----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh…
Chương 29: Chương 29
Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Điền Hương Quả tinh mắt phát hiện chân của anh có gì đó không đúng, không có nhiều lực, cô xoa tay cho nóng lên rồi cách quần ấn vào vị trí bị thương của anh:"Vết thương trên chân anh nứt ra sao?"Tay Điền Hương Quả ấn xung quanh vị trí bị thương của anh, đau lòng nhíu mày.Mọi người thấy động tác của Điền Hương Quả che miệng cười trộm.Thẩm Ngọc Kinh thu chân lại: "Không sao."Giọng nói của anh lạnh như băng không có tình cảm gì, Điền Hương Quả nghe thấy anh đang mất tự nhiên và né tránh.Ha ha, thật ngây thơ!Vừa đẹp trai vừa ngây thơ, cô phát hiện ra một báu vật rồi.Điền Hương Quả thu tay lại, khi về nhà sẽ ***** anh ra kiểm tra, sờ cũng sờ không ra.Hạ Mai và Điền Kiến Đảng nhìn thấy tình cảm vợ chồng bọn họ tốt đẹp, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.Tình cảm của bọn nhỏ tốt, đáng để bọn họ dùng hết tâm can.Điền Hương Quả vốn không định ở lại ăn cơm, cô không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người.Phùng Thúy Hoa bảo con dâu lấy thịt khô trên xà nhà xuống, xào với ớt đỏ trên tường.Nghe nói có thịt khô, cải thảo và khoai tây, Điền Hương Quả lại ngứa tay:"Mẹ, con giúp mọi người nấu cơm, con nấu đồ ăn ăn ngon lắm, chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng.""Không cần đâu Hương Quả, cháu cứ ngồi trong phòng uống trà, nói chuyện với bà, chúng ta làm là được."Mã Học Cầm cho rằng Điền Hương Quả ngại ở lại ăn cơm, nên khuyên cô.Sao Hạ Mai nỡ để con gái vào bếp ngửi mùi dầu hay thái rau: "Nghe lời mẹ, con vào phòng nghỉ ngơi, mẹ và đại nương sẽ nấu nhanh thôi."Điền Hương Quả dở khóc dở cười, cô thích nấu cơm, thích biến nguyên liệu thành những món ngon.Thẩm Ngọc Kinh bỗng nhiên mở miệng: "Để cô ấy làm đi, cô ấy nấu ăn rất ngon."Cô có vẻ thích nấu ăn.Điền Hương Quả mỉm cười cảm ơn Thẩm Ngọc Kinh, đôi mắt tròn cong thành trăng lưỡi liềm.Thẩm Ngọc Kinh đã mở miệng, hai người Hạ Mai cho rằng anh hắn thích ăn thức ăn Điền Hương Quả làm, đành phải cho Điền Hương Quả vào phòng bếp.Phòng bếp của Điền gia rất rộng, có hai cái tủ dựng vào tường, đối diện là hai cái bếp, củi chất thành đống ở trong góc, gọn gàng, sạch sẽ và rộng rãi.Mã Học Cầm mở nắp thùng gạo lên, múc bốn bát gạo trắng từ bên trong.Số gạo này định giữ lại cho dịp Tết, mẹ chồng nói lấy ra để chiêu đãi Hương Quả và Ngọc Kinh.Bà cũng nghĩ nên lấy ra, đứa nhỏ này nhiều năm không về nhà, ăn một ít cũng không thấy đau lòng.Hạ Mai cắt thịt khô xuống, thịt khô bảy phần nạc ba phần mỡ, trông rất ngon mắt, được bảo quản tốt."Hương Quả, con định làm món gì?"Điền Hương Quả âu yếm ***** thịt khô: "Để con làm hết, mọi người giúp con nhóm lửa là được.""Con tự làm hết sao? Nấu một bữa cho mười mấy người không phải dễ đâu, con nấu hai món, còn lại để mẹ làm."Hạ Mai sợ cô mệt..
----Điền Hương Quả tinh mắt phát hiện chân của anh có gì đó không đúng, không có nhiều lực, cô xoa tay cho nóng lên rồi cách quần ấn vào vị trí bị thương của anh:"Vết thương trên chân anh nứt ra sao?"Tay Điền Hương Quả ấn xung quanh vị trí bị thương của anh, đau lòng nhíu mày.
Mọi người thấy động tác của Điền Hương Quả che miệng cười trộm.
Thẩm Ngọc Kinh thu chân lại: "Không sao.
"Giọng nói của anh lạnh như băng không có tình cảm gì, Điền Hương Quả nghe thấy anh đang mất tự nhiên và né tránh.
Ha ha, thật ngây thơ!Vừa đẹp trai vừa ngây thơ, cô phát hiện ra một báu vật rồi.
Điền Hương Quả thu tay lại, khi về nhà sẽ ***** anh ra kiểm tra, sờ cũng sờ không ra.
Hạ Mai và Điền Kiến Đảng nhìn thấy tình cảm vợ chồng bọn họ tốt đẹp, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Tình cảm của bọn nhỏ tốt, đáng để bọn họ dùng hết tâm can.
Điền Hương Quả vốn không định ở lại ăn cơm, cô không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người.
Phùng Thúy Hoa bảo con dâu lấy thịt khô trên xà nhà xuống, xào với ớt đỏ trên tường.
Nghe nói có thịt khô, cải thảo và khoai tây, Điền Hương Quả lại ngứa tay:"Mẹ, con giúp mọi người nấu cơm, con nấu đồ ăn ăn ngon lắm, chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng.
""Không cần đâu Hương Quả, cháu cứ ngồi trong phòng uống trà, nói chuyện với bà, chúng ta làm là được.
"Mã Học Cầm cho rằng Điền Hương Quả ngại ở lại ăn cơm, nên khuyên cô.
Sao Hạ Mai nỡ để con gái vào bếp ngửi mùi dầu hay thái rau: "Nghe lời mẹ, con vào phòng nghỉ ngơi, mẹ và đại nương sẽ nấu nhanh thôi.
"Điền Hương Quả dở khóc dở cười, cô thích nấu cơm, thích biến nguyên liệu thành những món ngon.
Thẩm Ngọc Kinh bỗng nhiên mở miệng: "Để cô ấy làm đi, cô ấy nấu ăn rất ngon.
"Cô có vẻ thích nấu ăn.
Điền Hương Quả mỉm cười cảm ơn Thẩm Ngọc Kinh, đôi mắt tròn cong thành trăng lưỡi liềm.
Thẩm Ngọc Kinh đã mở miệng, hai người Hạ Mai cho rằng anh hắn thích ăn thức ăn Điền Hương Quả làm, đành phải cho Điền Hương Quả vào phòng bếp.
Phòng bếp của Điền gia rất rộng, có hai cái tủ dựng vào tường, đối diện là hai cái bếp, củi chất thành đống ở trong góc, gọn gàng, sạch sẽ và rộng rãi.
Mã Học Cầm mở nắp thùng gạo lên, múc bốn bát gạo trắng từ bên trong.
Số gạo này định giữ lại cho dịp Tết, mẹ chồng nói lấy ra để chiêu đãi Hương Quả và Ngọc Kinh.
Bà cũng nghĩ nên lấy ra, đứa nhỏ này nhiều năm không về nhà, ăn một ít cũng không thấy đau lòng.
Hạ Mai cắt thịt khô xuống, thịt khô bảy phần nạc ba phần mỡ, trông rất ngon mắt, được bảo quản tốt.
"Hương Quả, con định làm món gì?"Điền Hương Quả âu yếm ***** thịt khô: "Để con làm hết, mọi người giúp con nhóm lửa là được.
""Con tự làm hết sao? Nấu một bữa cho mười mấy người không phải dễ đâu, con nấu hai món, còn lại để mẹ làm.
"Hạ Mai sợ cô mệt.
.
Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Điền Hương Quả tinh mắt phát hiện chân của anh có gì đó không đúng, không có nhiều lực, cô xoa tay cho nóng lên rồi cách quần ấn vào vị trí bị thương của anh:"Vết thương trên chân anh nứt ra sao?"Tay Điền Hương Quả ấn xung quanh vị trí bị thương của anh, đau lòng nhíu mày.Mọi người thấy động tác của Điền Hương Quả che miệng cười trộm.Thẩm Ngọc Kinh thu chân lại: "Không sao."Giọng nói của anh lạnh như băng không có tình cảm gì, Điền Hương Quả nghe thấy anh đang mất tự nhiên và né tránh.Ha ha, thật ngây thơ!Vừa đẹp trai vừa ngây thơ, cô phát hiện ra một báu vật rồi.Điền Hương Quả thu tay lại, khi về nhà sẽ ***** anh ra kiểm tra, sờ cũng sờ không ra.Hạ Mai và Điền Kiến Đảng nhìn thấy tình cảm vợ chồng bọn họ tốt đẹp, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.Tình cảm của bọn nhỏ tốt, đáng để bọn họ dùng hết tâm can.Điền Hương Quả vốn không định ở lại ăn cơm, cô không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người.Phùng Thúy Hoa bảo con dâu lấy thịt khô trên xà nhà xuống, xào với ớt đỏ trên tường.Nghe nói có thịt khô, cải thảo và khoai tây, Điền Hương Quả lại ngứa tay:"Mẹ, con giúp mọi người nấu cơm, con nấu đồ ăn ăn ngon lắm, chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng.""Không cần đâu Hương Quả, cháu cứ ngồi trong phòng uống trà, nói chuyện với bà, chúng ta làm là được."Mã Học Cầm cho rằng Điền Hương Quả ngại ở lại ăn cơm, nên khuyên cô.Sao Hạ Mai nỡ để con gái vào bếp ngửi mùi dầu hay thái rau: "Nghe lời mẹ, con vào phòng nghỉ ngơi, mẹ và đại nương sẽ nấu nhanh thôi."Điền Hương Quả dở khóc dở cười, cô thích nấu cơm, thích biến nguyên liệu thành những món ngon.Thẩm Ngọc Kinh bỗng nhiên mở miệng: "Để cô ấy làm đi, cô ấy nấu ăn rất ngon."Cô có vẻ thích nấu ăn.Điền Hương Quả mỉm cười cảm ơn Thẩm Ngọc Kinh, đôi mắt tròn cong thành trăng lưỡi liềm.Thẩm Ngọc Kinh đã mở miệng, hai người Hạ Mai cho rằng anh hắn thích ăn thức ăn Điền Hương Quả làm, đành phải cho Điền Hương Quả vào phòng bếp.Phòng bếp của Điền gia rất rộng, có hai cái tủ dựng vào tường, đối diện là hai cái bếp, củi chất thành đống ở trong góc, gọn gàng, sạch sẽ và rộng rãi.Mã Học Cầm mở nắp thùng gạo lên, múc bốn bát gạo trắng từ bên trong.Số gạo này định giữ lại cho dịp Tết, mẹ chồng nói lấy ra để chiêu đãi Hương Quả và Ngọc Kinh.Bà cũng nghĩ nên lấy ra, đứa nhỏ này nhiều năm không về nhà, ăn một ít cũng không thấy đau lòng.Hạ Mai cắt thịt khô xuống, thịt khô bảy phần nạc ba phần mỡ, trông rất ngon mắt, được bảo quản tốt."Hương Quả, con định làm món gì?"Điền Hương Quả âu yếm ***** thịt khô: "Để con làm hết, mọi người giúp con nhóm lửa là được.""Con tự làm hết sao? Nấu một bữa cho mười mấy người không phải dễ đâu, con nấu hai món, còn lại để mẹ làm."Hạ Mai sợ cô mệt..