Tác giả:

Phán Đệ cố hết sức cõng một gánh củi đầy về đến nhà, Chu Tiểu Bảo đang chơi đùa trên đường thôn thấy nàng thì lập tức xông tới hỏi: “Quả việt quất, quả việt quất đâu?” Trên khuôn mặt gầy đến khô vàng hiện lên vẻ kinh sợ, Phán Đệ ngập ngừng: “Hôm, hôm nay không có quả việt quất để hái.” Quả việt quất là một loại quả dại màu tím đen, có vị chua chua ngọt ngọt, là bảo bối nhỏ đối với trẻ con trong thôn, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trên núi cũng không còn lại bao nhiêu quả việt quất. Chu Tiểu Bảo không thèm để ý đến điều này, vì không ăn được quả dại mà mình muốn nên vô cùng tức giận, vung nhánh cây đánh lên người Phán Đệ, giọng the thé mắng: “Ngươi ăn vụng, nhất định là ngươi ăn vụng rồi, người là đồ khốn nạn, đồ lỗ vốn.” Bé trai mới mười tuổi, được ăn ngon uống tốt, nên sức lực rất mạnh, mỗi một roi quất lên người đều vừa đau vừa nóng rát, Phán Đệ đau đến ***** mắt cũng không dám né tránh. Có một lần nàng chạy trốn, đệ đệ đuổi theo nàng thì bị vấp ngã trầy đầu gối, sau khi cha về…

Chương 170

Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn ChếtTác giả: Hoãn Quy HĩTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhán Đệ cố hết sức cõng một gánh củi đầy về đến nhà, Chu Tiểu Bảo đang chơi đùa trên đường thôn thấy nàng thì lập tức xông tới hỏi: “Quả việt quất, quả việt quất đâu?” Trên khuôn mặt gầy đến khô vàng hiện lên vẻ kinh sợ, Phán Đệ ngập ngừng: “Hôm, hôm nay không có quả việt quất để hái.” Quả việt quất là một loại quả dại màu tím đen, có vị chua chua ngọt ngọt, là bảo bối nhỏ đối với trẻ con trong thôn, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trên núi cũng không còn lại bao nhiêu quả việt quất. Chu Tiểu Bảo không thèm để ý đến điều này, vì không ăn được quả dại mà mình muốn nên vô cùng tức giận, vung nhánh cây đánh lên người Phán Đệ, giọng the thé mắng: “Ngươi ăn vụng, nhất định là ngươi ăn vụng rồi, người là đồ khốn nạn, đồ lỗ vốn.” Bé trai mới mười tuổi, được ăn ngon uống tốt, nên sức lực rất mạnh, mỗi một roi quất lên người đều vừa đau vừa nóng rát, Phán Đệ đau đến ***** mắt cũng không dám né tránh. Có một lần nàng chạy trốn, đệ đệ đuổi theo nàng thì bị vấp ngã trầy đầu gối, sau khi cha về… Ánh mắt Bách thị rối loạn, nặng nề lắc đầu: “Không được, Minh Viễn của ta là muốn cưới quận chúa, sau này hắn phải nổi bật, dốc hết sức khơi mào gánh vác Lục thị.” Chủ đề thay đổi, bà ta nhìn vào mắt Bách ma ma hỏi: “Trên đời này thật sự có quỷ sao?”Trước ngực Bách ma ma đeo một tấm bùa chú, góc phòng cũng dán đầy bùa chú, bà ta vừa tin vừa có chút không tin. Trên đời này nhiều người chết oan uổng, nhưng thật sự chưa từng nghe nói qua có mấy người bị quỷ trả thù hại chết, nếu thật sự là như vậy, thì phải chết bao nhiêu người. Như trong thâm trạch đại viện này, có rất nhiều hạ nhân chết và di nương chết không rõ ràng, nhưng không phải những chủ tử kia đều sống rất tốt sao.Nhưng nếu như không có quỷ, cỏ nước và vết nước phải giải thích như thế nào, nếu thật sự có một người có bản lĩnh lớn như vậy, dường như còn đáng sợ hơn là bị quỷ báo thù.“Có phải là có người đang giả thần giả quỷ hay không?” Giọng nói của Bách thị không ổn định, ngược lại càng sợ. Nếu thật sự có một người như vậy, có phải đối phương đã biết chuyện tám năm trước hay không, cho nên cố ý đến dọa bà ta, nghĩ như vậy, cả người Bách thị như rơi xuống hầm băng: “Tú Nga, ngày mai ngươi đi tìm Trung Toàn gia, hỏi Nhị lão gia xem có gì bất thường không? Còn có ta muốn gặp hắn ta một lần.”Là quỷ thì mời cao tăng, là người, vậy để cho Lục Mậu Điển ra tay. Cho dù là người hay quỷ, bà ta đều không sợ, bà ta không sợ!Bách ma ma do dự một chút, tính toán lại, Nhị lão gia và phu nhân cũng đã bảy năm không lén gặp mặt, phu nhân có bảo dưỡng tốt đến đâu, cuối cùng thì tuổi tác cũng bày ra ở đó, sao có thể so với những tiểu cô nương trẻ tuổi tươi non mê người kia, là nam nhân ai mà không thích xanh tươi mềm mại.Bách ma ma mở miệng, nhìn thấy muôn vàng dáng vẻ hoảng sợ của Bách thị, nghĩ Nhị lão gia an ủi hai câu còn có tác dụng hơn chính mình nói hai trăm câu, nên làm như vậy.Đêm nay, Bách thị và Bách ma ma đều không ngủ, cỏ nước và vết nước khiến người ta hoảng sợ cũng không xuất hiện nữa.

Ánh mắt Bách thị rối loạn, nặng nề lắc đầu: “Không được, Minh Viễn của ta là muốn cưới quận chúa, sau này hắn phải nổi bật, dốc hết sức khơi mào gánh vác Lục thị.” Chủ đề thay đổi, bà ta nhìn vào mắt Bách ma ma hỏi: “Trên đời này thật sự có quỷ sao?”

Trước ngực Bách ma ma đeo một tấm bùa chú, góc phòng cũng dán đầy bùa chú, bà ta vừa tin vừa có chút không tin. Trên đời này nhiều người chết oan uổng, nhưng thật sự chưa từng nghe nói qua có mấy người bị quỷ trả thù hại chết, nếu thật sự là như vậy, thì phải chết bao nhiêu người. Như trong thâm trạch đại viện này, có rất nhiều hạ nhân chết và di nương chết không rõ ràng, nhưng không phải những chủ tử kia đều sống rất tốt sao.

Nhưng nếu như không có quỷ, cỏ nước và vết nước phải giải thích như thế nào, nếu thật sự có một người có bản lĩnh lớn như vậy, dường như còn đáng sợ hơn là bị quỷ báo thù.

“Có phải là có người đang giả thần giả quỷ hay không?” Giọng nói của Bách thị không ổn định, ngược lại càng sợ. Nếu thật sự có một người như vậy, có phải đối phương đã biết chuyện tám năm trước hay không, cho nên cố ý đến dọa bà ta, nghĩ như vậy, cả người Bách thị như rơi xuống hầm băng: “Tú Nga, ngày mai ngươi đi tìm Trung Toàn gia, hỏi Nhị lão gia xem có gì bất thường không? Còn có ta muốn gặp hắn ta một lần.”

Là quỷ thì mời cao tăng, là người, vậy để cho Lục Mậu Điển ra tay. Cho dù là người hay quỷ, bà ta đều không sợ, bà ta không sợ!

Bách ma ma do dự một chút, tính toán lại, Nhị lão gia và phu nhân cũng đã bảy năm không lén gặp mặt, phu nhân có bảo dưỡng tốt đến đâu, cuối cùng thì tuổi tác cũng bày ra ở đó, sao có thể so với những tiểu cô nương trẻ tuổi tươi non mê người kia, là nam nhân ai mà không thích xanh tươi mềm mại.

Bách ma ma mở miệng, nhìn thấy muôn vàng dáng vẻ hoảng sợ của Bách thị, nghĩ Nhị lão gia an ủi hai câu còn có tác dụng hơn chính mình nói hai trăm câu, nên làm như vậy.

Đêm nay, Bách thị và Bách ma ma đều không ngủ, cỏ nước và vết nước khiến người ta hoảng sợ cũng không xuất hiện nữa.

Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn ChếtTác giả: Hoãn Quy HĩTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhán Đệ cố hết sức cõng một gánh củi đầy về đến nhà, Chu Tiểu Bảo đang chơi đùa trên đường thôn thấy nàng thì lập tức xông tới hỏi: “Quả việt quất, quả việt quất đâu?” Trên khuôn mặt gầy đến khô vàng hiện lên vẻ kinh sợ, Phán Đệ ngập ngừng: “Hôm, hôm nay không có quả việt quất để hái.” Quả việt quất là một loại quả dại màu tím đen, có vị chua chua ngọt ngọt, là bảo bối nhỏ đối với trẻ con trong thôn, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trên núi cũng không còn lại bao nhiêu quả việt quất. Chu Tiểu Bảo không thèm để ý đến điều này, vì không ăn được quả dại mà mình muốn nên vô cùng tức giận, vung nhánh cây đánh lên người Phán Đệ, giọng the thé mắng: “Ngươi ăn vụng, nhất định là ngươi ăn vụng rồi, người là đồ khốn nạn, đồ lỗ vốn.” Bé trai mới mười tuổi, được ăn ngon uống tốt, nên sức lực rất mạnh, mỗi một roi quất lên người đều vừa đau vừa nóng rát, Phán Đệ đau đến ***** mắt cũng không dám né tránh. Có một lần nàng chạy trốn, đệ đệ đuổi theo nàng thì bị vấp ngã trầy đầu gối, sau khi cha về… Ánh mắt Bách thị rối loạn, nặng nề lắc đầu: “Không được, Minh Viễn của ta là muốn cưới quận chúa, sau này hắn phải nổi bật, dốc hết sức khơi mào gánh vác Lục thị.” Chủ đề thay đổi, bà ta nhìn vào mắt Bách ma ma hỏi: “Trên đời này thật sự có quỷ sao?”Trước ngực Bách ma ma đeo một tấm bùa chú, góc phòng cũng dán đầy bùa chú, bà ta vừa tin vừa có chút không tin. Trên đời này nhiều người chết oan uổng, nhưng thật sự chưa từng nghe nói qua có mấy người bị quỷ trả thù hại chết, nếu thật sự là như vậy, thì phải chết bao nhiêu người. Như trong thâm trạch đại viện này, có rất nhiều hạ nhân chết và di nương chết không rõ ràng, nhưng không phải những chủ tử kia đều sống rất tốt sao.Nhưng nếu như không có quỷ, cỏ nước và vết nước phải giải thích như thế nào, nếu thật sự có một người có bản lĩnh lớn như vậy, dường như còn đáng sợ hơn là bị quỷ báo thù.“Có phải là có người đang giả thần giả quỷ hay không?” Giọng nói của Bách thị không ổn định, ngược lại càng sợ. Nếu thật sự có một người như vậy, có phải đối phương đã biết chuyện tám năm trước hay không, cho nên cố ý đến dọa bà ta, nghĩ như vậy, cả người Bách thị như rơi xuống hầm băng: “Tú Nga, ngày mai ngươi đi tìm Trung Toàn gia, hỏi Nhị lão gia xem có gì bất thường không? Còn có ta muốn gặp hắn ta một lần.”Là quỷ thì mời cao tăng, là người, vậy để cho Lục Mậu Điển ra tay. Cho dù là người hay quỷ, bà ta đều không sợ, bà ta không sợ!Bách ma ma do dự một chút, tính toán lại, Nhị lão gia và phu nhân cũng đã bảy năm không lén gặp mặt, phu nhân có bảo dưỡng tốt đến đâu, cuối cùng thì tuổi tác cũng bày ra ở đó, sao có thể so với những tiểu cô nương trẻ tuổi tươi non mê người kia, là nam nhân ai mà không thích xanh tươi mềm mại.Bách ma ma mở miệng, nhìn thấy muôn vàng dáng vẻ hoảng sợ của Bách thị, nghĩ Nhị lão gia an ủi hai câu còn có tác dụng hơn chính mình nói hai trăm câu, nên làm như vậy.Đêm nay, Bách thị và Bách ma ma đều không ngủ, cỏ nước và vết nước khiến người ta hoảng sợ cũng không xuất hiện nữa.

Chương 170