Tác giả:

Mặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được. Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra. Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy? Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám. Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh. Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó. Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được… “Em gái à, em sao thế?” “Nào, uống chút nước đi.” Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới. Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa. Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát. “Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội…

Chương 14: Chương 14

[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt ThếTác giả: Lý Hồng NgưTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmMặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được. Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra. Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy? Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám. Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh. Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó. Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được… “Em gái à, em sao thế?” “Nào, uống chút nước đi.” Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới. Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa. Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát. “Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội… Thảm trải sàn, giường vừa đặt, rèm cửa treo lên.Cửa hàng trong nháy mắt biến thành phòng ngủ.Hơn mười gian cửa hàng bên cạnh được thông hết, bỏ tủ quần áo và giá áo vào cải tạo thành phòng thay đồ.Rèm lụa treo lên, ngăn bụi xâm nhập.Chuyển phát nhanh mua trên mạng lục tục đến hàng, Cổ Y lấy ra thiết bị thanh lọc không khí, mỗi lầu đặt một cái.Sau đó đem khung thép chuyển lên lầu hai, dán tường lắp ráp thành kệ hàng.Các mặt hàng đến được phân loại đầy đủ rồi đặt trên kệ.Chờ hàng phân loại xong, chỉ còn sáu ngày nữa là tận thế bùng nổ.Tạ Trình Lan vẫn còn ở nước ngoài.Cổ Y lại thúc giục một lần, bảo hắn nhanh chóng về nước.Thụy Lạp ở Nam Á, Nam Á là khu vực bị diệt vong sớm nhất trên thế giới.Mặc dù biết Tạ Trình Lan sẽ sống đến bảy năm sau tận thế, cô vẫn sốt ruột.Cổ Y nhịn không được trực tiếp gọi điện thoại cho Tạ Trình Lan.Điện thoại nhanh chóng nhận được, Tạ Trình Lan cười nói: "Đang trả lời tin nhắn của cậu.”Biết cô nhất định là thúc giục hắn về nước, Tạ Trình Lan lại nói: "Sắp rồi, sắp rồi, ngày mốt, tối ngày mốt nhất định sẽ đến.Sáng sớm ngày 26 tới sẽ tìm cậu để được mời ăn cơm.Yên tâm đi, dù bữa cơm của cậu ở chân trời góc biển, tớ đều phải ăn cho được!"Ngày 26, khi đó cách tận thế bộc phát chỉ còn lại có hai ngày, nhất định là hắn sẽ không kịp trữ hàng.Lúc trước không thúc giục như vậy, là bởi vì cô biết Tạ Trình Lan có sản nghiệp lớn.Chỉ cần năm ngày nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thoả.Nhưng bị Tạ Trình Lan rút còn hai ngày, hai ngày, thì làm sao chuẩn kịp.Cổ Y nói thẳng: "Tớ muốn nói với cậu một chuyện vô cùng quan trọng.”Bốn chữ "vô cùng quan trọng" bị cô đè rất nặng, Tạ Trình Lan nghe ra sự lo lắng bên trong.Chuyện có thể làm cho cô lo lắng ngoại trừ tòa nhà mục nát thì còn gì nữa đâu?Hắn thu hồi nụ cười, nghiêm mặt hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì ở tòa nhà bỏ hoang à?”“Không phải.Tớ nói ra cậu có thể không tin, nhưng tớ hi vọng cậu tin tưởng tớ.”

Thảm trải sàn, giường vừa đặt, rèm cửa treo lên.

Cửa hàng trong nháy mắt biến thành phòng ngủ.

Hơn mười gian cửa hàng bên cạnh được thông hết, bỏ tủ quần áo và giá áo vào cải tạo thành phòng thay đồ.

Rèm lụa treo lên, ngăn bụi xâm nhập.

Chuyển phát nhanh mua trên mạng lục tục đến hàng, Cổ Y lấy ra thiết bị thanh lọc không khí, mỗi lầu đặt một cái.

Sau đó đem khung thép chuyển lên lầu hai, dán tường lắp ráp thành kệ hàng.

Các mặt hàng đến được phân loại đầy đủ rồi đặt trên kệ.Chờ hàng phân loại xong, chỉ còn sáu ngày nữa là tận thế bùng nổ.

Tạ Trình Lan vẫn còn ở nước ngoài.

Cổ Y lại thúc giục một lần, bảo hắn nhanh chóng về nước.

Thụy Lạp ở Nam Á, Nam Á là khu vực bị diệt vong sớm nhất trên thế giới.

Mặc dù biết Tạ Trình Lan sẽ sống đến bảy năm sau tận thế, cô vẫn sốt ruột.

Cổ Y nhịn không được trực tiếp gọi điện thoại cho Tạ Trình Lan.

Điện thoại nhanh chóng nhận được, Tạ Trình Lan cười nói: "Đang trả lời tin nhắn của cậu.”

Biết cô nhất định là thúc giục hắn về nước, Tạ Trình Lan lại nói: "Sắp rồi, sắp rồi, ngày mốt, tối ngày mốt nhất định sẽ đến.

Sáng sớm ngày 26 tới sẽ tìm cậu để được mời ăn cơm.

Yên tâm đi, dù bữa cơm của cậu ở chân trời góc biển, tớ đều phải ăn cho được!"

Ngày 26, khi đó cách tận thế bộc phát chỉ còn lại có hai ngày, nhất định là hắn sẽ không kịp trữ hàng.

Lúc trước không thúc giục như vậy, là bởi vì cô biết Tạ Trình Lan có sản nghiệp lớn.

Chỉ cần năm ngày nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thoả.

Nhưng bị Tạ Trình Lan rút còn hai ngày, hai ngày, thì làm sao chuẩn kịp.

Cổ Y nói thẳng: "Tớ muốn nói với cậu một chuyện vô cùng quan trọng.”

Bốn chữ "vô cùng quan trọng" bị cô đè rất nặng, Tạ Trình Lan nghe ra sự lo lắng bên trong.

Chuyện có thể làm cho cô lo lắng ngoại trừ tòa nhà mục nát thì còn gì nữa đâu?

Hắn thu hồi nụ cười, nghiêm mặt hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì ở tòa nhà bỏ hoang à?”

“Không phải.

Tớ nói ra cậu có thể không tin, nhưng tớ hi vọng cậu tin tưởng tớ.”

[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt ThếTác giả: Lý Hồng NgưTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmMặt trời giống như trứng gà vỡ nát, dịch trứng trút xuống, dính đến mức không mở mắt ra được. Cổ Y động ngón tay, khó khăn mở mắt ra. Những đốm sáng vụn vặt che kín tầm nhìn, bầu trời sáng đến kinh người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô chưa thấy một ngày sáng sủa và sạch sẽ như vậy? Từ sau trận mưa to thứ ba tận thế, trời không còn sáng nữa, càng ngày càng u ám. Đầu óc hỗn loạn dần dần rõ ràng, lỗ tai ù ù dần khôi phục âm thanh. Xung quanh ồn ào, từng khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Miệng bọn họ há hốc, đang nói cái gì đó. Không nghe rõ...!mơ hồ...!không nghe được… “Em gái à, em sao thế?” “Nào, uống chút nước đi.” Nước mát rót vào miệng cô, cô theo bản năng mở miệng, uống từng ngụm từng ngụm, giống như đất vàng khát một thế kỷ, điên cuồng cần nước tưới. Từ khi năng lực nước của cô được cấy ghép, cô không bao giờ uống nước thoải mái như vậy nữa. Mỗi lần ra ngoài nhiệm vụ, chỉ được phân rất ít đủ để bảo đảm người không bị chết khát. “Chậm một chút, chậm một chút, còn nữa, đừng vội… Thảm trải sàn, giường vừa đặt, rèm cửa treo lên.Cửa hàng trong nháy mắt biến thành phòng ngủ.Hơn mười gian cửa hàng bên cạnh được thông hết, bỏ tủ quần áo và giá áo vào cải tạo thành phòng thay đồ.Rèm lụa treo lên, ngăn bụi xâm nhập.Chuyển phát nhanh mua trên mạng lục tục đến hàng, Cổ Y lấy ra thiết bị thanh lọc không khí, mỗi lầu đặt một cái.Sau đó đem khung thép chuyển lên lầu hai, dán tường lắp ráp thành kệ hàng.Các mặt hàng đến được phân loại đầy đủ rồi đặt trên kệ.Chờ hàng phân loại xong, chỉ còn sáu ngày nữa là tận thế bùng nổ.Tạ Trình Lan vẫn còn ở nước ngoài.Cổ Y lại thúc giục một lần, bảo hắn nhanh chóng về nước.Thụy Lạp ở Nam Á, Nam Á là khu vực bị diệt vong sớm nhất trên thế giới.Mặc dù biết Tạ Trình Lan sẽ sống đến bảy năm sau tận thế, cô vẫn sốt ruột.Cổ Y nhịn không được trực tiếp gọi điện thoại cho Tạ Trình Lan.Điện thoại nhanh chóng nhận được, Tạ Trình Lan cười nói: "Đang trả lời tin nhắn của cậu.”Biết cô nhất định là thúc giục hắn về nước, Tạ Trình Lan lại nói: "Sắp rồi, sắp rồi, ngày mốt, tối ngày mốt nhất định sẽ đến.Sáng sớm ngày 26 tới sẽ tìm cậu để được mời ăn cơm.Yên tâm đi, dù bữa cơm của cậu ở chân trời góc biển, tớ đều phải ăn cho được!"Ngày 26, khi đó cách tận thế bộc phát chỉ còn lại có hai ngày, nhất định là hắn sẽ không kịp trữ hàng.Lúc trước không thúc giục như vậy, là bởi vì cô biết Tạ Trình Lan có sản nghiệp lớn.Chỉ cần năm ngày nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thoả.Nhưng bị Tạ Trình Lan rút còn hai ngày, hai ngày, thì làm sao chuẩn kịp.Cổ Y nói thẳng: "Tớ muốn nói với cậu một chuyện vô cùng quan trọng.”Bốn chữ "vô cùng quan trọng" bị cô đè rất nặng, Tạ Trình Lan nghe ra sự lo lắng bên trong.Chuyện có thể làm cho cô lo lắng ngoại trừ tòa nhà mục nát thì còn gì nữa đâu?Hắn thu hồi nụ cười, nghiêm mặt hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì ở tòa nhà bỏ hoang à?”“Không phải.Tớ nói ra cậu có thể không tin, nhưng tớ hi vọng cậu tin tưởng tớ.”

Chương 14: Chương 14