“Núi kia, tên là gì”Thanh âm của Trạm Trường Phong có sự trầm ổn không hợp tuổi, câu hỏi cũng bị nàng biến thành câu trần thuật, hàm chứa mấy phần uy thế. Chỉ là nàng nhàn rỗi nhàm chán, thuận miệng hỏi một chút, tổng quản ở bên lại lải nhải một tràng, “Điện hạ, ngài mau mau phủ thêm áo choàng đi, ngắm cảnh tuyết rơi mà lại ngắm ra cái gì nguy hiểm, tiểu nhân làm sao bẩm báo với Hoàng thượng, lại ăn nói làm sao với Lê dân, ai nha nha, để nô tài xem một chút, làm gì có núi đâu, hoàng thành là nằm ở bình nguyên mà điện hạ. ”“Làm càn, dám nói dối cô. ” Nàng hơi ngưng lại một chút, lông mày vừa nhíu xuống lại ngay lập tức giãn ra, có chút hậm hực. Đài Trích Tinh cao trăm trượng, trải qua bao phong ba bão táp mà vẫn đứng vững ở hoàng thành, chỉ thiên mà tọa, khi đứng trên đó, ngẩng đầu cảm tưởng như tay có thể hái sao trời, ngắm vạn dặm giang sơn. Ở phía trên đó gió cũng cực lớn, xen lẫn cả tuyết, giỏ thổi rèm bay phần phật, tạo nên một khung cảnh hào hùng khí phách. Tiếng nói vừa trầm,…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...