Tác giả:

Tôi tên là Đinh Phàm, năm nay 20 tuổi, từ nhỏ tôi đã đi theo sư phụ, cả hai sống nương tựa lẫn nhau. Lúc còn trẻ sư phụ từng cạo đầu làm hòa thượng sống ở trong miếu, cũng từng làm việc trong nhà tang lễ. Hiện tại chúng tôi đang thuê một gian cửa hàng ở trên trấn, bán hương nến, vàng mã, áo liệm, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày. Ngày thường trong lúc rảnh rỗi, sư phụ sẽ đi ra ngoài giúp người ta xem phong thuỷ, làm pháp sự, siêu độ cho vong hồn! ! Ngày hôm đó sư phụ của tôi đã đi ra ngoài giúp người ta làm pháp sự, để tôi một mình ở nhà mở cửa buôn bán. Khoảng bảy giờ tối, Lý lão tam của nhà tang lễ đã vội vã xông tới mua đồ. Tôi thấy ấn đường của Lý lão tam đã biến thành màu đen, sắc mặt rất kém, cảm giác có chút là lạ, liền hỏi Lý lão tam đã xảy ra chuyện gì vậy?Lý lão tam cũng không giấu diếm, nói rằng trên trấn có người bị chết đuối, chết rất kỳ quặc. Ông ấy phải đi nhặt xác, kêu tôi lấy cho ông ấy một chút vàng mã. Từ nhỏ tôi đã đi theo sư phụ, *****̃ng học được một chút bản…

Chương 78: 78: Người Và Quỷ Không Thể Chung Đường

Người Trừ Tà Kết Minh HônTác giả: Dạ Vô ThanhTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trinh ThámTôi tên là Đinh Phàm, năm nay 20 tuổi, từ nhỏ tôi đã đi theo sư phụ, cả hai sống nương tựa lẫn nhau. Lúc còn trẻ sư phụ từng cạo đầu làm hòa thượng sống ở trong miếu, cũng từng làm việc trong nhà tang lễ. Hiện tại chúng tôi đang thuê một gian cửa hàng ở trên trấn, bán hương nến, vàng mã, áo liệm, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày. Ngày thường trong lúc rảnh rỗi, sư phụ sẽ đi ra ngoài giúp người ta xem phong thuỷ, làm pháp sự, siêu độ cho vong hồn! ! Ngày hôm đó sư phụ của tôi đã đi ra ngoài giúp người ta làm pháp sự, để tôi một mình ở nhà mở cửa buôn bán. Khoảng bảy giờ tối, Lý lão tam của nhà tang lễ đã vội vã xông tới mua đồ. Tôi thấy ấn đường của Lý lão tam đã biến thành màu đen, sắc mặt rất kém, cảm giác có chút là lạ, liền hỏi Lý lão tam đã xảy ra chuyện gì vậy?Lý lão tam cũng không giấu diếm, nói rằng trên trấn có người bị chết đuối, chết rất kỳ quặc. Ông ấy phải đi nhặt xác, kêu tôi lấy cho ông ấy một chút vàng mã. Từ nhỏ tôi đã đi theo sư phụ, *****̃ng học được một chút bản… Văn tiểu thư nghe xong lời nói của sư phụ, thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn lại chính mình: “Được! Nhưng tôi có một tâm nguyện, mong các vị đạo trưởng đồng ý!”“Văn tiểu thư cứ nói!” Độc đạo trưởng lạnh nhạt nói.“Tôi, tôi muốn gặp lại cha mẹ, tôi chết quá đột ngột, tôi còn chưa kịp từ biệt cùng bọn họ, cho nên.……”Ngay khi Văn tiểu thư mới nói ra những lời này, Độc đạo trưởng và sư phụ đều trăm miệng một lời nói: “Không được!”Không chỉ có như vậy, ngay cả vẻ mặt cũng rất nghiêm túc và ngưng trọng, một bộ dáng không thể thương lượng.Người và quỷ khác đường, một đời người, sống là sống, chết là chết.Sinh tử vừa đứt, thì không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.Đây không phải là do chúng tôi đặt ra, đây là quy tắc do tổ tiên truyền lại, cũng là quy luật sinh tử muôn thuở, cho dù là người làm nghề trảm yêu trừ ma như chúng tôi cũng không có năng lực thay đổi chứ đừng nói đến việc can thiệp.Văn tiểu thư nhìn thấy sư phụ cùng Độc đạo trưởng đều từ chối, lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Vì sao, sao không thể dàn xếp cho tôi một chút, tôi, tôi rất nhớ bọn họ, tôi chỉ nói vài câu thôi ……”Văn tiểu thư rất thương tâm, cũng rất bi thương, cô ấy đã bắt đầu khóc.Tôi thấy cô ấy như vậy, liền nói với Văn tiểu thư: “Văn tiểu thư, người và quỷ không thể đi chung một đường, cô đã chết.Nếu cô có điều gì muốn nói với cha mẹ của mình, chỉ cần nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ truyền đạt cho cô… Chỉ là mấy người, không thể gặp mặt nhau……”Tôi làm như vậy, kỳ thật chính là chui chỗ trống.Nếu Văn tiểu thư không khóc đến thương tâm như vậy, tôi cũng không muốn làm chuyện này.Lúc này sư phụ và Độc đạo trưởng cũng không nói chuyện, xem như đồng ý.Mặc dù Văn tiểu thư rất muốn nói chuyện trực tiếp với cha mẹ của mình, nhưng cũng biết điều này là không thể.Cuối cùng cô ấy cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.Lúc này nhìn thời gian, trời cũng đã khuya.Ác quỷ đã biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi, hiện tại ở lại nơi này, cũng không còn ý nghĩa gì.Mọi người bắt đầu đi trở về linh đường.Trên đường đi, Văn tiểu thư đã nói với tôi tất cả những gì cô ấy muốn nói với cha mẹ của mình.Đều là một ít lời quan tâm, cùng với sự tự trách.Không hiếu kính cha mẹ, chọc bọn họ tức giận, không nghe lời của bọn họ.Kỳ thật đều là những lời nói rất bình thường, nhưng sau khi chết, Văn tiểu thư mới cảm nhận được.Thì ra có người nhà làm bạn, là chuyện quan trọng cỡ nào.Khi nói ra những điều này, Văn tiểu thư có chút chán nản và buồn bực không vui, đi theo chúng ta không nói lời nào.Sau khi chúng tôi trở lại linh đường, đã là rạng sáng.Văn tiểu thư nhìn ngôi nhà quen thuộc của mình đã bị đổi lại thành linh đường, nhìn ảnh chụp của mình đã trở thành di ảnh trắng đen, cô lại khóc không thành tiếng.Cả người nằm trên nắp quan tài của chính mình mà khóc, trông rất thê lương.Đang trong độ tuổi như hoa như ngọc, lại đột ngột qua đời, ai mà chịu nỗi.Sư phụ cùng Độc đạo trưởng nhìn thấy linh đường không có việc gì, liền trở về nghỉ ngơi.Tôi và Phong Tuyết Hàn thay phiên nhau nghỉ ngơi và gác đêm, thẳng đến sáng sớm hôm sau, cha mẹ của Văn tiểu thư đã chạy tới linh đường.Vành mắt của hai người đen kịt, đôi mắt có chút sưng vù, xem ra tối hôm qua bọn họ đã khóc.Nhưng bọn họ mới vừa xuất hiện, đã có một cơn gió lạnh thổi vào phòng.“Vù” một tiếng, trực tiếp thổi tới đây, đó chính là Văn tiểu thư.Có thể là do vận mệnh an bài, dường như vợ chồng Văn tiên sinh cũng có linh cảm, cho nên bọn họ đã đứng ở tại chỗ nhìn chung quanh.Nhưng ở trong mắt bọn họ, ở đây ngoại trừ linh đường thì chỉ có chúng tôi.Tôi dụi mắt bằng nước mắt trâu, mở ra thiên nhãn, đi từng bước về phía vợ chồng Văn tiên sinh.Lúc này tôi nhìn thấy vẻ mặt của Văn tiểu thư vừa kích động vừa thương cảm, không ngừng kêu “cha, mẹ”, đôi tay không ngừng bắt lấy hoặc là ôm vợ chồng Văn tiên sinh.Nhưng người và quỷ có sự khác biệt, lúc này sao bọn họ có thể chạm vào nhau?Mỗi lần như vậy Văn tiểu thư đều xuyên qua tay hoặc là thân thể của hai người bọn họ.Vợ chồng Văn tiên sinh nhìn thấy tôi đi tới, đều khách khí với tôi: “Đinh đạo trưởng!”Tôi mỉm cười với bọn họ, sau đó mở miệng nói với bọn họ “Văn tiên sinh, Văn phu nhân, mặc kệ hai người có tin hay không, thì tối hôm qua Văn tiểu thư đã nhờ tôi nói vài câu với hai người!”Tôi nói rất nhẹ nhàng, nhưng vừa dứt lời, sắc mặt của hai người liền thay đổi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.Hơn nữa, hai người bọn họ đều sửng sốt trong hai giây, sau đó tôi nhìn thấy hơi thở của Văn phu nhân đã trở nên dồn dập, hai mắt mở to: "Đinh, Đinh đạo trưởng, cậu nhìn thấy con gái của tôi sao?".

Văn tiểu thư nghe xong lời nói của sư phụ, thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn lại chính mình: “Được! Nhưng tôi có một tâm nguyện, mong các vị đạo trưởng đồng ý!”“Văn tiểu thư cứ nói!” Độc đạo trưởng lạnh nhạt nói.

“Tôi, tôi muốn gặp lại cha mẹ, tôi chết quá đột ngột, tôi còn chưa kịp từ biệt cùng bọn họ, cho nên.

……”Ngay khi Văn tiểu thư mới nói ra những lời này, Độc đạo trưởng và sư phụ đều trăm miệng một lời nói: “Không được!”Không chỉ có như vậy, ngay cả vẻ mặt cũng rất nghiêm túc và ngưng trọng, một bộ dáng không thể thương lượng.

Người và quỷ khác đường, một đời người, sống là sống, chết là chết.

Sinh tử vừa đứt, thì không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.

Đây không phải là do chúng tôi đặt ra, đây là quy tắc do tổ tiên truyền lại, cũng là quy luật sinh tử muôn thuở, cho dù là người làm nghề trảm yêu trừ ma như chúng tôi cũng không có năng lực thay đổi chứ đừng nói đến việc can thiệp.

Văn tiểu thư nhìn thấy sư phụ cùng Độc đạo trưởng đều từ chối, lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Vì sao, sao không thể dàn xếp cho tôi một chút, tôi, tôi rất nhớ bọn họ, tôi chỉ nói vài câu thôi ……”Văn tiểu thư rất thương tâm, cũng rất bi thương, cô ấy đã bắt đầu khóc.

Tôi thấy cô ấy như vậy, liền nói với Văn tiểu thư: “Văn tiểu thư, người và quỷ không thể đi chung một đường, cô đã chết.

Nếu cô có điều gì muốn nói với cha mẹ của mình, chỉ cần nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ truyền đạt cho cô… Chỉ là mấy người, không thể gặp mặt nhau……”Tôi làm như vậy, kỳ thật chính là chui chỗ trống.

Nếu Văn tiểu thư không khóc đến thương tâm như vậy, tôi cũng không muốn làm chuyện này.

Lúc này sư phụ và Độc đạo trưởng cũng không nói chuyện, xem như đồng ý.

Mặc dù Văn tiểu thư rất muốn nói chuyện trực tiếp với cha mẹ của mình, nhưng cũng biết điều này là không thể.

Cuối cùng cô ấy cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này nhìn thời gian, trời cũng đã khuya.

Ác quỷ đã biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi, hiện tại ở lại nơi này, cũng không còn ý nghĩa gì.

Mọi người bắt đầu đi trở về linh đường.

Trên đường đi, Văn tiểu thư đã nói với tôi tất cả những gì cô ấy muốn nói với cha mẹ của mình.

Đều là một ít lời quan tâm, cùng với sự tự trách.

Không hiếu kính cha mẹ, chọc bọn họ tức giận, không nghe lời của bọn họ.

Kỳ thật đều là những lời nói rất bình thường, nhưng sau khi chết, Văn tiểu thư mới cảm nhận được.

Thì ra có người nhà làm bạn, là chuyện quan trọng cỡ nào.

Khi nói ra những điều này, Văn tiểu thư có chút chán nản và buồn bực không vui, đi theo chúng ta không nói lời nào.

Sau khi chúng tôi trở lại linh đường, đã là rạng sáng.

Văn tiểu thư nhìn ngôi nhà quen thuộc của mình đã bị đổi lại thành linh đường, nhìn ảnh chụp của mình đã trở thành di ảnh trắng đen, cô lại khóc không thành tiếng.

Cả người nằm trên nắp quan tài của chính mình mà khóc, trông rất thê lương.

Đang trong độ tuổi như hoa như ngọc, lại đột ngột qua đời, ai mà chịu nỗi.

Sư phụ cùng Độc đạo trưởng nhìn thấy linh đường không có việc gì, liền trở về nghỉ ngơi.

Tôi và Phong Tuyết Hàn thay phiên nhau nghỉ ngơi và gác đêm, thẳng đến sáng sớm hôm sau, cha mẹ của Văn tiểu thư đã chạy tới linh đường.

Vành mắt của hai người đen kịt, đôi mắt có chút sưng vù, xem ra tối hôm qua bọn họ đã khóc.

Nhưng bọn họ mới vừa xuất hiện, đã có một cơn gió lạnh thổi vào phòng.

“Vù” một tiếng, trực tiếp thổi tới đây, đó chính là Văn tiểu thư.

Có thể là do vận mệnh an bài, dường như vợ chồng Văn tiên sinh cũng có linh cảm, cho nên bọn họ đã đứng ở tại chỗ nhìn chung quanh.

Nhưng ở trong mắt bọn họ, ở đây ngoại trừ linh đường thì chỉ có chúng tôi.

Tôi dụi mắt bằng nước mắt trâu, mở ra thiên nhãn, đi từng bước về phía vợ chồng Văn tiên sinh.

Lúc này tôi nhìn thấy vẻ mặt của Văn tiểu thư vừa kích động vừa thương cảm, không ngừng kêu “cha, mẹ”, đôi tay không ngừng bắt lấy hoặc là ôm vợ chồng Văn tiên sinh.

Nhưng người và quỷ có sự khác biệt, lúc này sao bọn họ có thể chạm vào nhau?Mỗi lần như vậy Văn tiểu thư đều xuyên qua tay hoặc là thân thể của hai người bọn họ.

Vợ chồng Văn tiên sinh nhìn thấy tôi đi tới, đều khách khí với tôi: “Đinh đạo trưởng!”Tôi mỉm cười với bọn họ, sau đó mở miệng nói với bọn họ “Văn tiên sinh, Văn phu nhân, mặc kệ hai người có tin hay không, thì tối hôm qua Văn tiểu thư đã nhờ tôi nói vài câu với hai người!”Tôi nói rất nhẹ nhàng, nhưng vừa dứt lời, sắc mặt của hai người liền thay đổi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Hơn nữa, hai người bọn họ đều sửng sốt trong hai giây, sau đó tôi nhìn thấy hơi thở của Văn phu nhân đã trở nên dồn dập, hai mắt mở to: "Đinh, Đinh đạo trưởng, cậu nhìn thấy con gái của tôi sao?".

Người Trừ Tà Kết Minh HônTác giả: Dạ Vô ThanhTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trinh ThámTôi tên là Đinh Phàm, năm nay 20 tuổi, từ nhỏ tôi đã đi theo sư phụ, cả hai sống nương tựa lẫn nhau. Lúc còn trẻ sư phụ từng cạo đầu làm hòa thượng sống ở trong miếu, cũng từng làm việc trong nhà tang lễ. Hiện tại chúng tôi đang thuê một gian cửa hàng ở trên trấn, bán hương nến, vàng mã, áo liệm, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày. Ngày thường trong lúc rảnh rỗi, sư phụ sẽ đi ra ngoài giúp người ta xem phong thuỷ, làm pháp sự, siêu độ cho vong hồn! ! Ngày hôm đó sư phụ của tôi đã đi ra ngoài giúp người ta làm pháp sự, để tôi một mình ở nhà mở cửa buôn bán. Khoảng bảy giờ tối, Lý lão tam của nhà tang lễ đã vội vã xông tới mua đồ. Tôi thấy ấn đường của Lý lão tam đã biến thành màu đen, sắc mặt rất kém, cảm giác có chút là lạ, liền hỏi Lý lão tam đã xảy ra chuyện gì vậy?Lý lão tam cũng không giấu diếm, nói rằng trên trấn có người bị chết đuối, chết rất kỳ quặc. Ông ấy phải đi nhặt xác, kêu tôi lấy cho ông ấy một chút vàng mã. Từ nhỏ tôi đã đi theo sư phụ, *****̃ng học được một chút bản… Văn tiểu thư nghe xong lời nói của sư phụ, thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn lại chính mình: “Được! Nhưng tôi có một tâm nguyện, mong các vị đạo trưởng đồng ý!”“Văn tiểu thư cứ nói!” Độc đạo trưởng lạnh nhạt nói.“Tôi, tôi muốn gặp lại cha mẹ, tôi chết quá đột ngột, tôi còn chưa kịp từ biệt cùng bọn họ, cho nên.……”Ngay khi Văn tiểu thư mới nói ra những lời này, Độc đạo trưởng và sư phụ đều trăm miệng một lời nói: “Không được!”Không chỉ có như vậy, ngay cả vẻ mặt cũng rất nghiêm túc và ngưng trọng, một bộ dáng không thể thương lượng.Người và quỷ khác đường, một đời người, sống là sống, chết là chết.Sinh tử vừa đứt, thì không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.Đây không phải là do chúng tôi đặt ra, đây là quy tắc do tổ tiên truyền lại, cũng là quy luật sinh tử muôn thuở, cho dù là người làm nghề trảm yêu trừ ma như chúng tôi cũng không có năng lực thay đổi chứ đừng nói đến việc can thiệp.Văn tiểu thư nhìn thấy sư phụ cùng Độc đạo trưởng đều từ chối, lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Vì sao, sao không thể dàn xếp cho tôi một chút, tôi, tôi rất nhớ bọn họ, tôi chỉ nói vài câu thôi ……”Văn tiểu thư rất thương tâm, cũng rất bi thương, cô ấy đã bắt đầu khóc.Tôi thấy cô ấy như vậy, liền nói với Văn tiểu thư: “Văn tiểu thư, người và quỷ không thể đi chung một đường, cô đã chết.Nếu cô có điều gì muốn nói với cha mẹ của mình, chỉ cần nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ truyền đạt cho cô… Chỉ là mấy người, không thể gặp mặt nhau……”Tôi làm như vậy, kỳ thật chính là chui chỗ trống.Nếu Văn tiểu thư không khóc đến thương tâm như vậy, tôi cũng không muốn làm chuyện này.Lúc này sư phụ và Độc đạo trưởng cũng không nói chuyện, xem như đồng ý.Mặc dù Văn tiểu thư rất muốn nói chuyện trực tiếp với cha mẹ của mình, nhưng cũng biết điều này là không thể.Cuối cùng cô ấy cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.Lúc này nhìn thời gian, trời cũng đã khuya.Ác quỷ đã biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi, hiện tại ở lại nơi này, cũng không còn ý nghĩa gì.Mọi người bắt đầu đi trở về linh đường.Trên đường đi, Văn tiểu thư đã nói với tôi tất cả những gì cô ấy muốn nói với cha mẹ của mình.Đều là một ít lời quan tâm, cùng với sự tự trách.Không hiếu kính cha mẹ, chọc bọn họ tức giận, không nghe lời của bọn họ.Kỳ thật đều là những lời nói rất bình thường, nhưng sau khi chết, Văn tiểu thư mới cảm nhận được.Thì ra có người nhà làm bạn, là chuyện quan trọng cỡ nào.Khi nói ra những điều này, Văn tiểu thư có chút chán nản và buồn bực không vui, đi theo chúng ta không nói lời nào.Sau khi chúng tôi trở lại linh đường, đã là rạng sáng.Văn tiểu thư nhìn ngôi nhà quen thuộc của mình đã bị đổi lại thành linh đường, nhìn ảnh chụp của mình đã trở thành di ảnh trắng đen, cô lại khóc không thành tiếng.Cả người nằm trên nắp quan tài của chính mình mà khóc, trông rất thê lương.Đang trong độ tuổi như hoa như ngọc, lại đột ngột qua đời, ai mà chịu nỗi.Sư phụ cùng Độc đạo trưởng nhìn thấy linh đường không có việc gì, liền trở về nghỉ ngơi.Tôi và Phong Tuyết Hàn thay phiên nhau nghỉ ngơi và gác đêm, thẳng đến sáng sớm hôm sau, cha mẹ của Văn tiểu thư đã chạy tới linh đường.Vành mắt của hai người đen kịt, đôi mắt có chút sưng vù, xem ra tối hôm qua bọn họ đã khóc.Nhưng bọn họ mới vừa xuất hiện, đã có một cơn gió lạnh thổi vào phòng.“Vù” một tiếng, trực tiếp thổi tới đây, đó chính là Văn tiểu thư.Có thể là do vận mệnh an bài, dường như vợ chồng Văn tiên sinh cũng có linh cảm, cho nên bọn họ đã đứng ở tại chỗ nhìn chung quanh.Nhưng ở trong mắt bọn họ, ở đây ngoại trừ linh đường thì chỉ có chúng tôi.Tôi dụi mắt bằng nước mắt trâu, mở ra thiên nhãn, đi từng bước về phía vợ chồng Văn tiên sinh.Lúc này tôi nhìn thấy vẻ mặt của Văn tiểu thư vừa kích động vừa thương cảm, không ngừng kêu “cha, mẹ”, đôi tay không ngừng bắt lấy hoặc là ôm vợ chồng Văn tiên sinh.Nhưng người và quỷ có sự khác biệt, lúc này sao bọn họ có thể chạm vào nhau?Mỗi lần như vậy Văn tiểu thư đều xuyên qua tay hoặc là thân thể của hai người bọn họ.Vợ chồng Văn tiên sinh nhìn thấy tôi đi tới, đều khách khí với tôi: “Đinh đạo trưởng!”Tôi mỉm cười với bọn họ, sau đó mở miệng nói với bọn họ “Văn tiên sinh, Văn phu nhân, mặc kệ hai người có tin hay không, thì tối hôm qua Văn tiểu thư đã nhờ tôi nói vài câu với hai người!”Tôi nói rất nhẹ nhàng, nhưng vừa dứt lời, sắc mặt của hai người liền thay đổi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.Hơn nữa, hai người bọn họ đều sửng sốt trong hai giây, sau đó tôi nhìn thấy hơi thở của Văn phu nhân đã trở nên dồn dập, hai mắt mở to: "Đinh, Đinh đạo trưởng, cậu nhìn thấy con gái của tôi sao?".

Chương 78: 78: Người Và Quỷ Không Thể Chung Đường