Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh…
Chương 257: (¯`•._) Đàm Giảo (32.1)
Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Dáng vẻ Ô Ngộ rất nghiêm trọng cũng rất lạnh lùng, trong ánh sáng lờ mờ tôi mơ hồ có thể cảm nhận được ánh sáng trí tuệ phát ra từ trong mắt anh. Nói thật tôi đã quen nhìn con người dáng vẻ rắn rỏi của anh, trong lòng tôi anh cũng là người đàn ông như vậy. Chỉ là hoá ra khi anh vô tình biểu lộ ra dáng vẻ tôi chưa quen thuộc cũng khiến người ta mê muội đấy. Tôi không khỏi cầm tay anh thật chặt, bởi vì yêu thích cũng là quý trọng.Chúng tôi ngày càng đi sâu trong lỗ nhỏ, dưới sự dẫn dắt của Ô Ngộ, dần dần đến khu vực chưa bao giờ trải qua. Tôi bất ngờ phát hiện, ở trong tầng đá tuyết đã bắt đầu có bùn đất, có màu xanh lá, chúng tôi càng đi xa, màu xanh lá kia sinh trưởng thành dây leo, trải rộng toàn bộ trong hang.Phía trước có ánh sáng.Tất cả mọi người ngừng thở. Ô Ngộ nói: "Đến rồi, Giảo Giảo, đi theo sau anh." Anh kéo tôi, cả người tôi được anh bảo vệ, nhìn bóng lưng cao ngất của anh, trong lòng tôi vừa yên tâm vừa mềm nhũn.Cây mây quấn quanh cửa động, gần như che phủ hết tất cả, nhưng chúng tôi mơ hồ có thể thấy được ánh sáng lập loé ra ngoài. Mặc dù ánh sáng kia không chói mắt, nhưng còn sáng hơn so với trước, tựa như bên trong có một chiếc đèn đêm giấu trong bóng tối phía trước. Trong chúng tôi không ai biết xảy ra chuyện gì, tại sao trong lòng đất lại có nguồn sáng như vậy.Ô Ngộ thò tay đẩy lá cây ra, là người đầu tiên đi ra ngoài.Sau đó anh vội vàng nghiêng đầu, thò tay che mắt. Trong nháy mắt anh bước ra này, ánh sáng che bên ngoài màn sương mù kia đột nhiên biến mất, tựa như đèn tắt, tất cả ánh sáng thoáng cái biến mất. Tôi biết rõ Ô Ngộ gặp chuyện, chẳng quan tâm, lập tức đi ra. Xung quanh chỉ còn tầng ánh sáng tuyết mờ mịt và lỗ nhỏ, bên ngoài kia y xì trong hang."A Ngộ, anh làm sao vậy?" Tôi bắt lấy tay anh.Tay anh vẫn còn che mắt, từ từ ngẩng đầu. Tôi cẩn thận kéo tay anh ra. Những người khác cũng đi ra, có người ân cần đứng quanh chúng tôi, phát hiện ra cảnh vật xung quanh, khẽ thốt lên.Nhìn mặt Ô Ngộ xem ra không có gì khác thường, cũng không có vét thương nào. Chỉ khi anh từ từ mở mắt ra, yên lặng nhìn tôi, ánh mắt lại như không hoàn toàn tập trung trên mặt tôi. Tôi lắp bắp hoảng hốt, bởi vì cả con ngươi anh đều khuếch đại ra, biến thành màu đen, nuốt chửng toàn bộ tròng mắt màu nâu."Anh... anh..." Tôi hô lên, "Mắt của anh..."Anh muốn tự tay chạm vào tôi, nhưng lại không được. Lòng tôi chợt chấn động, anh cũng im lặng mấy giây, sau đó thả tay xuống: "Giảo Giảo, mắt của anh... tạm thời không nhìn được rồi."Trong lòng tôi đau xót, lập tức trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hai bọn tôi im lặng một lát. Người bên ngoài thấy lại giật mình.Cuối cùng tôi hỏi: "Bây giờ anh có đau không, có khó chịu không?"Ô Ngộ đáp: "Tạm thời không có cảm giác gì, đừng lo." Đồng thời âm thầm dùng sức nắm tay tôi.Tôi dìu anh từ từ ngồi xuống bên cạnh, lúc này toàn bộ những người khác đã vây quanh, Lưu Song Song hỏi: "Mắt bị sao vậy?"Ô Ngộ đáp: "Vừa rồi hình như bị ánh sáng từ cây, không nhìn thấy nữa rồi."Lưu Song Song nói: "Để tôi xem." Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt Ô Ngộ, quan sát một lúc, cũng nhíu mày: "Tôi đã từng thấy chứng quáng tuyết (*), nhưng chưa từng thấy mắt biến thành như anh. Hay là anh nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt đẹp." Cô ấy móc khăn từ trong túi ra, đưa cho tôi: "Có muốn băng lên mắt cho anh ấy không? Tránh cho bị ánh sáng *****."(*)chứng bệnh khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mắt tuyết ***** làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, ***** mắt, nghiêm trọng có thể dẫn đến mù mắtTôi cảm kích nhận lấy.
Dáng vẻ Ô Ngộ rất nghiêm trọng cũng rất lạnh lùng, trong ánh sáng lờ mờ tôi mơ hồ có thể cảm nhận được ánh sáng trí tuệ phát ra từ trong mắt anh. Nói thật tôi đã quen nhìn con người dáng vẻ rắn rỏi của anh, trong lòng tôi anh cũng là người đàn ông như vậy. Chỉ là hoá ra khi anh vô tình biểu lộ ra dáng vẻ tôi chưa quen thuộc cũng khiến người ta mê muội đấy. Tôi không khỏi cầm tay anh thật chặt, bởi vì yêu thích cũng là quý trọng.
Chúng tôi ngày càng đi sâu trong lỗ nhỏ, dưới sự dẫn dắt của Ô Ngộ, dần dần đến khu vực chưa bao giờ trải qua. Tôi bất ngờ phát hiện, ở trong tầng đá tuyết đã bắt đầu có bùn đất, có màu xanh lá, chúng tôi càng đi xa, màu xanh lá kia sinh trưởng thành dây leo, trải rộng toàn bộ trong hang.
Phía trước có ánh sáng.
Tất cả mọi người ngừng thở. Ô Ngộ nói: "Đến rồi, Giảo Giảo, đi theo sau anh." Anh kéo tôi, cả người tôi được anh bảo vệ, nhìn bóng lưng cao ngất của anh, trong lòng tôi vừa yên tâm vừa mềm nhũn.
Cây mây quấn quanh cửa động, gần như che phủ hết tất cả, nhưng chúng tôi mơ hồ có thể thấy được ánh sáng lập loé ra ngoài. Mặc dù ánh sáng kia không chói mắt, nhưng còn sáng hơn so với trước, tựa như bên trong có một chiếc đèn đêm giấu trong bóng tối phía trước. Trong chúng tôi không ai biết xảy ra chuyện gì, tại sao trong lòng đất lại có nguồn sáng như vậy.
Ô Ngộ thò tay đẩy lá cây ra, là người đầu tiên đi ra ngoài.
Sau đó anh vội vàng nghiêng đầu, thò tay che mắt. Trong nháy mắt anh bước ra này, ánh sáng che bên ngoài màn sương mù kia đột nhiên biến mất, tựa như đèn tắt, tất cả ánh sáng thoáng cái biến mất. Tôi biết rõ Ô Ngộ gặp chuyện, chẳng quan tâm, lập tức đi ra. Xung quanh chỉ còn tầng ánh sáng tuyết mờ mịt và lỗ nhỏ, bên ngoài kia y xì trong hang.
"A Ngộ, anh làm sao vậy?" Tôi bắt lấy tay anh.
Tay anh vẫn còn che mắt, từ từ ngẩng đầu. Tôi cẩn thận kéo tay anh ra. Những người khác cũng đi ra, có người ân cần đứng quanh chúng tôi, phát hiện ra cảnh vật xung quanh, khẽ thốt lên.
Nhìn mặt Ô Ngộ xem ra không có gì khác thường, cũng không có vét thương nào. Chỉ khi anh từ từ mở mắt ra, yên lặng nhìn tôi, ánh mắt lại như không hoàn toàn tập trung trên mặt tôi. Tôi lắp bắp hoảng hốt, bởi vì cả con ngươi anh đều khuếch đại ra, biến thành màu đen, nuốt chửng toàn bộ tròng mắt màu nâu.
"Anh... anh..." Tôi hô lên, "Mắt của anh..."
Anh muốn tự tay chạm vào tôi, nhưng lại không được. Lòng tôi chợt chấn động, anh cũng im lặng mấy giây, sau đó thả tay xuống: "Giảo Giảo, mắt của anh... tạm thời không nhìn được rồi."
Trong lòng tôi đau xót, lập tức trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hai bọn tôi im lặng một lát. Người bên ngoài thấy lại giật mình.
Cuối cùng tôi hỏi: "Bây giờ anh có đau không, có khó chịu không?"
Ô Ngộ đáp: "Tạm thời không có cảm giác gì, đừng lo." Đồng thời âm thầm dùng sức nắm tay tôi.
Tôi dìu anh từ từ ngồi xuống bên cạnh, lúc này toàn bộ những người khác đã vây quanh, Lưu Song Song hỏi: "Mắt bị sao vậy?"
Ô Ngộ đáp: "Vừa rồi hình như bị ánh sáng từ cây, không nhìn thấy nữa rồi."
Lưu Song Song nói: "Để tôi xem." Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt Ô Ngộ, quan sát một lúc, cũng nhíu mày: "Tôi đã từng thấy chứng quáng tuyết (*), nhưng chưa từng thấy mắt biến thành như anh. Hay là anh nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt đẹp." Cô ấy móc khăn từ trong túi ra, đưa cho tôi: "Có muốn băng lên mắt cho anh ấy không? Tránh cho bị ánh sáng *****."
(*)chứng bệnh khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mắt tuyết ***** làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, ***** mắt, nghiêm trọng có thể dẫn đến mù mắt
Tôi cảm kích nhận lấy.
Mây Đen Gặp Trăng SángTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhĐến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái. Con tàu tên là ‘Điền mỹ nhân’ xuất phát ngày 23/6/2016 từ thành phố Đại Lý tỉnh Vân Nam đến hồ sâu núi thẳm. Đó là đoạn hành trình tôi hướng đến đã lâu. Cũng là chặng đường thay đổi vận mệnh đời tôi. Tính mạng tôi với anh ấy gắn kết với nhau trên con thuyền ấy, sau đó suýt nữa tách ra. Tôi tên Đàm Giảo là tác giả văn học trên mạng, bút danh là Thất Châu chuyên viết về những câu chuyện tình yêu mang màu sắc huyền nghi. Bất tài có thể kiếm được một ít tiền, lại có ít danh tiếng, hơn nữa còn có nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không viết sách, tôi thường thích đi đây đó, nhưng tôi thường đăng ký đi theo đoàn, chọn những chuyến đi an nhàn và tỉnh tâm, đi chung với tôi là những người bạn tác giả thích đi bộ đi khắp nơi, thanh niên văn nghệ chân chính, vẫn còn cảm giác chênh… Dáng vẻ Ô Ngộ rất nghiêm trọng cũng rất lạnh lùng, trong ánh sáng lờ mờ tôi mơ hồ có thể cảm nhận được ánh sáng trí tuệ phát ra từ trong mắt anh. Nói thật tôi đã quen nhìn con người dáng vẻ rắn rỏi của anh, trong lòng tôi anh cũng là người đàn ông như vậy. Chỉ là hoá ra khi anh vô tình biểu lộ ra dáng vẻ tôi chưa quen thuộc cũng khiến người ta mê muội đấy. Tôi không khỏi cầm tay anh thật chặt, bởi vì yêu thích cũng là quý trọng.Chúng tôi ngày càng đi sâu trong lỗ nhỏ, dưới sự dẫn dắt của Ô Ngộ, dần dần đến khu vực chưa bao giờ trải qua. Tôi bất ngờ phát hiện, ở trong tầng đá tuyết đã bắt đầu có bùn đất, có màu xanh lá, chúng tôi càng đi xa, màu xanh lá kia sinh trưởng thành dây leo, trải rộng toàn bộ trong hang.Phía trước có ánh sáng.Tất cả mọi người ngừng thở. Ô Ngộ nói: "Đến rồi, Giảo Giảo, đi theo sau anh." Anh kéo tôi, cả người tôi được anh bảo vệ, nhìn bóng lưng cao ngất của anh, trong lòng tôi vừa yên tâm vừa mềm nhũn.Cây mây quấn quanh cửa động, gần như che phủ hết tất cả, nhưng chúng tôi mơ hồ có thể thấy được ánh sáng lập loé ra ngoài. Mặc dù ánh sáng kia không chói mắt, nhưng còn sáng hơn so với trước, tựa như bên trong có một chiếc đèn đêm giấu trong bóng tối phía trước. Trong chúng tôi không ai biết xảy ra chuyện gì, tại sao trong lòng đất lại có nguồn sáng như vậy.Ô Ngộ thò tay đẩy lá cây ra, là người đầu tiên đi ra ngoài.Sau đó anh vội vàng nghiêng đầu, thò tay che mắt. Trong nháy mắt anh bước ra này, ánh sáng che bên ngoài màn sương mù kia đột nhiên biến mất, tựa như đèn tắt, tất cả ánh sáng thoáng cái biến mất. Tôi biết rõ Ô Ngộ gặp chuyện, chẳng quan tâm, lập tức đi ra. Xung quanh chỉ còn tầng ánh sáng tuyết mờ mịt và lỗ nhỏ, bên ngoài kia y xì trong hang."A Ngộ, anh làm sao vậy?" Tôi bắt lấy tay anh.Tay anh vẫn còn che mắt, từ từ ngẩng đầu. Tôi cẩn thận kéo tay anh ra. Những người khác cũng đi ra, có người ân cần đứng quanh chúng tôi, phát hiện ra cảnh vật xung quanh, khẽ thốt lên.Nhìn mặt Ô Ngộ xem ra không có gì khác thường, cũng không có vét thương nào. Chỉ khi anh từ từ mở mắt ra, yên lặng nhìn tôi, ánh mắt lại như không hoàn toàn tập trung trên mặt tôi. Tôi lắp bắp hoảng hốt, bởi vì cả con ngươi anh đều khuếch đại ra, biến thành màu đen, nuốt chửng toàn bộ tròng mắt màu nâu."Anh... anh..." Tôi hô lên, "Mắt của anh..."Anh muốn tự tay chạm vào tôi, nhưng lại không được. Lòng tôi chợt chấn động, anh cũng im lặng mấy giây, sau đó thả tay xuống: "Giảo Giảo, mắt của anh... tạm thời không nhìn được rồi."Trong lòng tôi đau xót, lập tức trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hai bọn tôi im lặng một lát. Người bên ngoài thấy lại giật mình.Cuối cùng tôi hỏi: "Bây giờ anh có đau không, có khó chịu không?"Ô Ngộ đáp: "Tạm thời không có cảm giác gì, đừng lo." Đồng thời âm thầm dùng sức nắm tay tôi.Tôi dìu anh từ từ ngồi xuống bên cạnh, lúc này toàn bộ những người khác đã vây quanh, Lưu Song Song hỏi: "Mắt bị sao vậy?"Ô Ngộ đáp: "Vừa rồi hình như bị ánh sáng từ cây, không nhìn thấy nữa rồi."Lưu Song Song nói: "Để tôi xem." Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt Ô Ngộ, quan sát một lúc, cũng nhíu mày: "Tôi đã từng thấy chứng quáng tuyết (*), nhưng chưa từng thấy mắt biến thành như anh. Hay là anh nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt đẹp." Cô ấy móc khăn từ trong túi ra, đưa cho tôi: "Có muốn băng lên mắt cho anh ấy không? Tránh cho bị ánh sáng *****."(*)chứng bệnh khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mắt tuyết ***** làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, ***** mắt, nghiêm trọng có thể dẫn đến mù mắtTôi cảm kích nhận lấy.