Tác giả:

Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh…

Chương 67: (¯`•._) Ô Ngộ (2)

Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Cô ấy đâu hiểu, tôi phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể kiềm chế xúc động không nắm lấy tay cô ấy.Nhưng suy cho cùng tôi vẫn ích kỷ, cô gái dưới ánh sáng nhạt xinh đẹp và đáng yêu biết bao, mặt bị cay đến đỏ bừng, bờ môi hồng nhuận, no đủ, lộ ra vẻ ngây ngốc, khẽ mím môi nhìn tôi.Tôi cứ hôn cô ấy, khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy trái tim mình run rẩy vì một người con gái, tôi cảm thấy mình đã nhịn rất nhiều lần, có lẽ vì mấy hôm trước trải qua nguy hiểm nên tôi không muốn trêu chọc cô ấy, tôi tự cho mình có thể kiềm chế, nhưng nó khiến tôi ngày càng xúc động, hôn đến nỗi, ngón giữa cầm điếu thuốc cũng nóng lên.Tôi không thể kéo cô ấy xuống hố, tôi trôi nổi, tìm kiếm, thù hận, mạo hiểm, từ nào trên ấy cũng rất buông thả và sa ngã. Cô ấy là tất cả bình yên, những điều tốt đẹp nhất mà tôi gặp được, nếu như tôi không thể bảo vệ tốt cho cô ấy, ngược lại còn khiến cô ấy rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thì còn nói đến tình yêu làm gì.Có lẽ, tôi sợ mất đi lần nữa.Nhưng nét mặt cô ấy giờ phút này ủy khuất như vậy, trong mắt cô ấy chứa đựng bao nhiêu từ ngữ, tôi đều biết cả, nhưng bây giờ chúng tôi đã rơi vào hoàn cảnh như thế, sau này không biết còn xảy ra chuyện gì, tôi phải bảo vệ cô ấy thật kỹ.Vì thế tôi đi về phía cô ấy. Sắc mặt cô ấy càng đau khổ, khi tôi kịp phản ứng thì mình đã ôm cô ấy mất rồi, cô ấy nào biết nếu cô ấy dùng ánh mắt ấy nhìn tôi thêm mấy lần, tôi sẽ vứt bỏ giới hạn ý chí cuối cùng, ích kỉ theo cô ấy bàn về tương lai không biết trước, một tình yêu không màng trách nhiệm…Tôi biết cô ấy trước giờ rất thiện lương, trong hoàn cảnh rất khó hình dung này, tôi muốn cùng cô ấy kề vai sát cánh, vì thế tôi đưa ra đề nghị cô ấy giúp tôi cứu Ô Diệu, quả nhiên cô ấy đồng ý, thậm chí còn hết sức thân mật với Ô Diệu..Tôi biết cô ấy làm điều này xuất phát từ nội tâm, không phải muốn nịnh nọt tôi, dù sao kể từ khi chúng tôi trở lại phòng Ô Diệu lần nữa, cô ấy không còn nhìn thẳng vào tôi, cô ấy gai góc như vậy khiến tôi cảm thấy ngọt ngào, cũng hơi cay đắng.Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình yêu nam nữ với cô ấy.Từ lúc bắt đầu bước vào phòng của Ô Diệu, đầu tôi đã hơi choáng váng, nhưng tôi không để ý. Đâu ngờ, thời không này lại ngắn ngủi như hoa quỳnh sớm nở tối tàn? Khi nhận ra điều không bình thường, tôi lập tức nói lời cảnh cáo, tôi lờ mờ nhìn thấy Ô Diệu lộ ra nét mặt khó hiểu, thậm chí còn cố gắng muốn hỏi lại tôi, mặc dù tôi vẫn chưa yên tâm, không cam lòng nhưng tôi biết em ấy đã nhận được lời cảnh báo. Tôi cố sức cười với con bé, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ của tôi, trong ánh trăng mờ mờ, tôi thấy cô ấy nhắm mắt lại, ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, tôi đứng lên cũng ngã nhào xuống đất, chỉ nắm được đầu ngón tay của cô ấy.Đàm Giảo, anh đã nói rồi, bất kể thời không xoay chuyển như thế nào, lịch sự thay đổi ra sao, tôi tuyệt đối sẽ không quên em.Cho dù sau khi tỉnh lại, anh không còn ở nguyên tại chỗ.…Nhưng tôi vẫn ở Đại Lý, vẫn ở trong phòng nhỏ của cửa hàng sửa xe, im lặng tỉnh lại, tôi nhìn ánh mặt trời mới lên lúc sáng sớm, một lát sau, trái tim lại bị nỗi bi thương đã lâu chiếm lấy.Lịch sử vẫn chưa thay đổi, tôi vẫn còn ở đây, còn ở nơi xa quê hương.Một năm trước Ô Diệu mất tích, mặc dù chậm hơn lịch sử hai ngày, cách thức cũng khác, nhưng đến nay cảnh sát vẫn chưa tìm được xác của em ấy, mà mẹ của tôi vì nguyên nhân ấy, một tháng sau bất ngờ rơi xuống nước qua đời.Tôi cầm điện thoại di động ngồi trong phòng nhỏ rất lâu, trong lòng tôi dấy lên một chút hy vọng: Mất tích, có nghĩa là có thể vẫn chưa chết. Ô Diệu có thể còn sống!

Cô ấy đâu hiểu, tôi phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể kiềm chế xúc động không nắm lấy tay cô ấy.

Nhưng suy cho cùng tôi vẫn ích kỷ, cô gái dưới ánh sáng nhạt xinh đẹp và đáng yêu biết bao, mặt bị cay đến đỏ bừng, bờ môi hồng nhuận, no đủ, lộ ra vẻ ngây ngốc, khẽ mím môi nhìn tôi.

Tôi cứ hôn cô ấy, khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy trái tim mình run rẩy vì một người con gái, tôi cảm thấy mình đã nhịn rất nhiều lần, có lẽ vì mấy hôm trước trải qua nguy hiểm nên tôi không muốn trêu chọc cô ấy, tôi tự cho mình có thể kiềm chế, nhưng nó khiến tôi ngày càng xúc động, hôn đến nỗi, ngón giữa cầm điếu thuốc cũng nóng lên.

Tôi không thể kéo cô ấy xuống hố, tôi trôi nổi, tìm kiếm, thù hận, mạo hiểm, từ nào trên ấy cũng rất buông thả và sa ngã. Cô ấy là tất cả bình yên, những điều tốt đẹp nhất mà tôi gặp được, nếu như tôi không thể bảo vệ tốt cho cô ấy, ngược lại còn khiến cô ấy rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thì còn nói đến tình yêu làm gì.

Có lẽ, tôi sợ mất đi lần nữa.

Nhưng nét mặt cô ấy giờ phút này ủy khuất như vậy, trong mắt cô ấy chứa đựng bao nhiêu từ ngữ, tôi đều biết cả, nhưng bây giờ chúng tôi đã rơi vào hoàn cảnh như thế, sau này không biết còn xảy ra chuyện gì, tôi phải bảo vệ cô ấy thật kỹ.

Vì thế tôi đi về phía cô ấy. Sắc mặt cô ấy càng đau khổ, khi tôi kịp phản ứng thì mình đã ôm cô ấy mất rồi, cô ấy nào biết nếu cô ấy dùng ánh mắt ấy nhìn tôi thêm mấy lần, tôi sẽ vứt bỏ giới hạn ý chí cuối cùng, ích kỉ theo cô ấy bàn về tương lai không biết trước, một tình yêu không màng trách nhiệm…

Tôi biết cô ấy trước giờ rất thiện lương, trong hoàn cảnh rất khó hình dung này, tôi muốn cùng cô ấy kề vai sát cánh, vì thế tôi đưa ra đề nghị cô ấy giúp tôi cứu Ô Diệu, quả nhiên cô ấy đồng ý, thậm chí còn hết sức thân mật với Ô Diệu..Tôi biết cô ấy làm điều này xuất phát từ nội tâm, không phải muốn nịnh nọt tôi, dù sao kể từ khi chúng tôi trở lại phòng Ô Diệu lần nữa, cô ấy không còn nhìn thẳng vào tôi, cô ấy gai góc như vậy khiến tôi cảm thấy ngọt ngào, cũng hơi cay đắng.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình yêu nam nữ với cô ấy.

Từ lúc bắt đầu bước vào phòng của Ô Diệu, đầu tôi đã hơi choáng váng, nhưng tôi không để ý. Đâu ngờ, thời không này lại ngắn ngủi như hoa quỳnh sớm nở tối tàn? Khi nhận ra điều không bình thường, tôi lập tức nói lời cảnh cáo, tôi lờ mờ nhìn thấy Ô Diệu lộ ra nét mặt khó hiểu, thậm chí còn cố gắng muốn hỏi lại tôi, mặc dù tôi vẫn chưa yên tâm, không cam lòng nhưng tôi biết em ấy đã nhận được lời cảnh báo. Tôi cố sức cười với con bé, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ của tôi, trong ánh trăng mờ mờ, tôi thấy cô ấy nhắm mắt lại, ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, tôi đứng lên cũng ngã nhào xuống đất, chỉ nắm được đầu ngón tay của cô ấy.

Đàm Giảo, anh đã nói rồi, bất kể thời không xoay chuyển như thế nào, lịch sự thay đổi ra sao, tôi tuyệt đối sẽ không quên em.

Cho dù sau khi tỉnh lại, anh không còn ở nguyên tại chỗ.

Nhưng tôi vẫn ở Đại Lý, vẫn ở trong phòng nhỏ của cửa hàng sửa xe, im lặng tỉnh lại, tôi nhìn ánh mặt trời mới lên lúc sáng sớm, một lát sau, trái tim lại bị nỗi bi thương đã lâu chiếm lấy.

Lịch sử vẫn chưa thay đổi, tôi vẫn còn ở đây, còn ở nơi xa quê hương.

Một năm trước Ô Diệu mất tích, mặc dù chậm hơn lịch sử hai ngày, cách thức cũng khác, nhưng đến nay cảnh sát vẫn chưa tìm được xác của em ấy, mà mẹ của tôi vì nguyên nhân ấy, một tháng sau bất ngờ rơi xuống nước qua đời.

Tôi cầm điện thoại di động ngồi trong phòng nhỏ rất lâu, trong lòng tôi dấy lên một chút hy vọng: Mất tích, có nghĩa là có thể vẫn chưa chết. Ô Diệu có thể còn sống!

Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Cô ấy đâu hiểu, tôi phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể kiềm chế xúc động không nắm lấy tay cô ấy.Nhưng suy cho cùng tôi vẫn ích kỷ, cô gái dưới ánh sáng nhạt xinh đẹp và đáng yêu biết bao, mặt bị cay đến đỏ bừng, bờ môi hồng nhuận, no đủ, lộ ra vẻ ngây ngốc, khẽ mím môi nhìn tôi.Tôi cứ hôn cô ấy, khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy trái tim mình run rẩy vì một người con gái, tôi cảm thấy mình đã nhịn rất nhiều lần, có lẽ vì mấy hôm trước trải qua nguy hiểm nên tôi không muốn trêu chọc cô ấy, tôi tự cho mình có thể kiềm chế, nhưng nó khiến tôi ngày càng xúc động, hôn đến nỗi, ngón giữa cầm điếu thuốc cũng nóng lên.Tôi không thể kéo cô ấy xuống hố, tôi trôi nổi, tìm kiếm, thù hận, mạo hiểm, từ nào trên ấy cũng rất buông thả và sa ngã. Cô ấy là tất cả bình yên, những điều tốt đẹp nhất mà tôi gặp được, nếu như tôi không thể bảo vệ tốt cho cô ấy, ngược lại còn khiến cô ấy rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thì còn nói đến tình yêu làm gì.Có lẽ, tôi sợ mất đi lần nữa.Nhưng nét mặt cô ấy giờ phút này ủy khuất như vậy, trong mắt cô ấy chứa đựng bao nhiêu từ ngữ, tôi đều biết cả, nhưng bây giờ chúng tôi đã rơi vào hoàn cảnh như thế, sau này không biết còn xảy ra chuyện gì, tôi phải bảo vệ cô ấy thật kỹ.Vì thế tôi đi về phía cô ấy. Sắc mặt cô ấy càng đau khổ, khi tôi kịp phản ứng thì mình đã ôm cô ấy mất rồi, cô ấy nào biết nếu cô ấy dùng ánh mắt ấy nhìn tôi thêm mấy lần, tôi sẽ vứt bỏ giới hạn ý chí cuối cùng, ích kỉ theo cô ấy bàn về tương lai không biết trước, một tình yêu không màng trách nhiệm…Tôi biết cô ấy trước giờ rất thiện lương, trong hoàn cảnh rất khó hình dung này, tôi muốn cùng cô ấy kề vai sát cánh, vì thế tôi đưa ra đề nghị cô ấy giúp tôi cứu Ô Diệu, quả nhiên cô ấy đồng ý, thậm chí còn hết sức thân mật với Ô Diệu..Tôi biết cô ấy làm điều này xuất phát từ nội tâm, không phải muốn nịnh nọt tôi, dù sao kể từ khi chúng tôi trở lại phòng Ô Diệu lần nữa, cô ấy không còn nhìn thẳng vào tôi, cô ấy gai góc như vậy khiến tôi cảm thấy ngọt ngào, cũng hơi cay đắng.Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình yêu nam nữ với cô ấy.Từ lúc bắt đầu bước vào phòng của Ô Diệu, đầu tôi đã hơi choáng váng, nhưng tôi không để ý. Đâu ngờ, thời không này lại ngắn ngủi như hoa quỳnh sớm nở tối tàn? Khi nhận ra điều không bình thường, tôi lập tức nói lời cảnh cáo, tôi lờ mờ nhìn thấy Ô Diệu lộ ra nét mặt khó hiểu, thậm chí còn cố gắng muốn hỏi lại tôi, mặc dù tôi vẫn chưa yên tâm, không cam lòng nhưng tôi biết em ấy đã nhận được lời cảnh báo. Tôi cố sức cười với con bé, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ của tôi, trong ánh trăng mờ mờ, tôi thấy cô ấy nhắm mắt lại, ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, tôi đứng lên cũng ngã nhào xuống đất, chỉ nắm được đầu ngón tay của cô ấy.Đàm Giảo, anh đã nói rồi, bất kể thời không xoay chuyển như thế nào, lịch sự thay đổi ra sao, tôi tuyệt đối sẽ không quên em.Cho dù sau khi tỉnh lại, anh không còn ở nguyên tại chỗ.…Nhưng tôi vẫn ở Đại Lý, vẫn ở trong phòng nhỏ của cửa hàng sửa xe, im lặng tỉnh lại, tôi nhìn ánh mặt trời mới lên lúc sáng sớm, một lát sau, trái tim lại bị nỗi bi thương đã lâu chiếm lấy.Lịch sử vẫn chưa thay đổi, tôi vẫn còn ở đây, còn ở nơi xa quê hương.Một năm trước Ô Diệu mất tích, mặc dù chậm hơn lịch sử hai ngày, cách thức cũng khác, nhưng đến nay cảnh sát vẫn chưa tìm được xác của em ấy, mà mẹ của tôi vì nguyên nhân ấy, một tháng sau bất ngờ rơi xuống nước qua đời.Tôi cầm điện thoại di động ngồi trong phòng nhỏ rất lâu, trong lòng tôi dấy lên một chút hy vọng: Mất tích, có nghĩa là có thể vẫn chưa chết. Ô Diệu có thể còn sống!

Chương 67: (¯`•._) Ô Ngộ (2)