Tác giả:

Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh…

Chương 112: (¯`•._) Ô Ngộ (15.1)

Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Nhìn thấy hai người kia, tôi hơi bất ngờ, nhưng ngoài bọn họ ra quả thực cũng không nghĩ ra người khác.Lúc này là buổi chiều, trong sân nhà họ Trần rất yên tĩnh. Bầu trời âm u, tuyết chất thành đống. Trịnh Chí Vĩ chỉ mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo, cúc áo sơ mi còn chưa cài hết. Anh ta chống một tay vào thang, dáng vẻ mất hứng nhìn tôi và Đàm Giảo.Trần Bảo Châu đứng đằng sau anh ta, chỉ mặc áo len và váy. Tóc dài tán loạn, mặt hơi đỏ, khẽ cúi đầu, lộ vẻ xấu hổ.Bầu không khí lúng túng, bốn người đối diện nhau. Cuối cùng Trịnh Chí Vĩ thoáng cười, mở miệng trước: "Sao hai người lại chạy tới đây?" Lại nhìn Trần Bảo Châu: "Anh còn tưởng buổi chiều không có người tới."Tôi đáp: "Giáo sư bảo tôi đi sửa ống nước, nên xuống lấy cờ lê."Tôi cũng không có ý định nói thật. Đàm Giảo hiểu ý cũng không lên tiếng.Người đàn ông như Trịnh Chí Vĩ quả thực khiến tôi rất không thích, liều lĩnh, tự cho là đúng. Anh ta cười nói: "À... tôi còn tưởng rằng hai người cũng muốn tìm nơi như vậy."Tôi nhíu mày, Đàm Giảo ở phía sau lên tiếng: "Anh Trịnh nói gì tôi không hiểu, chúng tôi tìm nơi như vậy để làm gì nha?"Mỗi lần thu tiểu thuyết của Ô Diệu tôi cũng liếc qua mấy trang, chỉ sợ cô ấy còn hiểu hơn tôi đấy. Tôi mỉm cười, không ngờ bị Đàm Giảo bắt bẻ như vậy Trịnh Chí Vĩ cũng không tức giận, chỉ cười nhìn cô ấy.Lúc này Trần Bảo Châu luôn im lặng lên tiếng: "Em về phòng đây." Trịnh Chí Vĩ kéo tay chị ta lại, dịu dàng dỗ dành: "Đừng tức giận, trách anh." Ngẩng đầu nhìn chúng tôi nói: "Hai người tìm gì thì tìm đi, nhưng xin hãy kín miệng hộ một chút."Tôi gật đầu, Trịnh Chí Vĩ ôm Trần Bảo Châu rời đi.Tôi và Đàm Giảo im lặng một lát, cô ấy do dự: "Tầng hầm... chúng ta còn xuống không? Dù sao bọn họ vừa mới... Khụ, cũng không quá tiện."Tôi không nhịn được cười, xoa đầu cô ấy: "Nghĩ linh tinh gì trong đầu thế." Khi xuống cầu thang cô ấy lề mề đi theo đằng sau tôi, nhân lúc bên ngoài có ánh nắng, tôi thấy được trong mắt cô ấy có cả sự căng thẳng và hưng phấn.Dáng vẻ cái gì cũng biết hết.Trong đầu tôi đột nhiên nhớ đến câu nói mấy hôm trước Tráng Ngư nói với cô ấy, tim đột nhiên đập nhanh hơn.Thực ra cô ấy chả hiểu gì hết.Trong tầng hầm cũng chất đầy đồ, không có vật gì dễ dẫn cháy, chỉ là trên mặt đất có giấy vệ sinh bị vo tròn, còn có cả áo khoác nữ, chắc là của Trần Bảo Châu.Tôi cũng không muốn ở lại lâu, lên tiếng: "Đi thôi."Mặt Đàm Giảo hơi đỏ lên: "Có nên đưa áo cho Trần Bảo Châu không?"Tôi đáp: "Không cần, tự chị ta sẽ đến lấy."Chúng tôi lại quay lên trên, mặt Đàm Giảo vẫn đỏ bừng, dáng vẻ như đã quen với chuyện này. Tôi lại xúc động nói: "Hiện tại còn cảm thấy Trịnh Chí Vĩ không tệ không? Mang phụ nữ tới chỗ này, cửa còn không khoá vào, căn bản không tôn trọng bạn gái mình."Đàm Giảo đáp: "Anh ta quả thực quá tuỳ tiện, cũng bất cẩn, em không thích loại người này."Tôi thừa nhận những lời này rất dễ nghe, nhìn cô ấy nói: "Ừ, em nói đúng."Cô ấy đột nhiên thoáng cười, là nụ cười sắc sảo như thể gì cũng hiểu rõ khiến tim đàn ông ngứa ngáy, nghĩ đến cả ngày hôm nay cô ấy nói bậy làm ẩu, tôi đột nhiên cảnh giác, nhưng chỗ nào đó mơ hồ có sự chờ mong không nên có. Vì thế tôi quay sang: "Đi thôi."

Nhìn thấy hai người kia, tôi hơi bất ngờ, nhưng ngoài bọn họ ra quả thực cũng không nghĩ ra người khác.

Lúc này là buổi chiều, trong sân nhà họ Trần rất yên tĩnh. Bầu trời âm u, tuyết chất thành đống. Trịnh Chí Vĩ chỉ mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo, cúc áo sơ mi còn chưa cài hết. Anh ta chống một tay vào thang, dáng vẻ mất hứng nhìn tôi và Đàm Giảo.

Trần Bảo Châu đứng đằng sau anh ta, chỉ mặc áo len và váy. Tóc dài tán loạn, mặt hơi đỏ, khẽ cúi đầu, lộ vẻ xấu hổ.

Bầu không khí lúng túng, bốn người đối diện nhau. Cuối cùng Trịnh Chí Vĩ thoáng cười, mở miệng trước: "Sao hai người lại chạy tới đây?" Lại nhìn Trần Bảo Châu: "Anh còn tưởng buổi chiều không có người tới."

Tôi đáp: "Giáo sư bảo tôi đi sửa ống nước, nên xuống lấy cờ lê."

Tôi cũng không có ý định nói thật. Đàm Giảo hiểu ý cũng không lên tiếng.

Người đàn ông như Trịnh Chí Vĩ quả thực khiến tôi rất không thích, liều lĩnh, tự cho là đúng. Anh ta cười nói: "À... tôi còn tưởng rằng hai người cũng muốn tìm nơi như vậy."

Tôi nhíu mày, Đàm Giảo ở phía sau lên tiếng: "Anh Trịnh nói gì tôi không hiểu, chúng tôi tìm nơi như vậy để làm gì nha?"

Mỗi lần thu tiểu thuyết của Ô Diệu tôi cũng liếc qua mấy trang, chỉ sợ cô ấy còn hiểu hơn tôi đấy. Tôi mỉm cười, không ngờ bị Đàm Giảo bắt bẻ như vậy Trịnh Chí Vĩ cũng không tức giận, chỉ cười nhìn cô ấy.

Lúc này Trần Bảo Châu luôn im lặng lên tiếng: "Em về phòng đây." Trịnh Chí Vĩ kéo tay chị ta lại, dịu dàng dỗ dành: "Đừng tức giận, trách anh." Ngẩng đầu nhìn chúng tôi nói: "Hai người tìm gì thì tìm đi, nhưng xin hãy kín miệng hộ một chút."

Tôi gật đầu, Trịnh Chí Vĩ ôm Trần Bảo Châu rời đi.

Tôi và Đàm Giảo im lặng một lát, cô ấy do dự: "Tầng hầm... chúng ta còn xuống không? Dù sao bọn họ vừa mới... Khụ, cũng không quá tiện."

Tôi không nhịn được cười, xoa đầu cô ấy: "Nghĩ linh tinh gì trong đầu thế." Khi xuống cầu thang cô ấy lề mề đi theo đằng sau tôi, nhân lúc bên ngoài có ánh nắng, tôi thấy được trong mắt cô ấy có cả sự căng thẳng và hưng phấn.

Dáng vẻ cái gì cũng biết hết.

Trong đầu tôi đột nhiên nhớ đến câu nói mấy hôm trước Tráng Ngư nói với cô ấy, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Thực ra cô ấy chả hiểu gì hết.

Trong tầng hầm cũng chất đầy đồ, không có vật gì dễ dẫn cháy, chỉ là trên mặt đất có giấy vệ sinh bị vo tròn, còn có cả áo khoác nữ, chắc là của Trần Bảo Châu.

Tôi cũng không muốn ở lại lâu, lên tiếng: "Đi thôi."

Mặt Đàm Giảo hơi đỏ lên: "Có nên đưa áo cho Trần Bảo Châu không?"

Tôi đáp: "Không cần, tự chị ta sẽ đến lấy."

Chúng tôi lại quay lên trên, mặt Đàm Giảo vẫn đỏ bừng, dáng vẻ như đã quen với chuyện này. Tôi lại xúc động nói: "Hiện tại còn cảm thấy Trịnh Chí Vĩ không tệ không? Mang phụ nữ tới chỗ này, cửa còn không khoá vào, căn bản không tôn trọng bạn gái mình."

Đàm Giảo đáp: "Anh ta quả thực quá tuỳ tiện, cũng bất cẩn, em không thích loại người này."

Tôi thừa nhận những lời này rất dễ nghe, nhìn cô ấy nói: "Ừ, em nói đúng."

Cô ấy đột nhiên thoáng cười, là nụ cười sắc sảo như thể gì cũng hiểu rõ khiến tim đàn ông ngứa ngáy, nghĩ đến cả ngày hôm nay cô ấy nói bậy làm ẩu, tôi đột nhiên cảnh giác, nhưng chỗ nào đó mơ hồ có sự chờ mong không nên có. Vì thế tôi quay sang: "Đi thôi."

Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Nhìn thấy hai người kia, tôi hơi bất ngờ, nhưng ngoài bọn họ ra quả thực cũng không nghĩ ra người khác.Lúc này là buổi chiều, trong sân nhà họ Trần rất yên tĩnh. Bầu trời âm u, tuyết chất thành đống. Trịnh Chí Vĩ chỉ mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo, cúc áo sơ mi còn chưa cài hết. Anh ta chống một tay vào thang, dáng vẻ mất hứng nhìn tôi và Đàm Giảo.Trần Bảo Châu đứng đằng sau anh ta, chỉ mặc áo len và váy. Tóc dài tán loạn, mặt hơi đỏ, khẽ cúi đầu, lộ vẻ xấu hổ.Bầu không khí lúng túng, bốn người đối diện nhau. Cuối cùng Trịnh Chí Vĩ thoáng cười, mở miệng trước: "Sao hai người lại chạy tới đây?" Lại nhìn Trần Bảo Châu: "Anh còn tưởng buổi chiều không có người tới."Tôi đáp: "Giáo sư bảo tôi đi sửa ống nước, nên xuống lấy cờ lê."Tôi cũng không có ý định nói thật. Đàm Giảo hiểu ý cũng không lên tiếng.Người đàn ông như Trịnh Chí Vĩ quả thực khiến tôi rất không thích, liều lĩnh, tự cho là đúng. Anh ta cười nói: "À... tôi còn tưởng rằng hai người cũng muốn tìm nơi như vậy."Tôi nhíu mày, Đàm Giảo ở phía sau lên tiếng: "Anh Trịnh nói gì tôi không hiểu, chúng tôi tìm nơi như vậy để làm gì nha?"Mỗi lần thu tiểu thuyết của Ô Diệu tôi cũng liếc qua mấy trang, chỉ sợ cô ấy còn hiểu hơn tôi đấy. Tôi mỉm cười, không ngờ bị Đàm Giảo bắt bẻ như vậy Trịnh Chí Vĩ cũng không tức giận, chỉ cười nhìn cô ấy.Lúc này Trần Bảo Châu luôn im lặng lên tiếng: "Em về phòng đây." Trịnh Chí Vĩ kéo tay chị ta lại, dịu dàng dỗ dành: "Đừng tức giận, trách anh." Ngẩng đầu nhìn chúng tôi nói: "Hai người tìm gì thì tìm đi, nhưng xin hãy kín miệng hộ một chút."Tôi gật đầu, Trịnh Chí Vĩ ôm Trần Bảo Châu rời đi.Tôi và Đàm Giảo im lặng một lát, cô ấy do dự: "Tầng hầm... chúng ta còn xuống không? Dù sao bọn họ vừa mới... Khụ, cũng không quá tiện."Tôi không nhịn được cười, xoa đầu cô ấy: "Nghĩ linh tinh gì trong đầu thế." Khi xuống cầu thang cô ấy lề mề đi theo đằng sau tôi, nhân lúc bên ngoài có ánh nắng, tôi thấy được trong mắt cô ấy có cả sự căng thẳng và hưng phấn.Dáng vẻ cái gì cũng biết hết.Trong đầu tôi đột nhiên nhớ đến câu nói mấy hôm trước Tráng Ngư nói với cô ấy, tim đột nhiên đập nhanh hơn.Thực ra cô ấy chả hiểu gì hết.Trong tầng hầm cũng chất đầy đồ, không có vật gì dễ dẫn cháy, chỉ là trên mặt đất có giấy vệ sinh bị vo tròn, còn có cả áo khoác nữ, chắc là của Trần Bảo Châu.Tôi cũng không muốn ở lại lâu, lên tiếng: "Đi thôi."Mặt Đàm Giảo hơi đỏ lên: "Có nên đưa áo cho Trần Bảo Châu không?"Tôi đáp: "Không cần, tự chị ta sẽ đến lấy."Chúng tôi lại quay lên trên, mặt Đàm Giảo vẫn đỏ bừng, dáng vẻ như đã quen với chuyện này. Tôi lại xúc động nói: "Hiện tại còn cảm thấy Trịnh Chí Vĩ không tệ không? Mang phụ nữ tới chỗ này, cửa còn không khoá vào, căn bản không tôn trọng bạn gái mình."Đàm Giảo đáp: "Anh ta quả thực quá tuỳ tiện, cũng bất cẩn, em không thích loại người này."Tôi thừa nhận những lời này rất dễ nghe, nhìn cô ấy nói: "Ừ, em nói đúng."Cô ấy đột nhiên thoáng cười, là nụ cười sắc sảo như thể gì cũng hiểu rõ khiến tim đàn ông ngứa ngáy, nghĩ đến cả ngày hôm nay cô ấy nói bậy làm ẩu, tôi đột nhiên cảnh giác, nhưng chỗ nào đó mơ hồ có sự chờ mong không nên có. Vì thế tôi quay sang: "Đi thôi."

Chương 112: (¯`•._) Ô Ngộ (15.1)