"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…

Chương 7

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Ngày anh hẹn trở về, cô không đợi được anh mà đợi được một bức điện báo anh gặp nạn.Trúng phải một vụ nổ bom chấn động cả nước năm đó, vì giữ lại an toàn tính mạng và tài sản của quần chúng nhân dân, anh dũng hy sinh.Triệu Uyển Hương lúc ấy cực kỳ bi thương, khóc đến mấy độ ngất xỉu, chờ lại tỉnh táo lại lúc, liền tiến vào thế giới xuyên nhanh nghe hệ thống sai bảo làm nhiệm vụ.Cô đã đến thế giới tương lai khoa học kỹ thuật, kinh tế phát triển nhanh chóng thế kỷ 21.Cũng đi qua virus xâm nhập, zombie vây thành thời tận thế.Khi nhiệm vụ kết thúc hệ thống cho khen thưởng, để cho cô lựa chọn một thế giới dưỡng lão cô không chút do dự lựa chọn trở lại thế giới cũ.Bởi vì cô không thể quên Thẩm Phụng.Không thể quên được anh ấy hy sinh khi tuổi còn trẻ.Không quên được anh mặc một thân quân phục, mang theo mệt mỏi và phong trần, đột nhiên xông tới hôn lễ, xuất hiện ở trước mặt cô, thân hình cao lớn khôi ngô cùng khuôn mặt tuổi trẻ kiên nghị.Cô sống lại, cũng may cô sống lại, trở lại thời điểm này, hết thảy đều còn kịp.Lần này cô không chỉ muốn sớm tìm Thẩm Phụng gả cho anh, còn muốn tự tay sửa vận mệnh của bọn họ.Triệu Uyển Hương sáng sớm ngồi bên mép giường.Sau lưng xếp ngay ngắn tám chiếc chăn mới, từ một cân rưỡi đến tám cân, mỏng dày, xuân hạ thu đông bốn mùa đều có.Mặt chăn tơ tằm, mặt trên thêu hoa văn long phượng thủ công, màu sắc đỏ thẫm xanh biếc, không khí vui mừng.Thảm lông cừu mới, khăn gối trùm giường, rương gỗ nhãn, tất cả đều có đủ.Cô car Triệu Ngọc Lan của cô tính toán chờ cô gả cho Tưởng Hướng Vanh sau đó sẽ được thơm lây, cũng đưa rất nhiều đồ tới.Có hai cái khăn trải giường đỏ thẫm, một ít khăn trải bàn loại hàng dệt, còn có chậu tráng men hoàn toàn mới in chữ đỏ thẫm, bình sứ các loại.Điều này đối với Triệu Ngọc Lan luôn luôn keo kiệt, quả thực vô cùng hào phóng, vừa nhìn liền biết bà ta muốn bỏ vốn kiếm lời.Thời đại này vải vóc khan hiếm, có khi cả năm mới may một bộ đồ mới.Triệu Uyển Hương như cười như không đều tiếp nhận.

Ngày anh hẹn trở về, cô không đợi được anh mà đợi được một bức điện báo anh gặp nạn.

Trúng phải một vụ nổ bom chấn động cả nước năm đó, vì giữ lại an toàn tính mạng và tài sản của quần chúng nhân dân, anh dũng hy sinh.

Triệu Uyển Hương lúc ấy cực kỳ bi thương, khóc đến mấy độ ngất xỉu, chờ lại tỉnh táo lại lúc, liền tiến vào thế giới xuyên nhanh nghe hệ thống sai bảo làm nhiệm vụ.

Cô đã đến thế giới tương lai khoa học kỹ thuật, kinh tế phát triển nhanh chóng thế kỷ 21.

Cũng đi qua virus xâm nhập, zombie vây thành thời tận thế.

Khi nhiệm vụ kết thúc hệ thống cho khen thưởng, để cho cô lựa chọn một thế giới dưỡng lão cô không chút do dự lựa chọn trở lại thế giới cũ.

Bởi vì cô không thể quên Thẩm Phụng.

Không thể quên được anh ấy hy sinh khi tuổi còn trẻ.

Không quên được anh mặc một thân quân phục, mang theo mệt mỏi và phong trần, đột nhiên xông tới hôn lễ, xuất hiện ở trước mặt cô, thân hình cao lớn khôi ngô cùng khuôn mặt tuổi trẻ kiên nghị.

Cô sống lại, cũng may cô sống lại, trở lại thời điểm này, hết thảy đều còn kịp.

Lần này cô không chỉ muốn sớm tìm Thẩm Phụng gả cho anh, còn muốn tự tay sửa vận mệnh của bọn họ.

Triệu Uyển Hương sáng sớm ngồi bên mép giường.

Sau lưng xếp ngay ngắn tám chiếc chăn mới, từ một cân rưỡi đến tám cân, mỏng dày, xuân hạ thu đông bốn mùa đều có.

Mặt chăn tơ tằm, mặt trên thêu hoa văn long phượng thủ công, màu sắc đỏ thẫm xanh biếc, không khí vui mừng.

Thảm lông cừu mới, khăn gối trùm giường, rương gỗ nhãn, tất cả đều có đủ.

Cô car Triệu Ngọc Lan của cô tính toán chờ cô gả cho Tưởng Hướng Vanh sau đó sẽ được thơm lây, cũng đưa rất nhiều đồ tới.

Có hai cái khăn trải giường đỏ thẫm, một ít khăn trải bàn loại hàng dệt, còn có chậu tráng men hoàn toàn mới in chữ đỏ thẫm, bình sứ các loại.

Điều này đối với Triệu Ngọc Lan luôn luôn keo kiệt, quả thực vô cùng hào phóng, vừa nhìn liền biết bà ta muốn bỏ vốn kiếm lời.

Thời đại này vải vóc khan hiếm, có khi cả năm mới may một bộ đồ mới.

Triệu Uyển Hương như cười như không đều tiếp nhận.

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Ngày anh hẹn trở về, cô không đợi được anh mà đợi được một bức điện báo anh gặp nạn.Trúng phải một vụ nổ bom chấn động cả nước năm đó, vì giữ lại an toàn tính mạng và tài sản của quần chúng nhân dân, anh dũng hy sinh.Triệu Uyển Hương lúc ấy cực kỳ bi thương, khóc đến mấy độ ngất xỉu, chờ lại tỉnh táo lại lúc, liền tiến vào thế giới xuyên nhanh nghe hệ thống sai bảo làm nhiệm vụ.Cô đã đến thế giới tương lai khoa học kỹ thuật, kinh tế phát triển nhanh chóng thế kỷ 21.Cũng đi qua virus xâm nhập, zombie vây thành thời tận thế.Khi nhiệm vụ kết thúc hệ thống cho khen thưởng, để cho cô lựa chọn một thế giới dưỡng lão cô không chút do dự lựa chọn trở lại thế giới cũ.Bởi vì cô không thể quên Thẩm Phụng.Không thể quên được anh ấy hy sinh khi tuổi còn trẻ.Không quên được anh mặc một thân quân phục, mang theo mệt mỏi và phong trần, đột nhiên xông tới hôn lễ, xuất hiện ở trước mặt cô, thân hình cao lớn khôi ngô cùng khuôn mặt tuổi trẻ kiên nghị.Cô sống lại, cũng may cô sống lại, trở lại thời điểm này, hết thảy đều còn kịp.Lần này cô không chỉ muốn sớm tìm Thẩm Phụng gả cho anh, còn muốn tự tay sửa vận mệnh của bọn họ.Triệu Uyển Hương sáng sớm ngồi bên mép giường.Sau lưng xếp ngay ngắn tám chiếc chăn mới, từ một cân rưỡi đến tám cân, mỏng dày, xuân hạ thu đông bốn mùa đều có.Mặt chăn tơ tằm, mặt trên thêu hoa văn long phượng thủ công, màu sắc đỏ thẫm xanh biếc, không khí vui mừng.Thảm lông cừu mới, khăn gối trùm giường, rương gỗ nhãn, tất cả đều có đủ.Cô car Triệu Ngọc Lan của cô tính toán chờ cô gả cho Tưởng Hướng Vanh sau đó sẽ được thơm lây, cũng đưa rất nhiều đồ tới.Có hai cái khăn trải giường đỏ thẫm, một ít khăn trải bàn loại hàng dệt, còn có chậu tráng men hoàn toàn mới in chữ đỏ thẫm, bình sứ các loại.Điều này đối với Triệu Ngọc Lan luôn luôn keo kiệt, quả thực vô cùng hào phóng, vừa nhìn liền biết bà ta muốn bỏ vốn kiếm lời.Thời đại này vải vóc khan hiếm, có khi cả năm mới may một bộ đồ mới.Triệu Uyển Hương như cười như không đều tiếp nhận.

Chương 7