Mặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được. Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra. Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy? Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám. Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh. Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó. Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được… “Em gái à, em sao thế?” “Nào, uống chút nước đi.” Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới. Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa. Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát. “Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội…
Chương 7: Chương 7
[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt ThếTác giả: Lý Hồng NgưTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmMặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được. Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra. Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy? Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám. Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh. Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó. Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được… “Em gái à, em sao thế?” “Nào, uống chút nước đi.” Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới. Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa. Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát. “Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội… Ông chủ nói: "À, nãy có người đến phát bảo là muốn làm đẹp thành phố.Nửa đời trước tôi làm nông dân chán rồi, nửa đời sau không muốn trồng cây nữa.Cô thích thì cứ lấy đi, đỡ công tôi dọn dẹp.”Loại hạt giống hỗn hợp này, chẳng biết có trồng được không.Vùng ngoại ô rất nhiều loại này, vừa rải xuống khi đến mùa xuân ven đường nở mấy đóa hoa đủ mọi màu sắc, nhìn đẹp mắt, lại không có gì thực dụng.Thời gian hoa nở cũng không dài, hoa tàn còn phải nhổ cỏ, tốn thời gian tốn sức.Cổ Y vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bên trong có một hạt giống lớn vô cùng kỳ quái.Hạt như mực, lại có khe hở, lộ ra màu xanh biếc thuộc về thực vật.Thoạt nhìn rất sống động, có lẽ sẽ trồng được cây gì đó có ích.“Cảm ơn, ông chủ.” Cổ Y cầm túi hạt giống, mang về nhà.Cách tận thế bộc phát chỉ còn 23 ngày.23 ngày sau, thành phố sẽ bị diệt vong, virus bao trùm toàn cầu, nhân loại trở thành cái xác không hồn.Cổ Y chỉ có 20 ngày để chuẩn bị.Cô ấy cần để lại khoảng thời gian trống ba ngày phòng trường hợp tình hình đột biến.Lịch trình 20 ngày được dán trên tường.Ăn, mặc, ở, đi lại.Giống nhau đến không ngờ.Đếm ngược 20 ngày.Ngay sau khi trời sáng, cô ấy thức dậy và tập thể dục.Mấy tháng sau khi tốt nghiệp bận rộn công việc, thể lực quá kém.Đời này, cô phải sớm kích phát dị năng so với đời trước, thân thể quá kém sợ là gánh không nổi.Tập thể dục trong hai giờ.Ăn xong bữa sáng ở dưới lầu tiểu khu, cầm chứng minh thư và bằng lái xe kỳ thực tập còn chưa kết thúc, đi thuê một chiếc xe tải.Thân xe tải rất lớn, làm gì cũng tiện.Cổ Y không nhìn vẻ mặt lo lắng của ông chủ, đi thẳng đến mấy trung tâm bán sỉ quần áo cỡ lớn ở thành phố lân cận, chọn quần áo xuân hạ thu đông đủ ba mươi năm.Cô mở miệng chính là mua sỉ sỉ, lại mua rất nhiều.Nhân viên bán hàng trực tiếp cho cô giá bán sỉ, còn bao luôn công tác vận chuyển.Cổ Y trả hai phần ba số tiền đặt cọc.Để lại địa chỉ tòa nhà bỏ hoang, bảo cô ta ngày 25 tháng 8 đưa qua.
Ông chủ nói: "À, nãy có người đến phát bảo là muốn làm đẹp thành phố.
Nửa đời trước tôi làm nông dân chán rồi, nửa đời sau không muốn trồng cây nữa.
Cô thích thì cứ lấy đi, đỡ công tôi dọn dẹp.”
Loại hạt giống hỗn hợp này, chẳng biết có trồng được không.
Vùng ngoại ô rất nhiều loại này, vừa rải xuống khi đến mùa xuân ven đường nở mấy đóa hoa đủ mọi màu sắc, nhìn đẹp mắt, lại không có gì thực dụng.
Thời gian hoa nở cũng không dài, hoa tàn còn phải nhổ cỏ, tốn thời gian tốn sức.
Cổ Y vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bên trong có một hạt giống lớn vô cùng kỳ quái.
Hạt như mực, lại có khe hở, lộ ra màu xanh biếc thuộc về thực vật.
Thoạt nhìn rất sống động, có lẽ sẽ trồng được cây gì đó có ích.
“Cảm ơn, ông chủ.” Cổ Y cầm túi hạt giống, mang về nhà.
Cách tận thế bộc phát chỉ còn 23 ngày.
23 ngày sau, thành phố sẽ bị diệt vong, virus bao trùm toàn cầu, nhân loại trở thành cái xác không hồn.
Cổ Y chỉ có 20 ngày để chuẩn bị.
Cô ấy cần để lại khoảng thời gian trống ba ngày phòng trường hợp tình hình đột biến.
Lịch trình 20 ngày được dán trên tường.
Ăn, mặc, ở, đi lại.
Giống nhau đến không ngờ.
Đếm ngược 20 ngày.
Ngay sau khi trời sáng, cô ấy thức dậy và tập thể dục.
Mấy tháng sau khi tốt nghiệp bận rộn công việc, thể lực quá kém.
Đời này, cô phải sớm kích phát dị năng so với đời trước, thân thể quá kém sợ là gánh không nổi.
Tập thể dục trong hai giờ.
Ăn xong bữa sáng ở dưới lầu tiểu khu, cầm chứng minh thư và bằng lái xe kỳ thực tập còn chưa kết thúc, đi thuê một chiếc xe tải.
Thân xe tải rất lớn, làm gì cũng tiện.
Cổ Y không nhìn vẻ mặt lo lắng của ông chủ, đi thẳng đến mấy trung tâm bán sỉ quần áo cỡ lớn ở thành phố lân cận, chọn quần áo xuân hạ thu đông đủ ba mươi năm.
Cô mở miệng chính là mua sỉ sỉ, lại mua rất nhiều.
Nhân viên bán hàng trực tiếp cho cô giá bán sỉ, còn bao luôn công tác vận chuyển.
Cổ Y trả hai phần ba số tiền đặt cọc.
Để lại địa chỉ tòa nhà bỏ hoang, bảo cô ta ngày 25 tháng 8 đưa qua.
[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt ThếTác giả: Lý Hồng NgưTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmMặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được. Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra. Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy? Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám. Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh. Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó. Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được… “Em gái à, em sao thế?” “Nào, uống chút nước đi.” Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới. Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa. Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát. “Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội… Ông chủ nói: "À, nãy có người đến phát bảo là muốn làm đẹp thành phố.Nửa đời trước tôi làm nông dân chán rồi, nửa đời sau không muốn trồng cây nữa.Cô thích thì cứ lấy đi, đỡ công tôi dọn dẹp.”Loại hạt giống hỗn hợp này, chẳng biết có trồng được không.Vùng ngoại ô rất nhiều loại này, vừa rải xuống khi đến mùa xuân ven đường nở mấy đóa hoa đủ mọi màu sắc, nhìn đẹp mắt, lại không có gì thực dụng.Thời gian hoa nở cũng không dài, hoa tàn còn phải nhổ cỏ, tốn thời gian tốn sức.Cổ Y vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bên trong có một hạt giống lớn vô cùng kỳ quái.Hạt như mực, lại có khe hở, lộ ra màu xanh biếc thuộc về thực vật.Thoạt nhìn rất sống động, có lẽ sẽ trồng được cây gì đó có ích.“Cảm ơn, ông chủ.” Cổ Y cầm túi hạt giống, mang về nhà.Cách tận thế bộc phát chỉ còn 23 ngày.23 ngày sau, thành phố sẽ bị diệt vong, virus bao trùm toàn cầu, nhân loại trở thành cái xác không hồn.Cổ Y chỉ có 20 ngày để chuẩn bị.Cô ấy cần để lại khoảng thời gian trống ba ngày phòng trường hợp tình hình đột biến.Lịch trình 20 ngày được dán trên tường.Ăn, mặc, ở, đi lại.Giống nhau đến không ngờ.Đếm ngược 20 ngày.Ngay sau khi trời sáng, cô ấy thức dậy và tập thể dục.Mấy tháng sau khi tốt nghiệp bận rộn công việc, thể lực quá kém.Đời này, cô phải sớm kích phát dị năng so với đời trước, thân thể quá kém sợ là gánh không nổi.Tập thể dục trong hai giờ.Ăn xong bữa sáng ở dưới lầu tiểu khu, cầm chứng minh thư và bằng lái xe kỳ thực tập còn chưa kết thúc, đi thuê một chiếc xe tải.Thân xe tải rất lớn, làm gì cũng tiện.Cổ Y không nhìn vẻ mặt lo lắng của ông chủ, đi thẳng đến mấy trung tâm bán sỉ quần áo cỡ lớn ở thành phố lân cận, chọn quần áo xuân hạ thu đông đủ ba mươi năm.Cô mở miệng chính là mua sỉ sỉ, lại mua rất nhiều.Nhân viên bán hàng trực tiếp cho cô giá bán sỉ, còn bao luôn công tác vận chuyển.Cổ Y trả hai phần ba số tiền đặt cọc.Để lại địa chỉ tòa nhà bỏ hoang, bảo cô ta ngày 25 tháng 8 đưa qua.