Nhan Thiên Uyển không phải con nhà nghèo khó gì, sau khi du học trở về ba cô muốn cô vào công ty làm nhưng cô bướng bỉnh không muốn bị ba mình hay anh trai quản thúc nên bỏ ra ngoài xin việc. Vì thế cũng chuyển luôn ra ngoài chỉ liên lạc về nhà chứ không cho ba mẹ biết nơi ở. Ba mẹ cô biết cô bướng bỉnh nên cũng không đi tìm nếu không cô không liên lạc về nhà luôn lại chạy tán loạn tìm cô về. Cô tuy bướng bỉnh nhưng luôn về đứa con làm ba mẹ cô tự hào nhưng không ai biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ bọc ấy cô là một sắc nữ chính hiệu đã bắt đầu đọc tiểu thuyết H văn từ hồi cấp ba. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm cư nhiên lại dậy trễ chẳng là hôm qua đọc H văn đến gần sáng mới chịu ngủ. Cô ra ngã tư bắt xe buýt nhưng bị trễ chuyến vì thế cô chạy như bay đến tập đoàn Nam Cung chỉ lo ngày đầu tiên đã đi trễ sẽ bị đuổi thẳng cổ cho mà xem. Vừa vào cửa đã chạm phải một ***** rắn chắc bị bất ngờ cô ngã ngồi trêи mặt đất vừa la toáng lên: ” Á …. “ Người vừa va chạm với cô đi thẳng chẳng hé…
Chương 58
Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Đỗ Thị Phương AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNhan Thiên Uyển không phải con nhà nghèo khó gì, sau khi du học trở về ba cô muốn cô vào công ty làm nhưng cô bướng bỉnh không muốn bị ba mình hay anh trai quản thúc nên bỏ ra ngoài xin việc. Vì thế cũng chuyển luôn ra ngoài chỉ liên lạc về nhà chứ không cho ba mẹ biết nơi ở. Ba mẹ cô biết cô bướng bỉnh nên cũng không đi tìm nếu không cô không liên lạc về nhà luôn lại chạy tán loạn tìm cô về. Cô tuy bướng bỉnh nhưng luôn về đứa con làm ba mẹ cô tự hào nhưng không ai biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ bọc ấy cô là một sắc nữ chính hiệu đã bắt đầu đọc tiểu thuyết H văn từ hồi cấp ba. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm cư nhiên lại dậy trễ chẳng là hôm qua đọc H văn đến gần sáng mới chịu ngủ. Cô ra ngã tư bắt xe buýt nhưng bị trễ chuyến vì thế cô chạy như bay đến tập đoàn Nam Cung chỉ lo ngày đầu tiên đã đi trễ sẽ bị đuổi thẳng cổ cho mà xem. Vừa vào cửa đã chạm phải một ***** rắn chắc bị bất ngờ cô ngã ngồi trêи mặt đất vừa la toáng lên: ” Á …. “ Người vừa va chạm với cô đi thẳng chẳng hé… ” Con quyết định cùng với cậu ta rồi? “” Nếu vậy mẹ có đồng ý không ạ? “” Nếu con gái mẹ hạnh phúc khi bên cậu ta vậy mẹ chẳng có gì để phản đối cả. Mẹ chỉ sợ con gái mẹ lại bị chịu ủy khuất thôi. “” Con tin anh ấy “” Đã thế thì cưới nhau về đi thôi không thì người ta lại có chuyện để bàn tán. “” Mẹ này! Chuyện này phải để anh ấy con cũng không nên chủ động như vậy. ” Nhan Thiên Uyển cúi mặt nói.” Thế thì mau bảo cậu ta nói chuyện đàng hoàng với mẹ đi nếu không mẹ sẽ không cho bước vào cửa nhà này mà không danh không phận đâu. “[……]Nhan Thiên Uyển vẫn đến công ty làm việc như thường lệ. Đến trưa Lãnh Vân gọi cho cô.” Alo “” Em đã xong việc chưa? “” Vẫn còn một chút “” Chờ ở văn phòng anh sẽ tới đón em được “[……]Khoảng 15′ Lãnh Vân đã có mặt ở cửa chính Nhan Thị. Anh gọi điện cho Nhan Thiên Uyển xuống.Thấy cô xuống anh mở cửa xe cho cô rồi nhanh chóng ngồi vào xe.Cô ngồi vào xe rồi nhìn anh mãi. Anh bỗng cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng làm trong tim cô tràn lên ngọt ngào.Một lúc sau anh mới buông cô ra. Cô nói:” Sao tự dưng anh lại hôn em? “” Em quyến rũ anh “” Em quyến rũ anh lúc nào? “” Chỉ cần em nhìn anh là đã quyến rũ anh rồi “” Anh lưu manh thì có “Anh nghe xong cười lớn.” Bây giờ em mới nhận ra cũng muộn rồi “Nói rồi anh vươn người về phía cô, Nhan Thiên Uyển nhắm tịt mắt lại nhưng mãi vẫn chưa thấy anh hôn thì mở mắt. Anh nói:” Anh chỉ cài dây an toàn cho em, em nhắm mắt cái gì? Thật sự muốn anh hôn sao, huh? “” Làm gì có chuyện đó!! “” Không có thì thôi vậy. Em muốn ăn gì? “” Gì cũng được a “[……]” Thứ 7 em đừng đến Nhan Thị vội anh sẽ đến đón em ” Anh vừa cắt thịt bò bít tết cho cô vừa nói.” Có chuyện gì sao? “” Đến thứ 7 em sẽ biết “” Anh cứ là lạ thế nào ấy! “Đúng lúc này người phục vụ bưng thức ăn lên. Cô vừa ngửi mùi đã chạy vào nhà vệ sinh. Anh thấy thế cũng chạy theo vào.” Em có làm sao không? “” Anh gọi món gì đấy? “” Món vừa nãy là cháo cá. “” Cháo cá? “” Phải có chuyện gì sao? “‘ Chẳng lẽ lại…? “” À không có gì. Mau trở về ăn đi em thấy không được khoẻ ăn xong anh chở em về nhà luôn nhé “” Em có thật không sao không? “” Thật mà em không sao “” Vậy được, để anh đỡ em, chút nữa sẽ chở em về “[……]Bước vào nhà mặt cô đầy lo lắng nhưng trong lòng cô vừa buồn vừa vui. Mẹ Nhan thấy cô về thì hỏi:” Tiểu Uyển sao hôm nay con về sớm vậy? “” Con thấy hơi không khỏe “” Có ổn không? Để mẹ gọi anh con “” Không cần đâu mẹ con vẫn ổn “” Vậy con về phòng nghỉ một lát đi. Mẹ sẽ nấu cháo cho con “” Vâng ạ “[……]Một lúc sau mẹ Nhan đã lên bưng một tô cháo nóng hổi vào. Nhan Thiên Uyển ngửi mùi lại chạy vào nhà vệ sinh. Mẹ Nhan đi vào nhà vệ sinh hỏi:” Con bị làm sao đấy “” Con cứ ngửi thấy mùi cá là buồn nôn “” Không phải con? “” Không phải con? “Mẹ Nhan và Nhan Thiên Uyển cùng nói.” Không phải con có chứ mẹ? “
” Con quyết định cùng với cậu ta rồi? “
” Nếu vậy mẹ có đồng ý không ạ? “
” Nếu con gái mẹ hạnh phúc khi bên cậu ta vậy mẹ chẳng có gì để phản đối cả. Mẹ chỉ sợ con gái mẹ lại bị chịu ủy khuất thôi. “
” Con tin anh ấy “
” Đã thế thì cưới nhau về đi thôi không thì người ta lại có chuyện để bàn tán. “
” Mẹ này! Chuyện này phải để anh ấy con cũng không nên chủ động như vậy. ” Nhan Thiên Uyển cúi mặt nói.
” Thế thì mau bảo cậu ta nói chuyện đàng hoàng với mẹ đi nếu không mẹ sẽ không cho bước vào cửa nhà này mà không danh không phận đâu. “
[……]
Nhan Thiên Uyển vẫn đến công ty làm việc như thường lệ. Đến trưa Lãnh Vân gọi cho cô.
” Alo “
” Em đã xong việc chưa? “
” Vẫn còn một chút “
” Chờ ở văn phòng anh sẽ tới đón em được “
[……]
Khoảng 15′ Lãnh Vân đã có mặt ở cửa chính Nhan Thị. Anh gọi điện cho Nhan Thiên Uyển xuống.
Thấy cô xuống anh mở cửa xe cho cô rồi nhanh chóng ngồi vào xe.
Cô ngồi vào xe rồi nhìn anh mãi. Anh bỗng cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng làm trong tim cô tràn lên ngọt ngào.
Một lúc sau anh mới buông cô ra. Cô nói:
” Sao tự dưng anh lại hôn em? “
” Em quyến rũ anh “
” Em quyến rũ anh lúc nào? “
” Chỉ cần em nhìn anh là đã quyến rũ anh rồi “
” Anh lưu manh thì có “
Anh nghe xong cười lớn.
” Bây giờ em mới nhận ra cũng muộn rồi “
Nói rồi anh vươn người về phía cô, Nhan Thiên Uyển nhắm tịt mắt lại nhưng mãi vẫn chưa thấy anh hôn thì mở mắt. Anh nói:
” Anh chỉ cài dây an toàn cho em, em nhắm mắt cái gì? Thật sự muốn anh hôn sao, huh? “
” Làm gì có chuyện đó!! “
” Không có thì thôi vậy. Em muốn ăn gì? “
” Gì cũng được a “
[……]
” Thứ 7 em đừng đến Nhan Thị vội anh sẽ đến đón em ” Anh vừa cắt thịt bò bít tết cho cô vừa nói.
” Có chuyện gì sao? “
” Đến thứ 7 em sẽ biết “
” Anh cứ là lạ thế nào ấy! “
Đúng lúc này người phục vụ bưng thức ăn lên. Cô vừa ngửi mùi đã chạy vào nhà vệ sinh. Anh thấy thế cũng chạy theo vào.
” Em có làm sao không? “
” Anh gọi món gì đấy? “
” Món vừa nãy là cháo cá. “
” Cháo cá? “
” Phải có chuyện gì sao? “
‘ Chẳng lẽ lại…? “
” À không có gì. Mau trở về ăn đi em thấy không được khoẻ ăn xong anh chở em về nhà luôn nhé “
” Em có thật không sao không? “
” Thật mà em không sao “
” Vậy được, để anh đỡ em, chút nữa sẽ chở em về “
[……]
Bước vào nhà mặt cô đầy lo lắng nhưng trong lòng cô vừa buồn vừa vui. Mẹ Nhan thấy cô về thì hỏi:
” Tiểu Uyển sao hôm nay con về sớm vậy? “
” Con thấy hơi không khỏe “
” Có ổn không? Để mẹ gọi anh con “
” Không cần đâu mẹ con vẫn ổn “
” Vậy con về phòng nghỉ một lát đi. Mẹ sẽ nấu cháo cho con “
” Vâng ạ “
[……]
Một lúc sau mẹ Nhan đã lên bưng một tô cháo nóng hổi vào. Nhan Thiên Uyển ngửi mùi lại chạy vào nhà vệ sinh. Mẹ Nhan đi vào nhà vệ sinh hỏi:
” Con bị làm sao đấy “
” Con cứ ngửi thấy mùi cá là buồn nôn “
” Không phải con? “
” Không phải con? “
Mẹ Nhan và Nhan Thiên Uyển cùng nói.
” Không phải con có chứ mẹ? “
Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Đỗ Thị Phương AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNhan Thiên Uyển không phải con nhà nghèo khó gì, sau khi du học trở về ba cô muốn cô vào công ty làm nhưng cô bướng bỉnh không muốn bị ba mình hay anh trai quản thúc nên bỏ ra ngoài xin việc. Vì thế cũng chuyển luôn ra ngoài chỉ liên lạc về nhà chứ không cho ba mẹ biết nơi ở. Ba mẹ cô biết cô bướng bỉnh nên cũng không đi tìm nếu không cô không liên lạc về nhà luôn lại chạy tán loạn tìm cô về. Cô tuy bướng bỉnh nhưng luôn về đứa con làm ba mẹ cô tự hào nhưng không ai biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ bọc ấy cô là một sắc nữ chính hiệu đã bắt đầu đọc tiểu thuyết H văn từ hồi cấp ba. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm cư nhiên lại dậy trễ chẳng là hôm qua đọc H văn đến gần sáng mới chịu ngủ. Cô ra ngã tư bắt xe buýt nhưng bị trễ chuyến vì thế cô chạy như bay đến tập đoàn Nam Cung chỉ lo ngày đầu tiên đã đi trễ sẽ bị đuổi thẳng cổ cho mà xem. Vừa vào cửa đã chạm phải một ***** rắn chắc bị bất ngờ cô ngã ngồi trêи mặt đất vừa la toáng lên: ” Á …. “ Người vừa va chạm với cô đi thẳng chẳng hé… ” Con quyết định cùng với cậu ta rồi? “” Nếu vậy mẹ có đồng ý không ạ? “” Nếu con gái mẹ hạnh phúc khi bên cậu ta vậy mẹ chẳng có gì để phản đối cả. Mẹ chỉ sợ con gái mẹ lại bị chịu ủy khuất thôi. “” Con tin anh ấy “” Đã thế thì cưới nhau về đi thôi không thì người ta lại có chuyện để bàn tán. “” Mẹ này! Chuyện này phải để anh ấy con cũng không nên chủ động như vậy. ” Nhan Thiên Uyển cúi mặt nói.” Thế thì mau bảo cậu ta nói chuyện đàng hoàng với mẹ đi nếu không mẹ sẽ không cho bước vào cửa nhà này mà không danh không phận đâu. “[……]Nhan Thiên Uyển vẫn đến công ty làm việc như thường lệ. Đến trưa Lãnh Vân gọi cho cô.” Alo “” Em đã xong việc chưa? “” Vẫn còn một chút “” Chờ ở văn phòng anh sẽ tới đón em được “[……]Khoảng 15′ Lãnh Vân đã có mặt ở cửa chính Nhan Thị. Anh gọi điện cho Nhan Thiên Uyển xuống.Thấy cô xuống anh mở cửa xe cho cô rồi nhanh chóng ngồi vào xe.Cô ngồi vào xe rồi nhìn anh mãi. Anh bỗng cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng làm trong tim cô tràn lên ngọt ngào.Một lúc sau anh mới buông cô ra. Cô nói:” Sao tự dưng anh lại hôn em? “” Em quyến rũ anh “” Em quyến rũ anh lúc nào? “” Chỉ cần em nhìn anh là đã quyến rũ anh rồi “” Anh lưu manh thì có “Anh nghe xong cười lớn.” Bây giờ em mới nhận ra cũng muộn rồi “Nói rồi anh vươn người về phía cô, Nhan Thiên Uyển nhắm tịt mắt lại nhưng mãi vẫn chưa thấy anh hôn thì mở mắt. Anh nói:” Anh chỉ cài dây an toàn cho em, em nhắm mắt cái gì? Thật sự muốn anh hôn sao, huh? “” Làm gì có chuyện đó!! “” Không có thì thôi vậy. Em muốn ăn gì? “” Gì cũng được a “[……]” Thứ 7 em đừng đến Nhan Thị vội anh sẽ đến đón em ” Anh vừa cắt thịt bò bít tết cho cô vừa nói.” Có chuyện gì sao? “” Đến thứ 7 em sẽ biết “” Anh cứ là lạ thế nào ấy! “Đúng lúc này người phục vụ bưng thức ăn lên. Cô vừa ngửi mùi đã chạy vào nhà vệ sinh. Anh thấy thế cũng chạy theo vào.” Em có làm sao không? “” Anh gọi món gì đấy? “” Món vừa nãy là cháo cá. “” Cháo cá? “” Phải có chuyện gì sao? “‘ Chẳng lẽ lại…? “” À không có gì. Mau trở về ăn đi em thấy không được khoẻ ăn xong anh chở em về nhà luôn nhé “” Em có thật không sao không? “” Thật mà em không sao “” Vậy được, để anh đỡ em, chút nữa sẽ chở em về “[……]Bước vào nhà mặt cô đầy lo lắng nhưng trong lòng cô vừa buồn vừa vui. Mẹ Nhan thấy cô về thì hỏi:” Tiểu Uyển sao hôm nay con về sớm vậy? “” Con thấy hơi không khỏe “” Có ổn không? Để mẹ gọi anh con “” Không cần đâu mẹ con vẫn ổn “” Vậy con về phòng nghỉ một lát đi. Mẹ sẽ nấu cháo cho con “” Vâng ạ “[……]Một lúc sau mẹ Nhan đã lên bưng một tô cháo nóng hổi vào. Nhan Thiên Uyển ngửi mùi lại chạy vào nhà vệ sinh. Mẹ Nhan đi vào nhà vệ sinh hỏi:” Con bị làm sao đấy “” Con cứ ngửi thấy mùi cá là buồn nôn “” Không phải con? “” Không phải con? “Mẹ Nhan và Nhan Thiên Uyển cùng nói.” Không phải con có chứ mẹ? “