"Cậu đi đi, đừng có đi theo phía sau tôi nữa có nghe hiểu hay không!" "Ô ô... Quý ca ca không cần em sao..." Nghe được nam hài gầm lên, một tiểu nam sinh với cặp mắt to tròn ở phía sau nhất thời liền đẫm lệ mông lung, vô tội chớp chớp, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, nhìn qua giống như là một búp bê vải bị người vứt bỏ, điềm đạm đáng yêu. Mà nam hài trước mặt lại không thèm quản cậu, quay đầu đi rồi bỏ chạy mất. Nhìn đối phương bỏ lại mình mà rời đi, tiểu nam hài đứng đó ủy khuất thút thít, chỉ chốc lát sau, cũng bởi vì khóc quá lợi hại mà nấc lên nho nhỏ. Diệp Thần đứng ở nơi đó, nhìn mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ được người nhà đến đón về, mà Quý Vũ Khâm lại bỏ mình đi mất, trong lòng càng thêm khổ sở, đứng ở nơi đó ôm túi sách nhỏ không biết nên làm sao, nước mắt cũng rơi càng thêm dữ dội hơn. "Đừng khóc, cậu có thấy phiền hay không a." Không biết qua bao lâu, vang lên một thanh âm quen thuộc, nam hài vừa rời khỏi lại tự quay về. "Quý ca ca!" Tiểu nam hài vui vẻ ngẩng đầu lên,…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...