Tháng chín ở Đông Bắc, thời tiết cuối thu mát mẻ. Sáng sớm có gió nhẹ thổi qua, mang đến cho mọi người một chút lạnh lẽo. Lúc này trên sân đập lúa của thôn Đông Sơn, mọi người quấn chặt quần áo đầy những lỗ vá trên người ngay ngắn trật tự xếp hàng nhận công cụ cho ngày làm việc hôm nay. Đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ, một thím béo lấy ra mấy viên đậu phộng từ trong túi áo, hai tròng mắt xoay chuyển nhìn khắp mọi nơi, nửa ngày sau sau khi xác đinh chắc chắn trong đám người không có người nhà họ Triệu, thím ta mới một bên nhai đậu phộng, một bên bắt đầu bát quái đàm luận việc nhà họ Triệu. “Ai, các ngươi có nghe thấy gì không? Tiểu Đào Hoa nhà Lão Triệu kia nhưng đến không được, hôm qua đã thắt cổ tự tử!”Mọi người đứng chung quanh thím ta vừa nghe thấy lời này, lập tức liền vây quanh lên. “Gì?! Không nghe nói a? Thím như thế nào?”“Có phải bởi vì bị hủy hôn hay không?”Thấy lực chú ý của tất cả mọi người đã dừng trên người mình, thím béo nhai đậu phộng càng hăng hái, “Người hình…
Chương 31: Chương 31
Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70Tác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín ở Đông Bắc, thời tiết cuối thu mát mẻ. Sáng sớm có gió nhẹ thổi qua, mang đến cho mọi người một chút lạnh lẽo. Lúc này trên sân đập lúa của thôn Đông Sơn, mọi người quấn chặt quần áo đầy những lỗ vá trên người ngay ngắn trật tự xếp hàng nhận công cụ cho ngày làm việc hôm nay. Đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ, một thím béo lấy ra mấy viên đậu phộng từ trong túi áo, hai tròng mắt xoay chuyển nhìn khắp mọi nơi, nửa ngày sau sau khi xác đinh chắc chắn trong đám người không có người nhà họ Triệu, thím ta mới một bên nhai đậu phộng, một bên bắt đầu bát quái đàm luận việc nhà họ Triệu. “Ai, các ngươi có nghe thấy gì không? Tiểu Đào Hoa nhà Lão Triệu kia nhưng đến không được, hôm qua đã thắt cổ tự tử!”Mọi người đứng chung quanh thím ta vừa nghe thấy lời này, lập tức liền vây quanh lên. “Gì?! Không nghe nói a? Thím như thế nào?”“Có phải bởi vì bị hủy hôn hay không?”Thấy lực chú ý của tất cả mọi người đã dừng trên người mình, thím béo nhai đậu phộng càng hăng hái, “Người hình… Xuyên qua rừng cây là một mảnh đất trồng lạc, hiện giờ đúng vào mùa thu hoạch lạc, ngày thường ở chỗ ngày sẽ có người chuyên trông giữ, nếu có người muốn đào hai củ ăn thử chính là tuyệt đối không được cho phép.Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trên trời đầy mầy, hơn nữa mây càng lúc càng nhiều, bầu trời càng ngày càng đen phảng phất ép xuống làm cho con người khó có thể thở được.Mấy cây lạc ở trong đất càng im ắng, giống như có chút khiếp sợ.Lúc này, một vệt đen đột nhiên từ trong đất vụt ra làm cho Chu Minh Lan bị dọa đến run run lên thiếu chút nữa không đứng vững mà quỳ gối tại chỗ.Triệu Đào Hoa nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của bà, đến khi nhìn rõ người tới là ai, cô liền kinh ngạc hỏi : “Anh hai, sao anh lại ở chỗ này? Anh xem, mẹ bị anh dọa sợ hết mức.”Triệu Chính Nam vội vàng dừng chân đứng vững trước mặt hai người, hắn cũng không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải bọn mẹ cùng em gái.“Mẹ, mẹ không sao chứ? Con không cố ý.”Chu Minh Lan nâng mắt lên hung hăng lườm con trai, tức giận mà trách cứ hắn : “Con không xuống đất làm việc, lại giống như con khỉ nhảy đến đây làm gì đâu?”Biết chính mình phạm sai lầm, Triệu Chính Nam lập tức giơ một túm cây lạc ở trong tay, trên mặt lộ ra tươi cười lấy lòng : “Vừa rồi Từ Nhị Hắc cho con một ít lạc, chúng ta về nhà ăn đi.”Từ Nhị Hắc là người trông coi mảnh đất trồng lạc này, loại hành vi vừa trông coi lại tự trộm này đúng là làm người giận sôi.Chu Minh Lan khẩn trương nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng mắng: “Con có phải thiếu ánh mắt hay không, người ta cho con ăn con còn ồn ào cái gì? Không sợ có người nghe thấy?”Triệu Chính Nam thấy mẹ mình hiểu lầm, nhịn không được nhẹ giọng cười : “Đây là phần thưởng của đội sản xuất cho hắn, mẹ đang suy nghĩ cái gì đâu?”Triệu Đào Hoa vẫn đang đứng ở bên cạnh hai người, hai mắt cô gắt gao khóa trên những hạt lạc đó, tâm tư chuyển động bỗng nhiên trong đầu có chủ ý..
Xuyên qua rừng cây là một mảnh đất trồng lạc, hiện giờ đúng vào mùa thu hoạch lạc, ngày thường ở chỗ ngày sẽ có người chuyên trông giữ, nếu có người muốn đào hai củ ăn thử chính là tuyệt đối không được cho phép.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trên trời đầy mầy, hơn nữa mây càng lúc càng nhiều, bầu trời càng ngày càng đen phảng phất ép xuống làm cho con người khó có thể thở được.
Mấy cây lạc ở trong đất càng im ắng, giống như có chút khiếp sợ.
Lúc này, một vệt đen đột nhiên từ trong đất vụt ra làm cho Chu Minh Lan bị dọa đến run run lên thiếu chút nữa không đứng vững mà quỳ gối tại chỗ.
Triệu Đào Hoa nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của bà, đến khi nhìn rõ người tới là ai, cô liền kinh ngạc hỏi : “Anh hai, sao anh lại ở chỗ này? Anh xem, mẹ bị anh dọa sợ hết mức.
”Triệu Chính Nam vội vàng dừng chân đứng vững trước mặt hai người, hắn cũng không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải bọn mẹ cùng em gái.
“Mẹ, mẹ không sao chứ? Con không cố ý.
”Chu Minh Lan nâng mắt lên hung hăng lườm con trai, tức giận mà trách cứ hắn : “Con không xuống đất làm việc, lại giống như con khỉ nhảy đến đây làm gì đâu?”Biết chính mình phạm sai lầm, Triệu Chính Nam lập tức giơ một túm cây lạc ở trong tay, trên mặt lộ ra tươi cười lấy lòng : “Vừa rồi Từ Nhị Hắc cho con một ít lạc, chúng ta về nhà ăn đi.
”Từ Nhị Hắc là người trông coi mảnh đất trồng lạc này, loại hành vi vừa trông coi lại tự trộm này đúng là làm người giận sôi.
Chu Minh Lan khẩn trương nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng mắng: “Con có phải thiếu ánh mắt hay không, người ta cho con ăn con còn ồn ào cái gì? Không sợ có người nghe thấy?”Triệu Chính Nam thấy mẹ mình hiểu lầm, nhịn không được nhẹ giọng cười : “Đây là phần thưởng của đội sản xuất cho hắn, mẹ đang suy nghĩ cái gì đâu?”Triệu Đào Hoa vẫn đang đứng ở bên cạnh hai người, hai mắt cô gắt gao khóa trên những hạt lạc đó, tâm tư chuyển động bỗng nhiên trong đầu có chủ ý.
.
Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70Tác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín ở Đông Bắc, thời tiết cuối thu mát mẻ. Sáng sớm có gió nhẹ thổi qua, mang đến cho mọi người một chút lạnh lẽo. Lúc này trên sân đập lúa của thôn Đông Sơn, mọi người quấn chặt quần áo đầy những lỗ vá trên người ngay ngắn trật tự xếp hàng nhận công cụ cho ngày làm việc hôm nay. Đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ, một thím béo lấy ra mấy viên đậu phộng từ trong túi áo, hai tròng mắt xoay chuyển nhìn khắp mọi nơi, nửa ngày sau sau khi xác đinh chắc chắn trong đám người không có người nhà họ Triệu, thím ta mới một bên nhai đậu phộng, một bên bắt đầu bát quái đàm luận việc nhà họ Triệu. “Ai, các ngươi có nghe thấy gì không? Tiểu Đào Hoa nhà Lão Triệu kia nhưng đến không được, hôm qua đã thắt cổ tự tử!”Mọi người đứng chung quanh thím ta vừa nghe thấy lời này, lập tức liền vây quanh lên. “Gì?! Không nghe nói a? Thím như thế nào?”“Có phải bởi vì bị hủy hôn hay không?”Thấy lực chú ý của tất cả mọi người đã dừng trên người mình, thím béo nhai đậu phộng càng hăng hái, “Người hình… Xuyên qua rừng cây là một mảnh đất trồng lạc, hiện giờ đúng vào mùa thu hoạch lạc, ngày thường ở chỗ ngày sẽ có người chuyên trông giữ, nếu có người muốn đào hai củ ăn thử chính là tuyệt đối không được cho phép.Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trên trời đầy mầy, hơn nữa mây càng lúc càng nhiều, bầu trời càng ngày càng đen phảng phất ép xuống làm cho con người khó có thể thở được.Mấy cây lạc ở trong đất càng im ắng, giống như có chút khiếp sợ.Lúc này, một vệt đen đột nhiên từ trong đất vụt ra làm cho Chu Minh Lan bị dọa đến run run lên thiếu chút nữa không đứng vững mà quỳ gối tại chỗ.Triệu Đào Hoa nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của bà, đến khi nhìn rõ người tới là ai, cô liền kinh ngạc hỏi : “Anh hai, sao anh lại ở chỗ này? Anh xem, mẹ bị anh dọa sợ hết mức.”Triệu Chính Nam vội vàng dừng chân đứng vững trước mặt hai người, hắn cũng không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải bọn mẹ cùng em gái.“Mẹ, mẹ không sao chứ? Con không cố ý.”Chu Minh Lan nâng mắt lên hung hăng lườm con trai, tức giận mà trách cứ hắn : “Con không xuống đất làm việc, lại giống như con khỉ nhảy đến đây làm gì đâu?”Biết chính mình phạm sai lầm, Triệu Chính Nam lập tức giơ một túm cây lạc ở trong tay, trên mặt lộ ra tươi cười lấy lòng : “Vừa rồi Từ Nhị Hắc cho con một ít lạc, chúng ta về nhà ăn đi.”Từ Nhị Hắc là người trông coi mảnh đất trồng lạc này, loại hành vi vừa trông coi lại tự trộm này đúng là làm người giận sôi.Chu Minh Lan khẩn trương nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng mắng: “Con có phải thiếu ánh mắt hay không, người ta cho con ăn con còn ồn ào cái gì? Không sợ có người nghe thấy?”Triệu Chính Nam thấy mẹ mình hiểu lầm, nhịn không được nhẹ giọng cười : “Đây là phần thưởng của đội sản xuất cho hắn, mẹ đang suy nghĩ cái gì đâu?”Triệu Đào Hoa vẫn đang đứng ở bên cạnh hai người, hai mắt cô gắt gao khóa trên những hạt lạc đó, tâm tư chuyển động bỗng nhiên trong đầu có chủ ý..