“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.” Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu. Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…” Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa. Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy. Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại. Thì ra là thân thể không khỏe. Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng. Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi. Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất…
Chương 35: Chương 35
Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên ĐìnhTác giả: San Hô Dữ Hạ ThiênTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.” Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu. Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…” Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa. Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy. Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại. Thì ra là thân thể không khỏe. Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng. Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi. Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất… Tri Vi cũng biết nơi này chứa nhiều bảo bối của ông nội, có rất nhiều là lễ vật đại biểu tình nghĩa, ẩn chứa tình cảm chân thành tha thiết mà các bằng hữu dành tặng cho ông.Tri Vi mở quyển sách kia ra, thấy bên trong là một xấp đề thi, hẳn là có một số là đề thi thật, bởi vì lúc trước mình có nhìn thấy vài lần trong sách giáo khoa.Tri Vi hỏi ông: "Những bộ đề này là gì ạ?”Ông nội đắc ý cười: "Những bộ đề này được lấy từ người tham gia trong các kỳ thi văn trước.Họ dựa theo trí nhớ về đề thi lúc đó, chép ra biên soạn mà thành.”Có thể nói đây đều là những tài liệu tiêu chuẩn nhất.Nghe xong lời này của ông nội, chớp mắt Tri Vi cảm thấy bộ đề cầm trong tay nặng trịch.Đây chẳng lẽ chính là pháp bảo chiến thắng trong truyền thuyết - - viết được điểm tối đa phần tự luận?Tri Vi nhớ tới Lục cô mẫu và anh họ đã rời đi, bèn hỏi ông nội: "Sách này chỉ cho một mình con thôi ạ? Con nghe cô nói, lần thi này, anh họ Lâm Thao cũng báo danh.”Tuy rằng Tri Vi cũng không ưa cái người cô hay coi thường người khác này, nhưng nàng cảm thấy vẫn cần phải hỏi thăm đôi chút.Dù sao làm một người hiện đại, thuở nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa cởi mở, hay giao lưu, nên vẫn có ý thức chia sẻ.Ông nội xua tay, nói: "Đúng vậy, quyển sách này là do một người bạn cũ của ông bỏ ra rất nhiều công sức mới có được, trên đó còn có ký hiệu, sau khi con mở cái bìa màu đỏ ra, nó sẽ cảm nhận được hơi thở của con, cũng chỉ nhận một mình con là chủ nhân, nếu là người khác mở thì sẽ chỉ nhìn thấy giấy trắng.”Để bảo vệ giá trị của mình, bí tịch võ lâm thông thường chỉ nằm trong tay một số ít người giang hồ, không thể truyền bá rộng rãi.Tri Vi tỏ vẻ hiểu, chỉ là Tri Vi không ngờ tiên pháp cũng có tác dụng như thế.Khó trách kiếp trước nàng từng nghe qua thuyết pháp "Điểm cuối của khoa học là thần học", quả nhiên tiên pháp có thể so sánh được với công nghệ cao!Tri Vi biết sự quan trọng của quyển sách này, cũng biết đây là sự khẳng định của ông nội với mình, nàng chân thành nói cảm ơn ông nội, tỏ vẻ mình sẽ cố gắng hết sức.Ông nội chắp tay lại, mỉm cười nói với nàng: "Từ bé con đã thông minh, phải chăm chỉ học để nếu ngày sau được làm tiên quân, có rượu ngon thì nhớ cho ông nội mấy vò.”
Tri Vi cũng biết nơi này chứa nhiều bảo bối của ông nội, có rất nhiều là lễ vật đại biểu tình nghĩa, ẩn chứa tình cảm chân thành tha thiết mà các bằng hữu dành tặng cho ông.
Tri Vi mở quyển sách kia ra, thấy bên trong là một xấp đề thi, hẳn là có một số là đề thi thật, bởi vì lúc trước mình có nhìn thấy vài lần trong sách giáo khoa.
Tri Vi hỏi ông: "Những bộ đề này là gì ạ?”
Ông nội đắc ý cười: "Những bộ đề này được lấy từ người tham gia trong các kỳ thi văn trước.
Họ dựa theo trí nhớ về đề thi lúc đó, chép ra biên soạn mà thành.
”
Có thể nói đây đều là những tài liệu tiêu chuẩn nhất.
Nghe xong lời này của ông nội, chớp mắt Tri Vi cảm thấy bộ đề cầm trong tay nặng trịch.
Đây chẳng lẽ chính là pháp bảo chiến thắng trong truyền thuyết - - viết được điểm tối đa phần tự luận?
Tri Vi nhớ tới Lục cô mẫu và anh họ đã rời đi, bèn hỏi ông nội: "Sách này chỉ cho một mình con thôi ạ? Con nghe cô nói, lần thi này, anh họ Lâm Thao cũng báo danh.
”
Tuy rằng Tri Vi cũng không ưa cái người cô hay coi thường người khác này, nhưng nàng cảm thấy vẫn cần phải hỏi thăm đôi chút.
Dù sao làm một người hiện đại, thuở nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa cởi mở, hay giao lưu, nên vẫn có ý thức chia sẻ.
Ông nội xua tay, nói: "Đúng vậy, quyển sách này là do một người bạn cũ của ông bỏ ra rất nhiều công sức mới có được, trên đó còn có ký hiệu, sau khi con mở cái bìa màu đỏ ra, nó sẽ cảm nhận được hơi thở của con, cũng chỉ nhận một mình con là chủ nhân, nếu là người khác mở thì sẽ chỉ nhìn thấy giấy trắng.
”
Để bảo vệ giá trị của mình, bí tịch võ lâm thông thường chỉ nằm trong tay một số ít người giang hồ, không thể truyền bá rộng rãi.
Tri Vi tỏ vẻ hiểu, chỉ là Tri Vi không ngờ tiên pháp cũng có tác dụng như thế.
Khó trách kiếp trước nàng từng nghe qua thuyết pháp "Điểm cuối của khoa học là thần học", quả nhiên tiên pháp có thể so sánh được với công nghệ cao!
Tri Vi biết sự quan trọng của quyển sách này, cũng biết đây là sự khẳng định của ông nội với mình, nàng chân thành nói cảm ơn ông nội, tỏ vẻ mình sẽ cố gắng hết sức.
Ông nội chắp tay lại, mỉm cười nói với nàng: "Từ bé con đã thông minh, phải chăm chỉ học để nếu ngày sau được làm tiên quân, có rượu ngon thì nhớ cho ông nội mấy vò.
”
Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên ĐìnhTác giả: San Hô Dữ Hạ ThiênTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.” Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu. Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…” Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa. Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy. Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại. Thì ra là thân thể không khỏe. Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng. Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi. Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất… Tri Vi cũng biết nơi này chứa nhiều bảo bối của ông nội, có rất nhiều là lễ vật đại biểu tình nghĩa, ẩn chứa tình cảm chân thành tha thiết mà các bằng hữu dành tặng cho ông.Tri Vi mở quyển sách kia ra, thấy bên trong là một xấp đề thi, hẳn là có một số là đề thi thật, bởi vì lúc trước mình có nhìn thấy vài lần trong sách giáo khoa.Tri Vi hỏi ông: "Những bộ đề này là gì ạ?”Ông nội đắc ý cười: "Những bộ đề này được lấy từ người tham gia trong các kỳ thi văn trước.Họ dựa theo trí nhớ về đề thi lúc đó, chép ra biên soạn mà thành.”Có thể nói đây đều là những tài liệu tiêu chuẩn nhất.Nghe xong lời này của ông nội, chớp mắt Tri Vi cảm thấy bộ đề cầm trong tay nặng trịch.Đây chẳng lẽ chính là pháp bảo chiến thắng trong truyền thuyết - - viết được điểm tối đa phần tự luận?Tri Vi nhớ tới Lục cô mẫu và anh họ đã rời đi, bèn hỏi ông nội: "Sách này chỉ cho một mình con thôi ạ? Con nghe cô nói, lần thi này, anh họ Lâm Thao cũng báo danh.”Tuy rằng Tri Vi cũng không ưa cái người cô hay coi thường người khác này, nhưng nàng cảm thấy vẫn cần phải hỏi thăm đôi chút.Dù sao làm một người hiện đại, thuở nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa cởi mở, hay giao lưu, nên vẫn có ý thức chia sẻ.Ông nội xua tay, nói: "Đúng vậy, quyển sách này là do một người bạn cũ của ông bỏ ra rất nhiều công sức mới có được, trên đó còn có ký hiệu, sau khi con mở cái bìa màu đỏ ra, nó sẽ cảm nhận được hơi thở của con, cũng chỉ nhận một mình con là chủ nhân, nếu là người khác mở thì sẽ chỉ nhìn thấy giấy trắng.”Để bảo vệ giá trị của mình, bí tịch võ lâm thông thường chỉ nằm trong tay một số ít người giang hồ, không thể truyền bá rộng rãi.Tri Vi tỏ vẻ hiểu, chỉ là Tri Vi không ngờ tiên pháp cũng có tác dụng như thế.Khó trách kiếp trước nàng từng nghe qua thuyết pháp "Điểm cuối của khoa học là thần học", quả nhiên tiên pháp có thể so sánh được với công nghệ cao!Tri Vi biết sự quan trọng của quyển sách này, cũng biết đây là sự khẳng định của ông nội với mình, nàng chân thành nói cảm ơn ông nội, tỏ vẻ mình sẽ cố gắng hết sức.Ông nội chắp tay lại, mỉm cười nói với nàng: "Từ bé con đã thông minh, phải chăm chỉ học để nếu ngày sau được làm tiên quân, có rượu ngon thì nhớ cho ông nội mấy vò.”