Tác giả:

Phán Đệ cố hết sức cõng một gánh củi đầy về đến nhà, Chu Tiểu Bảo đang chơi đùa trên đường thôn thấy nàng thì lập tức xông tới hỏi: “Quả việt quất, quả việt quất đâu?” Trên khuôn mặt gầy đến khô vàng hiện lên vẻ kinh sợ, Phán Đệ ngập ngừng: “Hôm, hôm nay không có quả việt quất để hái.” Quả việt quất là một loại quả dại màu tím đen, có vị chua chua ngọt ngọt, là bảo bối nhỏ đối với trẻ con trong thôn, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trên núi cũng không còn lại bao nhiêu quả việt quất. Chu Tiểu Bảo không thèm để ý đến điều này, vì không ăn được quả dại mà mình muốn nên vô cùng tức giận, vung nhánh cây đánh lên người Phán Đệ, giọng the thé mắng: “Ngươi ăn vụng, nhất định là ngươi ăn vụng rồi, người là đồ khốn nạn, đồ lỗ vốn.” Bé trai mới mười tuổi, được ăn ngon uống tốt, nên sức lực rất mạnh, mỗi một roi quất lên người đều vừa đau vừa nóng rát, Phán Đệ đau đến ***** mắt cũng không dám né tránh. Có một lần nàng chạy trốn, đệ đệ đuổi theo nàng thì bị vấp ngã trầy đầu gối, sau khi cha về…

Chương 340

Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn ChếtTác giả: Hoãn Quy HĩTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhán Đệ cố hết sức cõng một gánh củi đầy về đến nhà, Chu Tiểu Bảo đang chơi đùa trên đường thôn thấy nàng thì lập tức xông tới hỏi: “Quả việt quất, quả việt quất đâu?” Trên khuôn mặt gầy đến khô vàng hiện lên vẻ kinh sợ, Phán Đệ ngập ngừng: “Hôm, hôm nay không có quả việt quất để hái.” Quả việt quất là một loại quả dại màu tím đen, có vị chua chua ngọt ngọt, là bảo bối nhỏ đối với trẻ con trong thôn, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trên núi cũng không còn lại bao nhiêu quả việt quất. Chu Tiểu Bảo không thèm để ý đến điều này, vì không ăn được quả dại mà mình muốn nên vô cùng tức giận, vung nhánh cây đánh lên người Phán Đệ, giọng the thé mắng: “Ngươi ăn vụng, nhất định là ngươi ăn vụng rồi, người là đồ khốn nạn, đồ lỗ vốn.” Bé trai mới mười tuổi, được ăn ngon uống tốt, nên sức lực rất mạnh, mỗi một roi quất lên người đều vừa đau vừa nóng rát, Phán Đệ đau đến ***** mắt cũng không dám né tránh. Có một lần nàng chạy trốn, đệ đệ đuổi theo nàng thì bị vấp ngã trầy đầu gối, sau khi cha về… Cúp điện thoại,Thiệu Dương xoa mặt cho mình dễ nhìn hơn, sau đó cầm quà dưới chân lên, bước đi như bay. "Tiểu Thiệu tới rồi?" Mẹ Diệp tươi cười.   Cha Diệp đang cầm tờ báo ngồi trên ghế sofa, vểnh tai lên.   Họ đã biết về mối quan hệ của con gái họ và Thiệu Dương, vui vẻ khi thấy thành công, năm đó tiểu tử chạy đôn chạy đáo giúp đỡ cũng không ít.   A Ngư cúp điện thoại, cũng không ngại ngùng: "Đúng vậy, con xuống dưới lầu đón anh ấy." Nói xong ra khỏi cửa.   Mẹ Diệp liên tục gật đầu: "Muốn ăn gì, đồ ăn trong nhà hình như không đủ, ông nó, mau đi mua đồ ăn."   Cha Diệp bất mãn, nhìn chằm chằm đứa con trai nhỏ đang ăn cháo: "Con đi mua, ăn xong nhanh đi." Ông phải ở lại.Diệp Hoằng Lễ ăn cháo, cậu không nên rời giường mới đúng.   A Ngư xuống lầu nhìn xung quanh,một lúc sau, rốt cục nhìn thấy Thiệu Dương xách túi lớn túi nhỏ đi tới, nhấc chân nghênh đón: "Cái người này."   Nhìn A Ngư xinh đẹp đi tới, ánh mắt Thiệu Dương nhất thời sáng lên, cả người không còn mệt mỏi, giống như tứ chi được ngâm vào một dòng nước xuân, bừng bừng sức sống.   ... Sáu mươi năm sau, A Ngư sống thọ chính thức rời khỏi thế giới này, cùng lúc đó có một đoàn ánh sáng công đức khổng lồ bao bọc chân thân của cô.   Trong sáu mươi năm qua, cô đã cống hiến hết mình cho việc thực hiện luật chống bạo lực gia đình và thành lập một quỹ để giúp đỡ phụ nữ và nam giới bị bạo lực gia đình.   Không biết cũng không sao, biết rồi mà cô cũng có năng lực đó, không làm gì cũng không phải phong cách của cô.A Ngư đắm chìm trong ánh công đức vẻ mặt có chút buồn bã, thật lâu sau, thoải mái cười, nhìn về phía Diệp Phức Ngọc cách đó không xa, đem chân tướng cùng kết cục nói ra.   Trong quá trình A Ngư kể lại, Diệp Phức Ngọc vẻ mặt rất bình tĩnh, sau khi trải qua đả kích việc con gái chết non, ***** ba thành viên của gia đình họ Ngô, dường như không gì có thể dễ dàng lay chuyển được cảm xúc của cô ấy."Quả đúng là cô ta. " Diệp Phức Ngọc nở một nụ cười chua xót: "Mánh khóe cũng không cao minh, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không có hoài nghi cô ta, thật sự là buồn cười!"   A Ngư: "Ngày đêm phòng kẻ trộm nhưng trộm nhà khó phòng."   Diệp Phức Ngọc cười thê lương, ánh mắt hoang vu: "May mắn, cô ta đã bị báo ứng. Cám ơn cô rất nhiều!"   Diệp Phức Ngọc khom lưng về phía A Ngư, hai hàng nước mắt tràn ra hốc mắt. Nhưng Diệp Hinh Ngọc cho dù chết một ngàn lần, con gái của cô ấy cũng đã chết rồi. A Ngư nhìn nước mắt bên má cô ấy, không tiếng động thở dài, biết khúc mắc của cô ấy ở đâu, nhẹ nhàng nhoáng đuôi, một đoàn ánh sáng rơi trên người Diệp Phức Ngọc: "Luân hồi tiếp theo, mẹ con các cô nếu có duyên, sẽ được nối dài tiền duyên."   Diệp Phức Ngọc ngạc nhiên ngước mắt lên.   Đây là lần đầu tiên A Ngư nhìn thấy cảm xúc dao động trên người cô ấy rõ ràng như vậy, cúi mặt xuống, tiễn Diệp Phức Ngọc đi.   【 Hoàn】

Cúp điện thoại,Thiệu Dương xoa mặt cho mình dễ nhìn hơn, sau đó cầm quà dưới chân lên, bước đi như bay. 

"Tiểu Thiệu tới rồi?" Mẹ Diệp tươi cười.   

Cha Diệp đang cầm tờ báo ngồi trên ghế sofa, vểnh tai lên.   

Họ đã biết về mối quan hệ của con gái họ và Thiệu Dương, vui vẻ khi thấy thành công, năm đó tiểu tử chạy đôn chạy đáo giúp đỡ cũng không ít.   

A Ngư cúp điện thoại, cũng không ngại ngùng: "Đúng vậy, con xuống dưới lầu đón anh ấy." Nói xong ra khỏi cửa.   

Mẹ Diệp liên tục gật đầu: "Muốn ăn gì, đồ ăn trong nhà hình như không đủ, ông nó, mau đi mua đồ ăn."   

Cha Diệp bất mãn, nhìn chằm chằm đứa con trai nhỏ đang ăn cháo: "Con đi mua, ăn xong nhanh đi." Ông phải ở lại.

Diệp Hoằng Lễ ăn cháo, cậu không nên rời giường mới đúng.   

A Ngư xuống lầu nhìn xung quanh,một lúc sau, rốt cục nhìn thấy Thiệu Dương xách túi lớn túi nhỏ đi tới, nhấc chân nghênh đón: "Cái người này."   

Nhìn A Ngư xinh đẹp đi tới, ánh mắt Thiệu Dương nhất thời sáng lên, cả người không còn mệt mỏi, giống như tứ chi được ngâm vào một dòng nước xuân, bừng bừng sức sống.   

... 

Sáu mươi năm sau, A Ngư sống thọ chính thức rời khỏi thế giới này, cùng lúc đó có một đoàn ánh sáng công đức khổng lồ bao bọc chân thân của cô.   

Trong sáu mươi năm qua, cô đã cống hiến hết mình cho việc thực hiện luật chống bạo lực gia đình và thành lập một quỹ để giúp đỡ phụ nữ và nam giới bị bạo lực gia đình.   

Không biết cũng không sao, biết rồi mà cô cũng có năng lực đó, không làm gì cũng không phải phong cách của cô.

A Ngư đắm chìm trong ánh công đức vẻ mặt có chút buồn bã, thật lâu sau, thoải mái cười, nhìn về phía Diệp Phức Ngọc cách đó không xa, đem chân tướng cùng kết cục nói ra.   

Trong quá trình A Ngư kể lại, Diệp Phức Ngọc vẻ mặt rất bình tĩnh, sau khi trải qua đả kích việc con gái chết non, ***** ba thành viên của gia đình họ Ngô, dường như không gì có thể dễ dàng lay chuyển được cảm xúc của cô ấy.

"Quả đúng là cô ta. " Diệp Phức Ngọc nở một nụ cười chua xót: "Mánh khóe cũng không cao minh, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không có hoài nghi cô ta, thật sự là buồn cười!"   

A Ngư: "Ngày đêm phòng kẻ trộm nhưng trộm nhà khó phòng."   

Diệp Phức Ngọc cười thê lương, ánh mắt hoang vu: "May mắn, cô ta đã bị báo ứng. Cám ơn cô rất nhiều!"   

Diệp Phức Ngọc khom lưng về phía A Ngư, hai hàng nước mắt tràn ra hốc mắt. Nhưng Diệp Hinh Ngọc cho dù chết một ngàn lần, con gái của cô ấy cũng đã chết rồi. A Ngư nhìn nước mắt bên má cô ấy, không tiếng động thở dài, biết khúc mắc của cô ấy ở đâu, nhẹ nhàng nhoáng đuôi, một đoàn ánh sáng rơi trên người Diệp Phức Ngọc: "Luân hồi tiếp theo, mẹ con các cô nếu có duyên, sẽ được nối dài tiền duyên."   

Diệp Phức Ngọc ngạc nhiên ngước mắt lên.   

Đây là lần đầu tiên A Ngư nhìn thấy cảm xúc dao động trên người cô ấy rõ ràng như vậy, cúi mặt xuống, tiễn Diệp Phức Ngọc đi.   

【 Hoàn】

Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn ChếtTác giả: Hoãn Quy HĩTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhán Đệ cố hết sức cõng một gánh củi đầy về đến nhà, Chu Tiểu Bảo đang chơi đùa trên đường thôn thấy nàng thì lập tức xông tới hỏi: “Quả việt quất, quả việt quất đâu?” Trên khuôn mặt gầy đến khô vàng hiện lên vẻ kinh sợ, Phán Đệ ngập ngừng: “Hôm, hôm nay không có quả việt quất để hái.” Quả việt quất là một loại quả dại màu tím đen, có vị chua chua ngọt ngọt, là bảo bối nhỏ đối với trẻ con trong thôn, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trên núi cũng không còn lại bao nhiêu quả việt quất. Chu Tiểu Bảo không thèm để ý đến điều này, vì không ăn được quả dại mà mình muốn nên vô cùng tức giận, vung nhánh cây đánh lên người Phán Đệ, giọng the thé mắng: “Ngươi ăn vụng, nhất định là ngươi ăn vụng rồi, người là đồ khốn nạn, đồ lỗ vốn.” Bé trai mới mười tuổi, được ăn ngon uống tốt, nên sức lực rất mạnh, mỗi một roi quất lên người đều vừa đau vừa nóng rát, Phán Đệ đau đến ***** mắt cũng không dám né tránh. Có một lần nàng chạy trốn, đệ đệ đuổi theo nàng thì bị vấp ngã trầy đầu gối, sau khi cha về… Cúp điện thoại,Thiệu Dương xoa mặt cho mình dễ nhìn hơn, sau đó cầm quà dưới chân lên, bước đi như bay. "Tiểu Thiệu tới rồi?" Mẹ Diệp tươi cười.   Cha Diệp đang cầm tờ báo ngồi trên ghế sofa, vểnh tai lên.   Họ đã biết về mối quan hệ của con gái họ và Thiệu Dương, vui vẻ khi thấy thành công, năm đó tiểu tử chạy đôn chạy đáo giúp đỡ cũng không ít.   A Ngư cúp điện thoại, cũng không ngại ngùng: "Đúng vậy, con xuống dưới lầu đón anh ấy." Nói xong ra khỏi cửa.   Mẹ Diệp liên tục gật đầu: "Muốn ăn gì, đồ ăn trong nhà hình như không đủ, ông nó, mau đi mua đồ ăn."   Cha Diệp bất mãn, nhìn chằm chằm đứa con trai nhỏ đang ăn cháo: "Con đi mua, ăn xong nhanh đi." Ông phải ở lại.Diệp Hoằng Lễ ăn cháo, cậu không nên rời giường mới đúng.   A Ngư xuống lầu nhìn xung quanh,một lúc sau, rốt cục nhìn thấy Thiệu Dương xách túi lớn túi nhỏ đi tới, nhấc chân nghênh đón: "Cái người này."   Nhìn A Ngư xinh đẹp đi tới, ánh mắt Thiệu Dương nhất thời sáng lên, cả người không còn mệt mỏi, giống như tứ chi được ngâm vào một dòng nước xuân, bừng bừng sức sống.   ... Sáu mươi năm sau, A Ngư sống thọ chính thức rời khỏi thế giới này, cùng lúc đó có một đoàn ánh sáng công đức khổng lồ bao bọc chân thân của cô.   Trong sáu mươi năm qua, cô đã cống hiến hết mình cho việc thực hiện luật chống bạo lực gia đình và thành lập một quỹ để giúp đỡ phụ nữ và nam giới bị bạo lực gia đình.   Không biết cũng không sao, biết rồi mà cô cũng có năng lực đó, không làm gì cũng không phải phong cách của cô.A Ngư đắm chìm trong ánh công đức vẻ mặt có chút buồn bã, thật lâu sau, thoải mái cười, nhìn về phía Diệp Phức Ngọc cách đó không xa, đem chân tướng cùng kết cục nói ra.   Trong quá trình A Ngư kể lại, Diệp Phức Ngọc vẻ mặt rất bình tĩnh, sau khi trải qua đả kích việc con gái chết non, ***** ba thành viên của gia đình họ Ngô, dường như không gì có thể dễ dàng lay chuyển được cảm xúc của cô ấy."Quả đúng là cô ta. " Diệp Phức Ngọc nở một nụ cười chua xót: "Mánh khóe cũng không cao minh, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không có hoài nghi cô ta, thật sự là buồn cười!"   A Ngư: "Ngày đêm phòng kẻ trộm nhưng trộm nhà khó phòng."   Diệp Phức Ngọc cười thê lương, ánh mắt hoang vu: "May mắn, cô ta đã bị báo ứng. Cám ơn cô rất nhiều!"   Diệp Phức Ngọc khom lưng về phía A Ngư, hai hàng nước mắt tràn ra hốc mắt. Nhưng Diệp Hinh Ngọc cho dù chết một ngàn lần, con gái của cô ấy cũng đã chết rồi. A Ngư nhìn nước mắt bên má cô ấy, không tiếng động thở dài, biết khúc mắc của cô ấy ở đâu, nhẹ nhàng nhoáng đuôi, một đoàn ánh sáng rơi trên người Diệp Phức Ngọc: "Luân hồi tiếp theo, mẹ con các cô nếu có duyên, sẽ được nối dài tiền duyên."   Diệp Phức Ngọc ngạc nhiên ngước mắt lên.   Đây là lần đầu tiên A Ngư nhìn thấy cảm xúc dao động trên người cô ấy rõ ràng như vậy, cúi mặt xuống, tiễn Diệp Phức Ngọc đi.   【 Hoàn】

Chương 340