Tác giả:

Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường…

Chương 314: Chương 314

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Hi đứng bên cạnh con ngựa nâu đỏ, đưa tay sờ sờ đầu con ngựa, ngựa nhỏ chỉ khẽ vẫy đuôi vô cùng ôn hòa.Trong lòng Triệu Hi biết rõ, bây giờ đường xá ở Thục Châu thông suốt, nhưng thiên hạ này lại rất lớn, xây đường cho cả nước lại không biết mất bao nhiêu năm mới hoàn thành, có nhiều thêm một kỹ năng cùng là chuyện tốt, đặc biệt ở cổ đại này việc biết cưỡi ngựa là chuyện vô cùng tốt.Nữ thư ký Đàm Thục Lan nhìn lịch trình đứng kế bên, vội nói: "Tiêu công tử có điều không biết, hành trình hôm nay có thay đổi, đợi lát nữa chủ công còn cần đi xưởng xe đạp quan sát."Ngày thường chỉ cần Triệu Hi có việc bận, Tiêu công tử chưa bao giờ đến quấy rầy. Có lẽ là do lịch trình hôm nay thay đổi đột xuất, Tiêu công tử không biết nên mới đến."Thì ra là thế." Tiêu Thính Vân nghe vậy hơi kinh ngạc, đành phải nhìn về phía Triệu Hi hỏi: "Ngươi muốn ngồi xe hay là cưỡi ngựa đi với ta?"Triệu Hi do dự một lát, lại nghĩ đến tạo phản nàng cũng dám, cưỡi ngựa tính là gì."Chúng ta cưỡi ngựa đi." Triệu Hi gật gật đầu, lại nhìn về phía thư ký cùng hộ vệ của mình,"Thục Lan ngươi cùng đám người Lư ca ngồi xe đến đi."Tiêu Thính Vân dắt ngựa ra con đường rộng rãi bên ngoài, Triệu Hi thấy hắn đứng bên cạnh ngựa nâu đỏ vươn tay về phía nàng, Triệu Hi vội vàng cầm tay hắn, giẫm bàn đạp leo lên.May mắn hiện tại kỵ binh Thục Châu đều có các loại bàn đạp lên yên ngựa, bằng không đánh c.h.ế.t nàng cũng không dám học cưỡi ngựa.Triệu Hi thấy hắn xoay người, liền gọi hắn lại: "Ngươi không lên sao?"Tiêu Thính Vân hơi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng,"Cùng cưỡi?"Triệu Hi cũng không biết bản thân nàng có nói sai gì không, trước kia nàng xem phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Nam nhân và nữ nhân cùng nhau cưỡi.Nàng bị sự kinh ngạc chợt lóe trên mặt Tiêu Thính Vân làm cho đỏ bừng mặt, lan tràn tới vành tai, nàng thấy hắn đi về phía nàng, túm chặt dây cương lớn tiếng nói: "Không phải, ta không phải ý này. Ngươi... Vậy ngươi mới vừa rồi có ý gì?"Tiêu Thính Vân dừng bước: "Ta dắt ngựa."Triệu Hi vội nói: "Vậy phiền ngươi dắt ngựa giúp ta." Triệu Hi cảm thấy hơi mất mặt, có chút xấu hổ.Tiêu Thính Vân im lặng một lát, thấy nàng ở trên ngựa không được tự nhiên cũng không nhìn hắn nữa, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi tại sao hắn lại sinh nghi hoặc, nàng nói như thế nào liền làm như thế đó là được.Tiêu Thính Vân tiến lên giữ chặt dây cương của con ngựa, con ngựa lập tức đi theo, móng sắt đóng dưới chân ngựa giẫm lên mặt đất có tiết tấu.Trước khi Tiêu Thính Vân mất trí nhớ chắc hẳn là một người cưỡi ngựa giỏi, cách giảng giải của hắn rất dễ hiểu.Triệu Hi cũng không còn khẩn trương như lúc nãy, túm lấy dây cương nhìn hắn hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy cưỡi ngựa tốt hay là đạp xe tốt?"Tiêu Thính Vân không chút do dự đáp: "Đạp xe."Triệu Hi có chút kinh ngạc, tuy rằng xe đạp là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại sau khi từ bỏ ngựa, nhưng nàng cho rằng Tiêu Thính Vân nhất định sẽ nói cưỡi ngựa, bởi vì tốc độ cưỡi ngựa cao nhất có thể đạt tới 60 km/giờ.Triệu Hi hứng thú hỏi: "Vì sao?"Tiêu Thính Vân ngước mắt nhìn nàng một cái, cười nhẹ nhưng không đáp.Đi trong chốc lát, Tiêu Thính Vân hỏi: "Hay là cưỡi ngựa chạy thử xem?"Thấy Triệu Hi gật gật đầu, Tiêu Thính Vân xoay người lên hắc mã của hắn, thúc giục hắc mã dưới thân chạy chậm, kéo theo ngựa của Triệu Hi.Bởi vì cách hắn rất gần, mặc dù có chút khẩn trương nhưng cũng không sợ hãi như lúc đầu.Triệu Hi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của hắn, ngũ quan tuấn mỹ gãi đúng chỗ ngứa, hoặc là bởi vì nhập ngũ làm cho nàng có chút an tâm.Giống như phát hiện nàng đang nhìn hắn, Tiêu Thính Vân quay đầu nhìn lại, Triệu Hi lập tức quay đầu nhìn thẳng phía trước.Hội quán Chiêu Hiền cách xưởng xe đạp cũng không xa, không mất bao lâu là đã nhìn thấy xe ngựa của bọn họ ngừng ở trước cửa, Đàm Thục Lan và hộ vệ đến trước đang đứng nhìn bọn họ.

Triệu Hi đứng bên cạnh con ngựa nâu đỏ, đưa tay sờ sờ đầu con ngựa, ngựa nhỏ chỉ khẽ vẫy đuôi vô cùng ôn hòa.

Trong lòng Triệu Hi biết rõ, bây giờ đường xá ở Thục Châu thông suốt, nhưng thiên hạ này lại rất lớn, xây đường cho cả nước lại không biết mất bao nhiêu năm mới hoàn thành, có nhiều thêm một kỹ năng cùng là chuyện tốt, đặc biệt ở cổ đại này việc biết cưỡi ngựa là chuyện vô cùng tốt.

Nữ thư ký Đàm Thục Lan nhìn lịch trình đứng kế bên, vội nói: "Tiêu công tử có điều không biết, hành trình hôm nay có thay đổi, đợi lát nữa chủ công còn cần đi xưởng xe đạp quan sát."

Ngày thường chỉ cần Triệu Hi có việc bận, Tiêu công tử chưa bao giờ đến quấy rầy. Có lẽ là do lịch trình hôm nay thay đổi đột xuất, Tiêu công tử không biết nên mới đến.

"Thì ra là thế." Tiêu Thính Vân nghe vậy hơi kinh ngạc, đành phải nhìn về phía Triệu Hi hỏi: "Ngươi muốn ngồi xe hay là cưỡi ngựa đi với ta?"

Triệu Hi do dự một lát, lại nghĩ đến tạo phản nàng cũng dám, cưỡi ngựa tính là gì.

"Chúng ta cưỡi ngựa đi." Triệu Hi gật gật đầu, lại nhìn về phía thư ký cùng hộ vệ của mình,"Thục Lan ngươi cùng đám người Lư ca ngồi xe đến đi."

Tiêu Thính Vân dắt ngựa ra con đường rộng rãi bên ngoài, Triệu Hi thấy hắn đứng bên cạnh ngựa nâu đỏ vươn tay về phía nàng, Triệu Hi vội vàng cầm tay hắn, giẫm bàn đạp leo lên.

May mắn hiện tại kỵ binh Thục Châu đều có các loại bàn đạp lên yên ngựa, bằng không đánh c.h.ế.t nàng cũng không dám học cưỡi ngựa.

Triệu Hi thấy hắn xoay người, liền gọi hắn lại: "Ngươi không lên sao?"

Tiêu Thính Vân hơi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng,"Cùng cưỡi?"

Triệu Hi cũng không biết bản thân nàng có nói sai gì không, trước kia nàng xem phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Nam nhân và nữ nhân cùng nhau cưỡi.

Nàng bị sự kinh ngạc chợt lóe trên mặt Tiêu Thính Vân làm cho đỏ bừng mặt, lan tràn tới vành tai, nàng thấy hắn đi về phía nàng, túm chặt dây cương lớn tiếng nói: "Không phải, ta không phải ý này. Ngươi... Vậy ngươi mới vừa rồi có ý gì?"

Tiêu Thính Vân dừng bước: "Ta dắt ngựa."

Triệu Hi vội nói: "Vậy phiền ngươi dắt ngựa giúp ta." Triệu Hi cảm thấy hơi mất mặt, có chút xấu hổ.

Tiêu Thính Vân im lặng một lát, thấy nàng ở trên ngựa không được tự nhiên cũng không nhìn hắn nữa, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi tại sao hắn lại sinh nghi hoặc, nàng nói như thế nào liền làm như thế đó là được.

Tiêu Thính Vân tiến lên giữ chặt dây cương của con ngựa, con ngựa lập tức đi theo, móng sắt đóng dưới chân ngựa giẫm lên mặt đất có tiết tấu.

Trước khi Tiêu Thính Vân mất trí nhớ chắc hẳn là một người cưỡi ngựa giỏi, cách giảng giải của hắn rất dễ hiểu.

Triệu Hi cũng không còn khẩn trương như lúc nãy, túm lấy dây cương nhìn hắn hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy cưỡi ngựa tốt hay là đạp xe tốt?"

Tiêu Thính Vân không chút do dự đáp: "Đạp xe."

Triệu Hi có chút kinh ngạc, tuy rằng xe đạp là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại sau khi từ bỏ ngựa, nhưng nàng cho rằng Tiêu Thính Vân nhất định sẽ nói cưỡi ngựa, bởi vì tốc độ cưỡi ngựa cao nhất có thể đạt tới 60 km/giờ.

Triệu Hi hứng thú hỏi: "Vì sao?"

Tiêu Thính Vân ngước mắt nhìn nàng một cái, cười nhẹ nhưng không đáp.

Đi trong chốc lát, Tiêu Thính Vân hỏi: "Hay là cưỡi ngựa chạy thử xem?"

Thấy Triệu Hi gật gật đầu, Tiêu Thính Vân xoay người lên hắc mã của hắn, thúc giục hắc mã dưới thân chạy chậm, kéo theo ngựa của Triệu Hi.

Bởi vì cách hắn rất gần, mặc dù có chút khẩn trương nhưng cũng không sợ hãi như lúc đầu.

Triệu Hi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của hắn, ngũ quan tuấn mỹ gãi đúng chỗ ngứa, hoặc là bởi vì nhập ngũ làm cho nàng có chút an tâm.

Giống như phát hiện nàng đang nhìn hắn, Tiêu Thính Vân quay đầu nhìn lại, Triệu Hi lập tức quay đầu nhìn thẳng phía trước.

Hội quán Chiêu Hiền cách xưởng xe đạp cũng không xa, không mất bao lâu là đã nhìn thấy xe ngựa của bọn họ ngừng ở trước cửa, Đàm Thục Lan và hộ vệ đến trước đang đứng nhìn bọn họ.

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên KhôngTác giả: Miêu An DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua. Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện: [Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải] …. Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi. “Ò ó o o ——” Gà trống gáy? Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ. Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn. Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường… Triệu Hi đứng bên cạnh con ngựa nâu đỏ, đưa tay sờ sờ đầu con ngựa, ngựa nhỏ chỉ khẽ vẫy đuôi vô cùng ôn hòa.Trong lòng Triệu Hi biết rõ, bây giờ đường xá ở Thục Châu thông suốt, nhưng thiên hạ này lại rất lớn, xây đường cho cả nước lại không biết mất bao nhiêu năm mới hoàn thành, có nhiều thêm một kỹ năng cùng là chuyện tốt, đặc biệt ở cổ đại này việc biết cưỡi ngựa là chuyện vô cùng tốt.Nữ thư ký Đàm Thục Lan nhìn lịch trình đứng kế bên, vội nói: "Tiêu công tử có điều không biết, hành trình hôm nay có thay đổi, đợi lát nữa chủ công còn cần đi xưởng xe đạp quan sát."Ngày thường chỉ cần Triệu Hi có việc bận, Tiêu công tử chưa bao giờ đến quấy rầy. Có lẽ là do lịch trình hôm nay thay đổi đột xuất, Tiêu công tử không biết nên mới đến."Thì ra là thế." Tiêu Thính Vân nghe vậy hơi kinh ngạc, đành phải nhìn về phía Triệu Hi hỏi: "Ngươi muốn ngồi xe hay là cưỡi ngựa đi với ta?"Triệu Hi do dự một lát, lại nghĩ đến tạo phản nàng cũng dám, cưỡi ngựa tính là gì."Chúng ta cưỡi ngựa đi." Triệu Hi gật gật đầu, lại nhìn về phía thư ký cùng hộ vệ của mình,"Thục Lan ngươi cùng đám người Lư ca ngồi xe đến đi."Tiêu Thính Vân dắt ngựa ra con đường rộng rãi bên ngoài, Triệu Hi thấy hắn đứng bên cạnh ngựa nâu đỏ vươn tay về phía nàng, Triệu Hi vội vàng cầm tay hắn, giẫm bàn đạp leo lên.May mắn hiện tại kỵ binh Thục Châu đều có các loại bàn đạp lên yên ngựa, bằng không đánh c.h.ế.t nàng cũng không dám học cưỡi ngựa.Triệu Hi thấy hắn xoay người, liền gọi hắn lại: "Ngươi không lên sao?"Tiêu Thính Vân hơi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng,"Cùng cưỡi?"Triệu Hi cũng không biết bản thân nàng có nói sai gì không, trước kia nàng xem phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Nam nhân và nữ nhân cùng nhau cưỡi.Nàng bị sự kinh ngạc chợt lóe trên mặt Tiêu Thính Vân làm cho đỏ bừng mặt, lan tràn tới vành tai, nàng thấy hắn đi về phía nàng, túm chặt dây cương lớn tiếng nói: "Không phải, ta không phải ý này. Ngươi... Vậy ngươi mới vừa rồi có ý gì?"Tiêu Thính Vân dừng bước: "Ta dắt ngựa."Triệu Hi vội nói: "Vậy phiền ngươi dắt ngựa giúp ta." Triệu Hi cảm thấy hơi mất mặt, có chút xấu hổ.Tiêu Thính Vân im lặng một lát, thấy nàng ở trên ngựa không được tự nhiên cũng không nhìn hắn nữa, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi tại sao hắn lại sinh nghi hoặc, nàng nói như thế nào liền làm như thế đó là được.Tiêu Thính Vân tiến lên giữ chặt dây cương của con ngựa, con ngựa lập tức đi theo, móng sắt đóng dưới chân ngựa giẫm lên mặt đất có tiết tấu.Trước khi Tiêu Thính Vân mất trí nhớ chắc hẳn là một người cưỡi ngựa giỏi, cách giảng giải của hắn rất dễ hiểu.Triệu Hi cũng không còn khẩn trương như lúc nãy, túm lấy dây cương nhìn hắn hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy cưỡi ngựa tốt hay là đạp xe tốt?"Tiêu Thính Vân không chút do dự đáp: "Đạp xe."Triệu Hi có chút kinh ngạc, tuy rằng xe đạp là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại sau khi từ bỏ ngựa, nhưng nàng cho rằng Tiêu Thính Vân nhất định sẽ nói cưỡi ngựa, bởi vì tốc độ cưỡi ngựa cao nhất có thể đạt tới 60 km/giờ.Triệu Hi hứng thú hỏi: "Vì sao?"Tiêu Thính Vân ngước mắt nhìn nàng một cái, cười nhẹ nhưng không đáp.Đi trong chốc lát, Tiêu Thính Vân hỏi: "Hay là cưỡi ngựa chạy thử xem?"Thấy Triệu Hi gật gật đầu, Tiêu Thính Vân xoay người lên hắc mã của hắn, thúc giục hắc mã dưới thân chạy chậm, kéo theo ngựa của Triệu Hi.Bởi vì cách hắn rất gần, mặc dù có chút khẩn trương nhưng cũng không sợ hãi như lúc đầu.Triệu Hi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của hắn, ngũ quan tuấn mỹ gãi đúng chỗ ngứa, hoặc là bởi vì nhập ngũ làm cho nàng có chút an tâm.Giống như phát hiện nàng đang nhìn hắn, Tiêu Thính Vân quay đầu nhìn lại, Triệu Hi lập tức quay đầu nhìn thẳng phía trước.Hội quán Chiêu Hiền cách xưởng xe đạp cũng không xa, không mất bao lâu là đã nhìn thấy xe ngựa của bọn họ ngừng ở trước cửa, Đàm Thục Lan và hộ vệ đến trước đang đứng nhìn bọn họ.

Chương 314: Chương 314