Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh…
Chương 249: (¯`•._) Đàm Giảo (31.1)
Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Phong cảnh chạng vạng tối, đẹp đến mức không chân thật. Mặt trời đỏ như máu tô điểm trên đỉnh núi, ánh sáng xuyên qua tầng mây tựa như vầng hào quang, mờ mịt trong trẻo. Núi rừng đã dần tối, tất cả cây cối chập chờn trong gió, dày đặc, không thấy điểm cuối cùng.Lái xe đến giữa sườn núi thì không thể đi lên được nữa. Chúng tôi nhìn thấy xe người kia dừng cuối đường. Thẩm Thời Nhạn gần như lập tức cầm súng tới gần, Ô Ngộ theo sát phía sau. Sau khi nhanh chóng xem xét một vòng, lại đá cốp xe, Thẩm Thời Nhạn lắc đầu, ra hiệu không có gì.Người kia thực sự đã chuẩn bị tử chiến đến cùng."Lên núi.” Ô Ngộ nói.Chúng tôi đi theo con đường nhỏ tiến vào rừng rậm, chỉ có duy nhất một con đường này. Thẩm Thời Nhạn nhìn kĩ chút bùn đất: “Có dấu chân mới, chiều dài trùng khớp với chúng tôi phát hiện ở hiện trường phạm tội.”Khuôn mặt Ô Ngộ lạnh lùng, cuối cùng tôi đã cảm giác được hôm nay anh rất khác so với bình thường, như một con báo bị thương, tuy không nói lời nào, nhưng chỉ cần một khắc sức lực toàn thân như muốn bộc phát ra.Tôi thực sự sợ anh không để ý tới tính mạng. Chúng tôi phải cứu được Ô Diệu về.Song anh đã đồng ý với tôi, vì tôi sẽ không bất chấp sống chết.Tôi chỉ biết đi theo thật sát sau anh.Chúng tôi đi khoảng hơn nửa tiếng, tôi dần cảm thấy Ô Ngộ không ổn. Tốc độ cúa Thẩm Thời Nhạn rất nhanh, Ô Ngộ theo sát phía sau, tôi và Tráng Ngư đi sau cùng. Cho dù Ô Ngộ vẫn theo sát, nhưng tôi nhìn thấy có vết máu thấm trên áo.Tôi hỏi: “A Ngộ, anh không sao chứ?”Anh đáp: “Không sao.” Trến trán là mồ hôi dày đặc. Tôi cảm thấy trong lòng khó chịu, cho dù đã tiêm, nhưng anh mới bị thương mấy ngày, hơn nữa thể lực không thể so được với một cảnh sát hình sự khoẻ mạnh. Thế nhưng tôi không có cách nào, cũng không có khả năng khuyên anh dừng lại.Thẩm Thời Nhạn chỉ quay đầu nhìn anh một cái, không nói gì, tốc độ cũng không hề chậm lại.Cuối cùng chúng tôi đã tới được rừng cây, trước mặt là khu vườn trái cây, dưới ánh trời chiều, lộ ra sự yên tĩnh rậm rạp.Có vườn trái cây tức là có người.Nhìn từ xa, ở phía trên vườn trái cây có ngôi nhà, trong nơi hoang vắng này lại được xây dựng vô cùng thanh nhã tinh tế. Bức tường đá bất quy tắc, phía trên là cửa gỗ, nóc nhà máu xám nghiêng nghiêng, phía sau được che phủ bởi một cây đại thụ.Vẫn là Thẩm Thời Nhạn dẫn đầu, chúng tôi đi xuôi theo con đường mòn trong rừng, thẳng tiến về trước. Sắc trời lại tối thêm, cảm giác yên tĩnh lạnh lùng tăng thêm. Thẩm Thời Nhạn quay đầu lại nhìn chúng tôi, nhỏ giọng: “Cẩn thận.” Chúng tôi gật đầu, Thẩm Thời Nhạn nói tiếp: “Hiểu Ngư, em đến bên cạnh anh,” Tráng Ngư ừ một tiếng, tiến lên hai bước, Thẩm Thời Nhạn nắm tay cô ấy.Tôi cũng nắm chặt tay Ô Ngộ, máu đã hiện rõ trên áo anh. Anh nhìn tôi, vào lúc này tôi đột nhiên như cảm thấy mình đang nhìn là người thợ sửa chữa một năm sau. Con người thô ráp, cứng rắn, vẻ mặt tang thương. Anh nói: “Cẩn thận, đi theo đằng sau anh.” Tôi đáp: “Vâng.”Chúng tôi nhanh chóng ra khỏi cánh rừng, cách ngôi nhà kia chỉ khoảng hơn trăm mét. Chúng tôi bước rất khẽ, không phát ra tiếng động.Đúng lúc này, trong ngôi nhà phía trước đột nhiên truyền đến tiếng động. Như là có thứ gì đó va chạm rơi xuống đất hoặc là thứ gì đó bị túm lấy. Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc này, Thẩm Thời Nhạn như chó săn vọt tới. Tráng Ngư theo sát phía sau, cô ấy có đai đen Taekwondo, lại vận động quanh năm bên ngoài, sức bật kinh người.
Phong cảnh chạng vạng tối, đẹp đến mức không chân thật. Mặt trời đỏ như máu tô điểm trên đỉnh núi, ánh sáng xuyên qua tầng mây tựa như vầng hào quang, mờ mịt trong trẻo. Núi rừng đã dần tối, tất cả cây cối chập chờn trong gió, dày đặc, không thấy điểm cuối cùng.
Lái xe đến giữa sườn núi thì không thể đi lên được nữa. Chúng tôi nhìn thấy xe người kia dừng cuối đường. Thẩm Thời Nhạn gần như lập tức cầm súng tới gần, Ô Ngộ theo sát phía sau. Sau khi nhanh chóng xem xét một vòng, lại đá cốp xe, Thẩm Thời Nhạn lắc đầu, ra hiệu không có gì.
Người kia thực sự đã chuẩn bị tử chiến đến cùng.
"Lên núi.” Ô Ngộ nói.
Chúng tôi đi theo con đường nhỏ tiến vào rừng rậm, chỉ có duy nhất một con đường này. Thẩm Thời Nhạn nhìn kĩ chút bùn đất: “Có dấu chân mới, chiều dài trùng khớp với chúng tôi phát hiện ở hiện trường phạm tội.”
Khuôn mặt Ô Ngộ lạnh lùng, cuối cùng tôi đã cảm giác được hôm nay anh rất khác so với bình thường, như một con báo bị thương, tuy không nói lời nào, nhưng chỉ cần một khắc sức lực toàn thân như muốn bộc phát ra.
Tôi thực sự sợ anh không để ý tới tính mạng. Chúng tôi phải cứu được Ô Diệu về.
Song anh đã đồng ý với tôi, vì tôi sẽ không bất chấp sống chết.
Tôi chỉ biết đi theo thật sát sau anh.
Chúng tôi đi khoảng hơn nửa tiếng, tôi dần cảm thấy Ô Ngộ không ổn. Tốc độ cúa Thẩm Thời Nhạn rất nhanh, Ô Ngộ theo sát phía sau, tôi và Tráng Ngư đi sau cùng. Cho dù Ô Ngộ vẫn theo sát, nhưng tôi nhìn thấy có vết máu thấm trên áo.
Tôi hỏi: “A Ngộ, anh không sao chứ?”
Anh đáp: “Không sao.” Trến trán là mồ hôi dày đặc. Tôi cảm thấy trong lòng khó chịu, cho dù đã tiêm, nhưng anh mới bị thương mấy ngày, hơn nữa thể lực không thể so được với một cảnh sát hình sự khoẻ mạnh. Thế nhưng tôi không có cách nào, cũng không có khả năng khuyên anh dừng lại.
Thẩm Thời Nhạn chỉ quay đầu nhìn anh một cái, không nói gì, tốc độ cũng không hề chậm lại.
Cuối cùng chúng tôi đã tới được rừng cây, trước mặt là khu vườn trái cây, dưới ánh trời chiều, lộ ra sự yên tĩnh rậm rạp.
Có vườn trái cây tức là có người.
Nhìn từ xa, ở phía trên vườn trái cây có ngôi nhà, trong nơi hoang vắng này lại được xây dựng vô cùng thanh nhã tinh tế. Bức tường đá bất quy tắc, phía trên là cửa gỗ, nóc nhà máu xám nghiêng nghiêng, phía sau được che phủ bởi một cây đại thụ.
Vẫn là Thẩm Thời Nhạn dẫn đầu, chúng tôi đi xuôi theo con đường mòn trong rừng, thẳng tiến về trước. Sắc trời lại tối thêm, cảm giác yên tĩnh lạnh lùng tăng thêm. Thẩm Thời Nhạn quay đầu lại nhìn chúng tôi, nhỏ giọng: “Cẩn thận.” Chúng tôi gật đầu, Thẩm Thời Nhạn nói tiếp: “Hiểu Ngư, em đến bên cạnh anh,” Tráng Ngư ừ một tiếng, tiến lên hai bước, Thẩm Thời Nhạn nắm tay cô ấy.
Tôi cũng nắm chặt tay Ô Ngộ, máu đã hiện rõ trên áo anh. Anh nhìn tôi, vào lúc này tôi đột nhiên như cảm thấy mình đang nhìn là người thợ sửa chữa một năm sau. Con người thô ráp, cứng rắn, vẻ mặt tang thương. Anh nói: “Cẩn thận, đi theo đằng sau anh.” Tôi đáp: “Vâng.”
Chúng tôi nhanh chóng ra khỏi cánh rừng, cách ngôi nhà kia chỉ khoảng hơn trăm mét. Chúng tôi bước rất khẽ, không phát ra tiếng động.
Đúng lúc này, trong ngôi nhà phía trước đột nhiên truyền đến tiếng động. Như là có thứ gì đó va chạm rơi xuống đất hoặc là thứ gì đó bị túm lấy. Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc này, Thẩm Thời Nhạn như chó săn vọt tới. Tráng Ngư theo sát phía sau, cô ấy có đai đen Taekwondo, lại vận động quanh năm bên ngoài, sức bật kinh người.
Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Phong cảnh chạng vạng tối, đẹp đến mức không chân thật. Mặt trời đỏ như máu tô điểm trên đỉnh núi, ánh sáng xuyên qua tầng mây tựa như vầng hào quang, mờ mịt trong trẻo. Núi rừng đã dần tối, tất cả cây cối chập chờn trong gió, dày đặc, không thấy điểm cuối cùng.Lái xe đến giữa sườn núi thì không thể đi lên được nữa. Chúng tôi nhìn thấy xe người kia dừng cuối đường. Thẩm Thời Nhạn gần như lập tức cầm súng tới gần, Ô Ngộ theo sát phía sau. Sau khi nhanh chóng xem xét một vòng, lại đá cốp xe, Thẩm Thời Nhạn lắc đầu, ra hiệu không có gì.Người kia thực sự đã chuẩn bị tử chiến đến cùng."Lên núi.” Ô Ngộ nói.Chúng tôi đi theo con đường nhỏ tiến vào rừng rậm, chỉ có duy nhất một con đường này. Thẩm Thời Nhạn nhìn kĩ chút bùn đất: “Có dấu chân mới, chiều dài trùng khớp với chúng tôi phát hiện ở hiện trường phạm tội.”Khuôn mặt Ô Ngộ lạnh lùng, cuối cùng tôi đã cảm giác được hôm nay anh rất khác so với bình thường, như một con báo bị thương, tuy không nói lời nào, nhưng chỉ cần một khắc sức lực toàn thân như muốn bộc phát ra.Tôi thực sự sợ anh không để ý tới tính mạng. Chúng tôi phải cứu được Ô Diệu về.Song anh đã đồng ý với tôi, vì tôi sẽ không bất chấp sống chết.Tôi chỉ biết đi theo thật sát sau anh.Chúng tôi đi khoảng hơn nửa tiếng, tôi dần cảm thấy Ô Ngộ không ổn. Tốc độ cúa Thẩm Thời Nhạn rất nhanh, Ô Ngộ theo sát phía sau, tôi và Tráng Ngư đi sau cùng. Cho dù Ô Ngộ vẫn theo sát, nhưng tôi nhìn thấy có vết máu thấm trên áo.Tôi hỏi: “A Ngộ, anh không sao chứ?”Anh đáp: “Không sao.” Trến trán là mồ hôi dày đặc. Tôi cảm thấy trong lòng khó chịu, cho dù đã tiêm, nhưng anh mới bị thương mấy ngày, hơn nữa thể lực không thể so được với một cảnh sát hình sự khoẻ mạnh. Thế nhưng tôi không có cách nào, cũng không có khả năng khuyên anh dừng lại.Thẩm Thời Nhạn chỉ quay đầu nhìn anh một cái, không nói gì, tốc độ cũng không hề chậm lại.Cuối cùng chúng tôi đã tới được rừng cây, trước mặt là khu vườn trái cây, dưới ánh trời chiều, lộ ra sự yên tĩnh rậm rạp.Có vườn trái cây tức là có người.Nhìn từ xa, ở phía trên vườn trái cây có ngôi nhà, trong nơi hoang vắng này lại được xây dựng vô cùng thanh nhã tinh tế. Bức tường đá bất quy tắc, phía trên là cửa gỗ, nóc nhà máu xám nghiêng nghiêng, phía sau được che phủ bởi một cây đại thụ.Vẫn là Thẩm Thời Nhạn dẫn đầu, chúng tôi đi xuôi theo con đường mòn trong rừng, thẳng tiến về trước. Sắc trời lại tối thêm, cảm giác yên tĩnh lạnh lùng tăng thêm. Thẩm Thời Nhạn quay đầu lại nhìn chúng tôi, nhỏ giọng: “Cẩn thận.” Chúng tôi gật đầu, Thẩm Thời Nhạn nói tiếp: “Hiểu Ngư, em đến bên cạnh anh,” Tráng Ngư ừ một tiếng, tiến lên hai bước, Thẩm Thời Nhạn nắm tay cô ấy.Tôi cũng nắm chặt tay Ô Ngộ, máu đã hiện rõ trên áo anh. Anh nhìn tôi, vào lúc này tôi đột nhiên như cảm thấy mình đang nhìn là người thợ sửa chữa một năm sau. Con người thô ráp, cứng rắn, vẻ mặt tang thương. Anh nói: “Cẩn thận, đi theo đằng sau anh.” Tôi đáp: “Vâng.”Chúng tôi nhanh chóng ra khỏi cánh rừng, cách ngôi nhà kia chỉ khoảng hơn trăm mét. Chúng tôi bước rất khẽ, không phát ra tiếng động.Đúng lúc này, trong ngôi nhà phía trước đột nhiên truyền đến tiếng động. Như là có thứ gì đó va chạm rơi xuống đất hoặc là thứ gì đó bị túm lấy. Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc này, Thẩm Thời Nhạn như chó săn vọt tới. Tráng Ngư theo sát phía sau, cô ấy có đai đen Taekwondo, lại vận động quanh năm bên ngoài, sức bật kinh người.