Tác giả:

Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh…

Chương 75: (¯`•._) Ô Ngộ (3)

Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Có đôi lần, tôi dẫn Ô Diệu đi ăn cơm, cô ấy cũng muốn đi theo. Ô Diệu không thích cô ấy, hai người họ tôi một câu, cô một câu sau đó lại bất hòa, có lần Ô Diệu còn khiến Trần Như Anh tức giận bỏ đi, lúc ấy Ô Diệu hỏi tôi: “Anh, anh không đuổi theo sao?’Tôi nói: “Tại sao anh phải đuổi theo, anh đâu kêu cô ấy đến đây.”Ô Diệu nghe xong, vui vẻ ôm cánh tay tôi nói: “Vậy thì tốt rồi, loại Bạch Liên Hoa hay làm dáng này không thích hợp với anh đâu, em không muốn cô ấy trở thành chị dâu của em.”Tôi cười: “Vậy em muốn chị dâu như thế nào?”Ô Diệu suy nghĩ rồi nói: “Chân thực, có chủ kiến, không ra vẻ, biết thông cảm cho người khác, biết chăm sóc cho anh, yêu anh, đừng giống như cô Trần ngốc, bạch, điềm này chỉ một lòng hướng tới sự lãng mạn.”**Chuyện cũ giống như ngọn đèn trên đầu, vàng vọt, mờ mờ ảm đạm như sương mù trong nháy mắt bao phủ lấy tôi. Tôi ngẩng đầu lên, xuyên qua những thứ mờ ảo đó, người tôi thấy đầu tiên trong đám đông chính là Đàm Giảo.Đường nét của cô dưới ánh sang lộ ra vẻ sáng ngời, nhu hòa. Tôi biết cô ấy đang nghe trộm nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến tốc độ ăn của cô, đồ ăn trên bàn đã bị cô quét hơn phân nửa, lúc này tay trái cô ấy cầm chai bia, tay phải cầm xâu cá mực, khóe miệng còn dính mỡ, đôi mắt đẹp ấy đang liếc nhìn tôi, giây lát sau lại trốn tránh ánh mắt tôi.Nỗi đắng chát tràn ra trong long tôi, tôi nhìn cô ấy lại nhớ đến những lời của Ô Diệu, khẽ mỉm cười.Tôi hỏi: “Giáo sư, sao Như Anh lại thay đổi nhiều như vậy ạ?’Giáo sư Trần im lặng một lát rồi nói: “Con bé tận mắt nhìn thấy mẹ, bà ngoại, cô nó…Đều bị chết cháy.”Lòng tôi thấy bi thương.Ngoài ra còn có một việc. Khi ấy công việc tôi rất bận rộn, tôi muốn dẫn Ô Diệu đi du lịch, giáo sư Trần đã giới thiệu chiếc thuyền ‘Điền mỹ nhân’ cho tôi. Sau đấy tôi mới biết Như Anh với mẹ cô ấy cũng đăng ký trong đoàn đó.Bọn họ cũng ở trên thuyền. Rồi gia đình bọn họ xảy ra chuyện.Nếu như là lúc trước, tôi sẽ không nghĩ gì nhiều…Nhưng bây giờ, nhà bọn họ xảy ra tai nạn, có thể liên quan đến chiếc thuyền đó hay không? Tôi phải đi gặp Trần Như Anh.Tôi nói: “Giáo sư Trần, ngày mai em sẽ đến thăm thầy và Như Anh.”Cúp điện thoại, tôi thấy hai người Tiểu Hoa đang cười nhìn tôi, một trong số đó nói: “Anh Ngộ, Như Anh là tên một cô gái phải không? Anh vừa nhắc đến liền nở nụ cười rồi.”Tôi nhắc đến Như Anh liền nở nụ cười khi nào?Người còn lại nói: “Người phụ nữ anh Ngộ vừa mới nghĩ đến, không phải là cô ấy đấy chứ?”Tôi không để ý đến bọn họ, trong đầu tôi đang nghĩ tới chuyện chiếc thuyền, chợt tôi nghe tiếng gọi lạnh lùng của Đàm Giảo: “Phục vụ, gói lại dùm tôi, tính tiền!”Tôi lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt cô ấy lạnh chưa từng có, ánh mắt cô ấy bình tĩnh nhìn xung quanh nhưng chưa liếc nhìn tôi. Cô ấy nhận lấy thức ăn đóng gói và tiền thừa, rồi bước đi thẳng, không quay đầu lại.Tôi vẫn nhìn cô ấy đi xa, tôi vứt xâu thịt nướng trong tay, cúi đầu rít thuốc, không muốn nói chuyện với bất kì ai, chỉ dùng sức hút thuốc. Bọn Tiểu Hoa lẩm bẩm nói: “Hình như có gì đó sai sai nha? Người đẹp tức giận bỏ đi ? Chẳng lẽ đang ghen sao?’Tôi nhìn đăm đăm vào điếu thuốc ở ngón tay giữa, tâm phiền ý loạn.Sáng hôm sau, khách trong tiệm không nhiều, ánh mặt trời yên tĩnh. Tôi đang sửa xe, có người đến đập vào bả vai tôi.Tôi nửa ngồi chồm hổm quay đầu lại, thấy Tiểu Hoa cười đầy thâm ý nhìn tôi: “Anh Ngộ, có người chi 800 tệ làm thẻ rửa xe siêu VIP, là siêu VIP đấy nhưng chỉ định người rửa xe là anh, anh xem…”Tôi nói: “Không rảnh.”Tiểu Hoa nói: “Cô Đàm hôm qua cũng không được sao?”Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Giảo đang đứng ở cửa tiệm, đưa lưng về phía ánh sáng, thướt tha, an tĩnh. Trái tim tôi như bị thứ gì đó bóp lấy, tôi vứt cờ lê, đứng dậy từ từ đi tới chỗ cô.

Có đôi lần, tôi dẫn Ô Diệu đi ăn cơm, cô ấy cũng muốn đi theo. Ô Diệu không thích cô ấy, hai người họ tôi một câu, cô một câu sau đó lại bất hòa, có lần Ô Diệu còn khiến Trần Như Anh tức giận bỏ đi, lúc ấy Ô Diệu hỏi tôi: “Anh, anh không đuổi theo sao?’

Tôi nói: “Tại sao anh phải đuổi theo, anh đâu kêu cô ấy đến đây.”

Ô Diệu nghe xong, vui vẻ ôm cánh tay tôi nói: “Vậy thì tốt rồi, loại Bạch Liên Hoa hay làm dáng này không thích hợp với anh đâu, em không muốn cô ấy trở thành chị dâu của em.”

Tôi cười: “Vậy em muốn chị dâu như thế nào?”

Ô Diệu suy nghĩ rồi nói: “Chân thực, có chủ kiến, không ra vẻ, biết thông cảm cho người khác, biết chăm sóc cho anh, yêu anh, đừng giống như cô Trần ngốc, bạch, điềm này chỉ một lòng hướng tới sự lãng mạn.”

**

Chuyện cũ giống như ngọn đèn trên đầu, vàng vọt, mờ mờ ảm đạm như sương mù trong nháy mắt bao phủ lấy tôi. Tôi ngẩng đầu lên, xuyên qua những thứ mờ ảo đó, người tôi thấy đầu tiên trong đám đông chính là Đàm Giảo.

Đường nét của cô dưới ánh sang lộ ra vẻ sáng ngời, nhu hòa. Tôi biết cô ấy đang nghe trộm nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến tốc độ ăn của cô, đồ ăn trên bàn đã bị cô quét hơn phân nửa, lúc này tay trái cô ấy cầm chai bia, tay phải cầm xâu cá mực, khóe miệng còn dính mỡ, đôi mắt đẹp ấy đang liếc nhìn tôi, giây lát sau lại trốn tránh ánh mắt tôi.

Nỗi đắng chát tràn ra trong long tôi, tôi nhìn cô ấy lại nhớ đến những lời của Ô Diệu, khẽ mỉm cười.

Tôi hỏi: “Giáo sư, sao Như Anh lại thay đổi nhiều như vậy ạ?’

Giáo sư Trần im lặng một lát rồi nói: “Con bé tận mắt nhìn thấy mẹ, bà ngoại, cô nó…Đều bị chết cháy.”

Lòng tôi thấy bi thương.

Ngoài ra còn có một việc. Khi ấy công việc tôi rất bận rộn, tôi muốn dẫn Ô Diệu đi du lịch, giáo sư Trần đã giới thiệu chiếc thuyền ‘Điền mỹ nhân’ cho tôi. Sau đấy tôi mới biết Như Anh với mẹ cô ấy cũng đăng ký trong đoàn đó.

Bọn họ cũng ở trên thuyền. Rồi gia đình bọn họ xảy ra chuyện.

Nếu như là lúc trước, tôi sẽ không nghĩ gì nhiều…Nhưng bây giờ, nhà bọn họ xảy ra tai nạn, có thể liên quan đến chiếc thuyền đó hay không? Tôi phải đi gặp Trần Như Anh.

Tôi nói: “Giáo sư Trần, ngày mai em sẽ đến thăm thầy và Như Anh.”

Cúp điện thoại, tôi thấy hai người Tiểu Hoa đang cười nhìn tôi, một trong số đó nói: “Anh Ngộ, Như Anh là tên một cô gái phải không? Anh vừa nhắc đến liền nở nụ cười rồi.”

Tôi nhắc đến Như Anh liền nở nụ cười khi nào?

Người còn lại nói: “Người phụ nữ anh Ngộ vừa mới nghĩ đến, không phải là cô ấy đấy chứ?”

Tôi không để ý đến bọn họ, trong đầu tôi đang nghĩ tới chuyện chiếc thuyền, chợt tôi nghe tiếng gọi lạnh lùng của Đàm Giảo: “Phục vụ, gói lại dùm tôi, tính tiền!”

Tôi lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt cô ấy lạnh chưa từng có, ánh mắt cô ấy bình tĩnh nhìn xung quanh nhưng chưa liếc nhìn tôi. Cô ấy nhận lấy thức ăn đóng gói và tiền thừa, rồi bước đi thẳng, không quay đầu lại.

Tôi vẫn nhìn cô ấy đi xa, tôi vứt xâu thịt nướng trong tay, cúi đầu rít thuốc, không muốn nói chuyện với bất kì ai, chỉ dùng sức hút thuốc. Bọn Tiểu Hoa lẩm bẩm nói: “Hình như có gì đó sai sai nha? Người đẹp tức giận bỏ đi ? Chẳng lẽ đang ghen sao?’

Tôi nhìn đăm đăm vào điếu thuốc ở ngón tay giữa, tâm phiền ý loạn.

Sáng hôm sau, khách trong tiệm không nhiều, ánh mặt trời yên tĩnh. Tôi đang sửa xe, có người đến đập vào bả vai tôi.

Tôi nửa ngồi chồm hổm quay đầu lại, thấy Tiểu Hoa cười đầy thâm ý nhìn tôi: “Anh Ngộ, có người chi 800 tệ làm thẻ rửa xe siêu VIP, là siêu VIP đấy nhưng chỉ định người rửa xe là anh, anh xem…”

Tôi nói: “Không rảnh.”

Tiểu Hoa nói: “Cô Đàm hôm qua cũng không được sao?”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Giảo đang đứng ở cửa tiệm, đưa lưng về phía ánh sáng, thướt tha, an tĩnh. Trái tim tôi như bị thứ gì đó bóp lấy, tôi vứt cờ lê, đứng dậy từ từ đi tới chỗ cô.

Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Có đôi lần, tôi dẫn Ô Diệu đi ăn cơm, cô ấy cũng muốn đi theo. Ô Diệu không thích cô ấy, hai người họ tôi một câu, cô một câu sau đó lại bất hòa, có lần Ô Diệu còn khiến Trần Như Anh tức giận bỏ đi, lúc ấy Ô Diệu hỏi tôi: “Anh, anh không đuổi theo sao?’Tôi nói: “Tại sao anh phải đuổi theo, anh đâu kêu cô ấy đến đây.”Ô Diệu nghe xong, vui vẻ ôm cánh tay tôi nói: “Vậy thì tốt rồi, loại Bạch Liên Hoa hay làm dáng này không thích hợp với anh đâu, em không muốn cô ấy trở thành chị dâu của em.”Tôi cười: “Vậy em muốn chị dâu như thế nào?”Ô Diệu suy nghĩ rồi nói: “Chân thực, có chủ kiến, không ra vẻ, biết thông cảm cho người khác, biết chăm sóc cho anh, yêu anh, đừng giống như cô Trần ngốc, bạch, điềm này chỉ một lòng hướng tới sự lãng mạn.”**Chuyện cũ giống như ngọn đèn trên đầu, vàng vọt, mờ mờ ảm đạm như sương mù trong nháy mắt bao phủ lấy tôi. Tôi ngẩng đầu lên, xuyên qua những thứ mờ ảo đó, người tôi thấy đầu tiên trong đám đông chính là Đàm Giảo.Đường nét của cô dưới ánh sang lộ ra vẻ sáng ngời, nhu hòa. Tôi biết cô ấy đang nghe trộm nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến tốc độ ăn của cô, đồ ăn trên bàn đã bị cô quét hơn phân nửa, lúc này tay trái cô ấy cầm chai bia, tay phải cầm xâu cá mực, khóe miệng còn dính mỡ, đôi mắt đẹp ấy đang liếc nhìn tôi, giây lát sau lại trốn tránh ánh mắt tôi.Nỗi đắng chát tràn ra trong long tôi, tôi nhìn cô ấy lại nhớ đến những lời của Ô Diệu, khẽ mỉm cười.Tôi hỏi: “Giáo sư, sao Như Anh lại thay đổi nhiều như vậy ạ?’Giáo sư Trần im lặng một lát rồi nói: “Con bé tận mắt nhìn thấy mẹ, bà ngoại, cô nó…Đều bị chết cháy.”Lòng tôi thấy bi thương.Ngoài ra còn có một việc. Khi ấy công việc tôi rất bận rộn, tôi muốn dẫn Ô Diệu đi du lịch, giáo sư Trần đã giới thiệu chiếc thuyền ‘Điền mỹ nhân’ cho tôi. Sau đấy tôi mới biết Như Anh với mẹ cô ấy cũng đăng ký trong đoàn đó.Bọn họ cũng ở trên thuyền. Rồi gia đình bọn họ xảy ra chuyện.Nếu như là lúc trước, tôi sẽ không nghĩ gì nhiều…Nhưng bây giờ, nhà bọn họ xảy ra tai nạn, có thể liên quan đến chiếc thuyền đó hay không? Tôi phải đi gặp Trần Như Anh.Tôi nói: “Giáo sư Trần, ngày mai em sẽ đến thăm thầy và Như Anh.”Cúp điện thoại, tôi thấy hai người Tiểu Hoa đang cười nhìn tôi, một trong số đó nói: “Anh Ngộ, Như Anh là tên một cô gái phải không? Anh vừa nhắc đến liền nở nụ cười rồi.”Tôi nhắc đến Như Anh liền nở nụ cười khi nào?Người còn lại nói: “Người phụ nữ anh Ngộ vừa mới nghĩ đến, không phải là cô ấy đấy chứ?”Tôi không để ý đến bọn họ, trong đầu tôi đang nghĩ tới chuyện chiếc thuyền, chợt tôi nghe tiếng gọi lạnh lùng của Đàm Giảo: “Phục vụ, gói lại dùm tôi, tính tiền!”Tôi lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt cô ấy lạnh chưa từng có, ánh mắt cô ấy bình tĩnh nhìn xung quanh nhưng chưa liếc nhìn tôi. Cô ấy nhận lấy thức ăn đóng gói và tiền thừa, rồi bước đi thẳng, không quay đầu lại.Tôi vẫn nhìn cô ấy đi xa, tôi vứt xâu thịt nướng trong tay, cúi đầu rít thuốc, không muốn nói chuyện với bất kì ai, chỉ dùng sức hút thuốc. Bọn Tiểu Hoa lẩm bẩm nói: “Hình như có gì đó sai sai nha? Người đẹp tức giận bỏ đi ? Chẳng lẽ đang ghen sao?’Tôi nhìn đăm đăm vào điếu thuốc ở ngón tay giữa, tâm phiền ý loạn.Sáng hôm sau, khách trong tiệm không nhiều, ánh mặt trời yên tĩnh. Tôi đang sửa xe, có người đến đập vào bả vai tôi.Tôi nửa ngồi chồm hổm quay đầu lại, thấy Tiểu Hoa cười đầy thâm ý nhìn tôi: “Anh Ngộ, có người chi 800 tệ làm thẻ rửa xe siêu VIP, là siêu VIP đấy nhưng chỉ định người rửa xe là anh, anh xem…”Tôi nói: “Không rảnh.”Tiểu Hoa nói: “Cô Đàm hôm qua cũng không được sao?”Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Giảo đang đứng ở cửa tiệm, đưa lưng về phía ánh sáng, thướt tha, an tĩnh. Trái tim tôi như bị thứ gì đó bóp lấy, tôi vứt cờ lê, đứng dậy từ từ đi tới chỗ cô.

Chương 75: (¯`•._) Ô Ngộ (3)