiện giờ toàn bộ Thục Châu đều đã quen với chế độ thi cử, vô luận là thi chung hay là thi từng lớp, hoặc là thi cuối kỳ, dù sao cái gì cũng phải thi.Có một số xưởng cũng học theo, khi tuyển dụng công nhân cao cấp cũng sẽ mở cuộc thi, thành tích được công bố trước cửa công xưởng, dựa theo thành tích nói chuyện khiến không ít người phải chịu phục.Chuyến đi này, Triệu Hi thương thảo chính là chế độ khảo hạch quan lại, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng.Toàn Thục Châu có không ít dân chúng vẫn cảm thấy chỉ cần làm quan, đó chính là đứng trên mọi người, là đại nhân vật mà dân chúng không thể trêu chọc. Cứ như vậy sẽ xảy ra loạn, cần đề ra tiêu chuẩn khảo hạch cho quan viên.Triệu Hi định bảo mỗi người viết một bản chi tiết rồi trình lên vào ngày mai, Đào Tư Lễ vẫn chưa đi, tựa hồ hắn có chút hứng thú với chế độ công vụ viên mà nàng đưa ra.Tiếng gõ cửa vang lên, hai người trong phòng họp quay đầu nhìn đến người ở ngoài cửa người mới như vừa tỉnh mộng.Tiêu Thính Vân đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ, Đào Tư Lễ chắp tay nói: "Thì ra chủ công có lịch hẹn, là ta đường đột, tối nay ta viết xong chi tiết, ngày mai sẽ cùng ngài trao đổi chi tiết hơn."Đào Tư Lễ nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là thời gian nghỉ ngơi.Kỳ thật bọn họ không có khái niệm "tăng ca", càng cho rằng nếu cấp trên có lệnh, thức đêm làm việc là điều bình thường. Nhưng tiên nhân bọn họ tựa hồ có chút để ý với thời gian, điều này dẫn đến bọn họ cũng hình thành thói quen đúng giờ tan tầm, tăng ca được trả lương gấp đôi.Thấy Đào Tư Lễ đi rồi, Tiêu Thính Vân mặc một bộ trang phục màu đen mạnh mẽ đi tới, Triệu Hi có chút kinh ngạc hỏi: "Hôm nay ngươi nghỉ phép?"Hôm nào Tiêu Thính Vân nghỉ phép thì sẽ thường đến đón nàng. Mới đầu nàng còn cảm thấy có chút không quen, về sau thì ước gì hắn ngày ngày nghỉ phép. Chỉ cần hắn tới đón sẽ không cần lo lắng sẽ ở trên đường "ngẫu nhiên gặp được" công tử thế gia, tay thường cầm quạt xếp, tự nhận là phong độ nhẹ nhàng ngâm thơ với nàng, hoặc là sẽ thu được một ít thư tình."Ừ." Tiêu Thính Vân gật đầu, dừng một chút,"Vậy Đào tiên sinh kia đã thành hôn chưa?"Triệu Hi ngơ ngác: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Hình như hắn... đính hôn rồi."Con của đám người Lý Hiếu Tri, Trần Hành đều đã có thể mua nước tương, Đào Tư Lễ bởi vì vẫn luôn làm nông, trong nhà cũng không có trưởng bối thu xếp cho hắn, xem như là một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, nhưng hiện nay được trọng dụng, xem mắt cùng một vị nữ quan rồi đính hôn, bọn họ còn từng dự tiệc rượu.Tiêu Thính Vân: "Vậy là tốt rồi."Triệu Hi: "???" Tốt cái gì mà tốt.Triệu Hi đi ra cửa trước hắn, Tiêu Thính Vân đi theo phía sau bảo thủ vệ ở cửa đang bật cười khi xem náo nhiệt nhớ khóa kỹ cửa, lúc này mới theo nàng xuống lầu.Triệu Hi tinh mắt nhìn chỗ chuồng ngựa buộc hai con ngựa, trong đó có một con hắc mã khịt mũi, nhìn rất tinh thần, nàng nhìn một cái liền biết đây là con ngựa Tiêu Thính Vân thích nhất, bên cạnh còn có một con ngựa màu nâu đỏ, tính tình ôn hòa hơn rất nhiều.Triệu Hi chần chờ: "Ngươi đây là..."Tiêu Thính Vân đến chuồng ngựa dắt hai con ngựa ra, nói với nàng: "Hôm nay còn sớm, lúc trước không phải ngươi nói muốn học cưỡi ngựa sao?"Trong lòng Triệu Hi bồn chồn, lúc trước nàng vẫn luôn muốn học cưỡi ngựa, nhưng từ khi nhìn thấy tân kỵ binh trong quân doanh từ trên lưng ngựa ngã xuống gãy chân, cho nên bây giờ dù ra sao cũng không muốn học cưỡi ngựa nữa.Những ngày đến quán Chiêu Hiền đều là đi xe ngựa đến, nếu không chính là đi xe hơi nhà mình, nếu không được nữa thì đạp xe đạp.