"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng…
Chương 8
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Trên mặt Triệu Ngọc Lan ra vẻ quan tâm, kéo tay cô, trò chuyện thân mật.Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai thấy thế, vẻ mặt khác thường.Hai người này chính con gái riêng mà Lý Phượng Hoa mang tới.Các cô là chị em sinh đôi, nhưng bề ngoài không giống nhau.Đức Đệ giống mẹt, mặt vuông má cao, chỉ thiếu cặp mắt xếch cay nghiệt, lại lộ ra phong tình ngả ngớn kia, không đẹp lắm.Ngày nào cũng hung dữ, tức giậnEm gái cô Triệu Mai Mai cũng không biết có phải giống cha ruột hay không, khung xương nhỏ, làn da trắng nõn non nớt, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, luôn cười híp mắt, có đôi khi lại ngây thơ ấu trĩ, giống một cô gái chưa trưởng thành.Bình thường Lý Phượng Hoa cũng thích cô ta nhất.Triệu Đức Đệ nhìn Triệu Uyển Hương có đồ tốt liền đi tìm Lý Phượng Hoa, vẻ mặt oán giận chất vấn: "Mẹ, mẹ đem hết của hồi môn của con và Mai Mai cho Triệu Uyển Hương à?"“Ừ, thì sao?”Bên này thu phục Triệu Uyển Hương, bên kia thì hối cưới, thời gian gấp như vậy, nhiều đồ như thế, bà ta ra bên ngoài tìm cái ảo thuật gia biến ra sao?Nếu không phải là vì tính toán lâu dài, Lý Phượng Hoa không đến mức này.Mấy năm nay chính sách xuống nông thôn càng ngày càng nghiêm khắc, mỗi nhà mỗi hộ đều phải có một đứa đi.Đương nhiên bà ta muốn cho con chồng Triệu Uyển Hương đi chịu khổ, nhưng ai bảo xưởng trưởng Tưởng coi trọng cô, khiến bà ta phải đắn đo.Bà ta dự định gả Triệu Uyển Hương ra ngoài, sau đó để cho Triệu Đức Đệ không nghe lời xuống nông thôn.Đến lúc đó liền nhờ xưởng trưởng Tưởng phân gần nhà một chút, chịu ít vất vả.Rồi gả Triệu Mai Mai cho một người đứng đắn trong đơn vị, cả đời ăn cơm nhà nước.Đây là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.Nhưng vì chuyện hồi môn mà Lý Phượng Hoa rất khó chịu.Triệu Đức Đệ còn không biết ý, đâm chọt vào vết thương trong lòng bà ta.Bà ta tức giận nói: "Đi qua bên kia, đừng phiền mẹ.”Triệu Đức Đệ tức giận suýt chút nữa khóc: “Mẹ là mẹ ruột của con, về sau nó có chăm mẹ về già không mà mẹ lại thương nó?”
Trên mặt Triệu Ngọc Lan ra vẻ quan tâm, kéo tay cô, trò chuyện thân mật.
Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai thấy thế, vẻ mặt khác thường.
Hai người này chính con gái riêng mà Lý Phượng Hoa mang tới.
Các cô là chị em sinh đôi, nhưng bề ngoài không giống nhau.
Đức Đệ giống mẹt, mặt vuông má cao, chỉ thiếu cặp mắt xếch cay nghiệt, lại lộ ra phong tình ngả ngớn kia, không đẹp lắm.
Ngày nào cũng hung dữ, tức giận
Em gái cô Triệu Mai Mai cũng không biết có phải giống cha ruột hay không, khung xương nhỏ, làn da trắng nõn non nớt, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, luôn cười híp mắt, có đôi khi lại ngây thơ ấu trĩ, giống một cô gái chưa trưởng thành.
Bình thường Lý Phượng Hoa cũng thích cô ta nhất.
Triệu Đức Đệ nhìn Triệu Uyển Hương có đồ tốt liền đi tìm Lý Phượng Hoa, vẻ mặt oán giận chất vấn: "Mẹ, mẹ đem hết của hồi môn của con và Mai Mai cho Triệu Uyển Hương à?"
“Ừ, thì sao?”
Bên này thu phục Triệu Uyển Hương, bên kia thì hối cưới, thời gian gấp như vậy, nhiều đồ như thế, bà ta ra bên ngoài tìm cái ảo thuật gia biến ra sao?
Nếu không phải là vì tính toán lâu dài, Lý Phượng Hoa không đến mức này.
Mấy năm nay chính sách xuống nông thôn càng ngày càng nghiêm khắc, mỗi nhà mỗi hộ đều phải có một đứa đi.
Đương nhiên bà ta muốn cho con chồng Triệu Uyển Hương đi chịu khổ, nhưng ai bảo xưởng trưởng Tưởng coi trọng cô, khiến bà ta phải đắn đo.
Bà ta dự định gả Triệu Uyển Hương ra ngoài, sau đó để cho Triệu Đức Đệ không nghe lời xuống nông thôn.
Đến lúc đó liền nhờ xưởng trưởng Tưởng phân gần nhà một chút, chịu ít vất vả.
Rồi gả Triệu Mai Mai cho một người đứng đắn trong đơn vị, cả đời ăn cơm nhà nước.
Đây là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng vì chuyện hồi môn mà Lý Phượng Hoa rất khó chịu.
Triệu Đức Đệ còn không biết ý, đâm chọt vào vết thương trong lòng bà ta.
Bà ta tức giận nói: "Đi qua bên kia, đừng phiền mẹ.”
Triệu Đức Đệ tức giận suýt chút nữa khóc: “Mẹ là mẹ ruột của con, về sau nó có chăm mẹ về già không mà mẹ lại thương nó?”
Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân NhânTác giả: Giới Mạt Tam TamTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút. Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì. Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo. Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?" …… Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ. Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống. Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén. Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô. Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan. Căn phòng xi măng… Trên mặt Triệu Ngọc Lan ra vẻ quan tâm, kéo tay cô, trò chuyện thân mật.Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai thấy thế, vẻ mặt khác thường.Hai người này chính con gái riêng mà Lý Phượng Hoa mang tới.Các cô là chị em sinh đôi, nhưng bề ngoài không giống nhau.Đức Đệ giống mẹt, mặt vuông má cao, chỉ thiếu cặp mắt xếch cay nghiệt, lại lộ ra phong tình ngả ngớn kia, không đẹp lắm.Ngày nào cũng hung dữ, tức giậnEm gái cô Triệu Mai Mai cũng không biết có phải giống cha ruột hay không, khung xương nhỏ, làn da trắng nõn non nớt, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, luôn cười híp mắt, có đôi khi lại ngây thơ ấu trĩ, giống một cô gái chưa trưởng thành.Bình thường Lý Phượng Hoa cũng thích cô ta nhất.Triệu Đức Đệ nhìn Triệu Uyển Hương có đồ tốt liền đi tìm Lý Phượng Hoa, vẻ mặt oán giận chất vấn: "Mẹ, mẹ đem hết của hồi môn của con và Mai Mai cho Triệu Uyển Hương à?"“Ừ, thì sao?”Bên này thu phục Triệu Uyển Hương, bên kia thì hối cưới, thời gian gấp như vậy, nhiều đồ như thế, bà ta ra bên ngoài tìm cái ảo thuật gia biến ra sao?Nếu không phải là vì tính toán lâu dài, Lý Phượng Hoa không đến mức này.Mấy năm nay chính sách xuống nông thôn càng ngày càng nghiêm khắc, mỗi nhà mỗi hộ đều phải có một đứa đi.Đương nhiên bà ta muốn cho con chồng Triệu Uyển Hương đi chịu khổ, nhưng ai bảo xưởng trưởng Tưởng coi trọng cô, khiến bà ta phải đắn đo.Bà ta dự định gả Triệu Uyển Hương ra ngoài, sau đó để cho Triệu Đức Đệ không nghe lời xuống nông thôn.Đến lúc đó liền nhờ xưởng trưởng Tưởng phân gần nhà một chút, chịu ít vất vả.Rồi gả Triệu Mai Mai cho một người đứng đắn trong đơn vị, cả đời ăn cơm nhà nước.Đây là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.Nhưng vì chuyện hồi môn mà Lý Phượng Hoa rất khó chịu.Triệu Đức Đệ còn không biết ý, đâm chọt vào vết thương trong lòng bà ta.Bà ta tức giận nói: "Đi qua bên kia, đừng phiền mẹ.”Triệu Đức Đệ tức giận suýt chút nữa khóc: “Mẹ là mẹ ruột của con, về sau nó có chăm mẹ về già không mà mẹ lại thương nó?”