“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.” Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu. Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…” Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa. Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy. Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại. Thì ra là thân thể không khỏe. Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng. Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi. Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất…
Chương 44: Chương 44
Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên ĐìnhTác giả: San Hô Dữ Hạ ThiênTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.” Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu. Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…” Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa. Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy. Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại. Thì ra là thân thể không khỏe. Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng. Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi. Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất… Tri Vi về đến nhà thì đã là chạng vạng tối, sau khi dùng xong bữa tối nàng mới phát hiện hình như có gì đó không đúng lắm - - tiếng sáo như có như không bên cạnh vậy mà hôm nay lại không còn nữa.Tuy rằng tiếng sáo kia không lớn, không nghe kỹ thì không thể nào nghe thấy được, thế nhưng đột nhiên không còn âm thanh gì nữa khiến cho Tri Vi cảm thấy hơi không quen lắm.Kế bên nhà bọn họ có một cậu bé khoảng chừng mười sáu tuổi, gần đây hắn đang bắt đầu tìm cách biến một cây sáo thành pháp khí, vô cùng siêng năng chăm chỉ luyện tập.Nghe nói hắn cũng muốn có thể sớm ngày đột phá sơ giai tầng ba, bởi vì trước đây hắn đã tham gia thi bốn lần mà vẫn chưa vượt qua được nên khá là khó chịu, thế nên mới muốn đổi sang một cái pháp khí mới để thử xem sao.Lục Tiêu và Đường Doanh chuẩn bị rất nhiều thức ăn phong phú vì Tri Vi, hai đôi mắt to sáng ngời tràn ngập mong đợi nhìn chằm chằm nàng.Thế nhưng bọn họ lại không hề nhắc gì đến chuyện thi cử ngày mai, chắc là bởi vì không muốn gây áp lực tâm lý cho nàng.Điều này cũng vô tình gây ra sự im lặng hiếm thấy trên bàn cơm, Tri Vi thử tìm đề tài để trò chuyện với cha mẹ: "Đồng Đồng bên cạnh sao hôm nay lại không thổi sáo nữa, con nghe một hồi lâu cũng không thấy tiếng sáo bên cạnh.""Là chuyện này à." Lục Tiêu nói: "Mẹ con hôm qua có cầm bánh phù dung sang cho nhà bọn họ, bảo Đồng Đồng mấy ngày nay tạm dừng lại một chút đã, chờ khi nào con thi xong rồi lại thổi sáo tiếp."Tri Vi nhớ rằng kiếp trước trước khi nàng thi tốt nghiệp trung học thì mẹ nàng cũng từng mang dưa hấu và đồ ăn vặt đi chào hỏi những người sống trên lầu.Bà hy vọng bé gái nhà bọn họ nghỉ ngơi một chút, dừng đánh đàn vài ngày trong thời gian nàng thi tốt nghiệp trung học, để cho nàng có thể ngủ ngon giấc hơn.Quả nhiên là cùng một thế giới, cùng một người mẹ.Thế nhưng kiếp trước mỗi lần nàng thi cử đều có thành tích rất tốt, các kỳ thi lớn bé và nhất là những kỳ thi quan trong thì chưa thất bại bao giờ.Hy vọng là kiếp này nàng cũng có thể kéo dài sự may mắn của kiếp trước.Sáng sớm hôm sau, Tri Vi sắp xếp lại những vật dụng cần thiết rồi mang theo giấy báo thi đến trường thi.
Tri Vi về đến nhà thì đã là chạng vạng tối, sau khi dùng xong bữa tối nàng mới phát hiện hình như có gì đó không đúng lắm - - tiếng sáo như có như không bên cạnh vậy mà hôm nay lại không còn nữa.
Tuy rằng tiếng sáo kia không lớn, không nghe kỹ thì không thể nào nghe thấy được, thế nhưng đột nhiên không còn âm thanh gì nữa khiến cho Tri Vi cảm thấy hơi không quen lắm.
Kế bên nhà bọn họ có một cậu bé khoảng chừng mười sáu tuổi, gần đây hắn đang bắt đầu tìm cách biến một cây sáo thành pháp khí, vô cùng siêng năng chăm chỉ luyện tập.
Nghe nói hắn cũng muốn có thể sớm ngày đột phá sơ giai tầng ba, bởi vì trước đây hắn đã tham gia thi bốn lần mà vẫn chưa vượt qua được nên khá là khó chịu, thế nên mới muốn đổi sang một cái pháp khí mới để thử xem sao.
Lục Tiêu và Đường Doanh chuẩn bị rất nhiều thức ăn phong phú vì Tri Vi, hai đôi mắt to sáng ngời tràn ngập mong đợi nhìn chằm chằm nàng.
Thế nhưng bọn họ lại không hề nhắc gì đến chuyện thi cử ngày mai, chắc là bởi vì không muốn gây áp lực tâm lý cho nàng.
Điều này cũng vô tình gây ra sự im lặng hiếm thấy trên bàn cơm, Tri Vi thử tìm đề tài để trò chuyện với cha mẹ: "Đồng Đồng bên cạnh sao hôm nay lại không thổi sáo nữa, con nghe một hồi lâu cũng không thấy tiếng sáo bên cạnh.
"
"Là chuyện này à.
" Lục Tiêu nói: "Mẹ con hôm qua có cầm bánh phù dung sang cho nhà bọn họ, bảo Đồng Đồng mấy ngày nay tạm dừng lại một chút đã, chờ khi nào con thi xong rồi lại thổi sáo tiếp.
"
Tri Vi nhớ rằng kiếp trước trước khi nàng thi tốt nghiệp trung học thì mẹ nàng cũng từng mang dưa hấu và đồ ăn vặt đi chào hỏi những người sống trên lầu.
Bà hy vọng bé gái nhà bọn họ nghỉ ngơi một chút, dừng đánh đàn vài ngày trong thời gian nàng thi tốt nghiệp trung học, để cho nàng có thể ngủ ngon giấc hơn.
Quả nhiên là cùng một thế giới, cùng một người mẹ.
Thế nhưng kiếp trước mỗi lần nàng thi cử đều có thành tích rất tốt, các kỳ thi lớn bé và nhất là những kỳ thi quan trong thì chưa thất bại bao giờ.
Hy vọng là kiếp này nàng cũng có thể kéo dài sự may mắn của kiếp trước.
Sáng sớm hôm sau, Tri Vi sắp xếp lại những vật dụng cần thiết rồi mang theo giấy báo thi đến trường thi.
Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên ĐìnhTác giả: San Hô Dữ Hạ ThiênTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Được, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai, ngày kia được nghỉ như thường lệ, mùng tám đến lớp nhớ nộp bài tập đấy.” Đồng Đồng ở bàn bên cạnh nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Tri Vi: "Ta nghe Tiểu Phi nói, tối hôm qua tiên sư uống không ít rượu với mấy vị tiên hữu. Lúc cưỡi mây bay về suýt ngã mấy lần, còn tông phải mấy cái cột nữa, nên cái chân…” Tiên sư nhìn sang bên này, Tri Vi ra dấu im lặng với Đồng Đồng. Đồng Đồng vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa. Tri Vi sớm đã nhận ra chân tiên sư không bình thường, nghe Đồng Đồng nói như vậy mới biết được nguyên lai đúng là có chuyện như vậy. Khó trách hôm nay tiên sư chỉ truyền thụ một ít lý luận và kiến thức đạo pháp, cũng giao bài tập xong xuôi cả rồi cho nghỉ nửa ngày còn lại. Thì ra là thân thể không khỏe. Tiên sư đi rồi, mấy nam sinh phía sau không kìm được mà hoan hô ra tiếng. Hẹn nhau buổi chiều ra sau núi Dự Sơn săn mấy con linh thú chơi. Còn mấy nữ sinh phía trước thì hẹn đi tiệm son phấn mua son môi và hương châu mới nhất… Tri Vi về đến nhà thì đã là chạng vạng tối, sau khi dùng xong bữa tối nàng mới phát hiện hình như có gì đó không đúng lắm - - tiếng sáo như có như không bên cạnh vậy mà hôm nay lại không còn nữa.Tuy rằng tiếng sáo kia không lớn, không nghe kỹ thì không thể nào nghe thấy được, thế nhưng đột nhiên không còn âm thanh gì nữa khiến cho Tri Vi cảm thấy hơi không quen lắm.Kế bên nhà bọn họ có một cậu bé khoảng chừng mười sáu tuổi, gần đây hắn đang bắt đầu tìm cách biến một cây sáo thành pháp khí, vô cùng siêng năng chăm chỉ luyện tập.Nghe nói hắn cũng muốn có thể sớm ngày đột phá sơ giai tầng ba, bởi vì trước đây hắn đã tham gia thi bốn lần mà vẫn chưa vượt qua được nên khá là khó chịu, thế nên mới muốn đổi sang một cái pháp khí mới để thử xem sao.Lục Tiêu và Đường Doanh chuẩn bị rất nhiều thức ăn phong phú vì Tri Vi, hai đôi mắt to sáng ngời tràn ngập mong đợi nhìn chằm chằm nàng.Thế nhưng bọn họ lại không hề nhắc gì đến chuyện thi cử ngày mai, chắc là bởi vì không muốn gây áp lực tâm lý cho nàng.Điều này cũng vô tình gây ra sự im lặng hiếm thấy trên bàn cơm, Tri Vi thử tìm đề tài để trò chuyện với cha mẹ: "Đồng Đồng bên cạnh sao hôm nay lại không thổi sáo nữa, con nghe một hồi lâu cũng không thấy tiếng sáo bên cạnh.""Là chuyện này à." Lục Tiêu nói: "Mẹ con hôm qua có cầm bánh phù dung sang cho nhà bọn họ, bảo Đồng Đồng mấy ngày nay tạm dừng lại một chút đã, chờ khi nào con thi xong rồi lại thổi sáo tiếp."Tri Vi nhớ rằng kiếp trước trước khi nàng thi tốt nghiệp trung học thì mẹ nàng cũng từng mang dưa hấu và đồ ăn vặt đi chào hỏi những người sống trên lầu.Bà hy vọng bé gái nhà bọn họ nghỉ ngơi một chút, dừng đánh đàn vài ngày trong thời gian nàng thi tốt nghiệp trung học, để cho nàng có thể ngủ ngon giấc hơn.Quả nhiên là cùng một thế giới, cùng một người mẹ.Thế nhưng kiếp trước mỗi lần nàng thi cử đều có thành tích rất tốt, các kỳ thi lớn bé và nhất là những kỳ thi quan trong thì chưa thất bại bao giờ.Hy vọng là kiếp này nàng cũng có thể kéo dài sự may mắn của kiếp trước.Sáng sớm hôm sau, Tri Vi sắp xếp lại những vật dụng cần thiết rồi mang theo giấy báo thi đến trường thi.