Tháng ba, thời tiết mùa xuân se lạnh. Tám giờ sáng, Bắc Thành bị sương mù dày đặc bao phủ. Cách năm mét không nhìn thấy rõ khuôn mặt, cách mười mét không thấy rõ giới tính. Đứng từ xa nhìn lại, những căn nhà cao tầng san sát nhau như lơ lửng giữa bầu trời, sương mù dày đặc luôn mang đến cảm giác như có một con quái vật sắp vạch mây chui ra. Nhưng mà người dân ở Bắc Thành đã quen với cảnh tượng này, họ vẫn làm việc như bình thường, ai nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học. Bởi vì nơi này quanh năm suốt tháng đều bị sương mù bao phủ. Nên Bắc Thành có một tên gọi đặc biệt, đó là thành phố sương mù. Trong khu Đông thành phố sương mù có một căn nhà ma ám có niên đại rất lâu. Người ta truyền lại nơi này đã có lịch sử vài trăm năm, nhưng thật ra là chuyện của mấy chục năm gần đây. Ông Tôn sống cạnh căn nhà ma ám này. Năm nay ông Tôn đã năm mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, thứ liên quan tới tuổi trẻ duy nhất chính là nơi làm việc và thời gian nghỉ ngơi của ông ấy. Ông Tôn là một thầy…
Chương 14: Chương 14
Bà Cốt Khương TôTác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại VươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámTháng ba, thời tiết mùa xuân se lạnh. Tám giờ sáng, Bắc Thành bị sương mù dày đặc bao phủ. Cách năm mét không nhìn thấy rõ khuôn mặt, cách mười mét không thấy rõ giới tính. Đứng từ xa nhìn lại, những căn nhà cao tầng san sát nhau như lơ lửng giữa bầu trời, sương mù dày đặc luôn mang đến cảm giác như có một con quái vật sắp vạch mây chui ra. Nhưng mà người dân ở Bắc Thành đã quen với cảnh tượng này, họ vẫn làm việc như bình thường, ai nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học. Bởi vì nơi này quanh năm suốt tháng đều bị sương mù bao phủ. Nên Bắc Thành có một tên gọi đặc biệt, đó là thành phố sương mù. Trong khu Đông thành phố sương mù có một căn nhà ma ám có niên đại rất lâu. Người ta truyền lại nơi này đã có lịch sử vài trăm năm, nhưng thật ra là chuyện của mấy chục năm gần đây. Ông Tôn sống cạnh căn nhà ma ám này. Năm nay ông Tôn đã năm mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, thứ liên quan tới tuổi trẻ duy nhất chính là nơi làm việc và thời gian nghỉ ngơi của ông ấy. Ông Tôn là một thầy… Không hiểu tại sao bỗng nhiên Trương Kỳ Phong thấy hơi căng thẳng, ông ta hít sâu một hơi rồi cất bước đi vào.“Cô, cô gái nhỏ này chính là tiên cô mà ông nói?”Đây là nghi vấn phát ra từ sâu trong nội tâm Trương Kỳ Phong.Bà Trương, thư ký Châu và vệ sĩ đi theo cũng thấy hơi bất ngờ.Bà Trương bỗng nảy lên một suy nghĩ có phải ông Tôn đã gặp phải đám giang hồ bịp bợm hay không.Thật sự thì sau khi ngó trái ngó phải xem xét, Khương Tô đang ngồi xếp bằng trên sô pha tay ôm một con mèo đen béo ú này trông không ra dáng một tiên cô gì cả.Vẻ ngoài xinh đẹp vô cùng.Làn da trắng đến phát sáng, tóc dài đen nhánh thướt tha giống những sợi rong biển dưới đáy biển sâu, khuôn mặt to bằng bàn tay, và ngũ quan tinh xảo như tạc tượng.Nhưng dù có xinh đẹp đến nhường nào đi chăng nữa thì trông cô cũng không giống thế ngoại cao nhân gì.Mà lúc này đột nhiên Khương Tô nhìn Trương Kỳ Phong rồi cất lời, giọng nói mềm như bông pha theo chút lười biếng và chút lạnh lùng: “Tôi đã nói lông mày ông ngắn không có phúc, mắt lại còn lác vừa nhìn là biết tướng nghèo hèn, nhưng sao lại có vận khí bao quanh, thì ra là có quý nhân phù trợ.” Lúc nói đến quý nhân, Khương Tô liếc mắt nhìn bà Trương, khuôn mặt bà Trương rất sáng sủa, mắt trong trẻo không vẩn đục, nếu như ở thời cổ đại thì đây chính là tướng mạo của Quý phi nương nương, mây tía vờn quanh, không biết kiếp trước đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể có được vẻ ngoài đẹp đẽ quý phái đến mức này.Trương Kỳ Phong nghe thấy Khương Tô nói ông ta có tướng nghèo hèn, lập tức bất mãn không thôi.Khương Tô lại thoáng nhìn sang bên cạnh, đôi mắt chợt sáng lên.Ông Tôn nhìn theo ánh mắt Khương Tô nhìn về phía thư ký Châu, trong lòng lóe lên một chút chua xót.Thư ký Châu năm nay hai mươi sáu tuổi, cao một mét tám, dáng người đĩnh đạc, mặc áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là áo vest đen, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, ít nói ít cười, là kiểu cấm dục đang được hoan nghênh nhất hiện tại.“Anh tên gì?” Khương Tô bất ngờ hỏi.Cô hỏi một câu không đầu không đuôi làm Trương Kỳ Phong hiểu sai ý, tuy rằng ông ta khá bất mãn với đánh giá vừa rồi của vị tiên cô này, nhưng tối hôm qua ông ta mới vừa dạo quỷ môn quan về, cho nên không dám lên mặt, lập tức nói: “Tôi tên là Trương Kỳ Phong.”“Không hỏi ông.” Khương Tô hoàn toàn không thèm nể mặt, ngón tay trắng nõn như ngọc hơi nhấc lên, chỉ về phía thư ký Châu đứng phía sau Trương Kỳ Phong, đuôi mắt hơi nhếch lên, lớp sương mù ngập trong đôi mắt hoa đào của cô đã tan đi, sáng rỡ: “Tôi hỏi anh.”Thư ký Châu bỗng ngẩn ra.Thư ký Châu sửng sốt một lúc rồi mới nhìn Khương Tô, khẽ gật đầu: “Tôi tên là Châu Lục, là thư ký của tổng giám đốc Trương.”Khương Tô mỉm cười với anh ta, sau đó liếc mắt nhìn ông Tôn một cái.Ông Tôn gật đầu, bước lên mời thư ký Châu và vệ sĩ đi ra ngoài.Thư ký Châu đứng ngoài căn nhà, không khỏi nhíu mày.“Khụ, chuyện kia…” Trương Kỳ Phong vừa định nói chuyện.“Ngồi đi.” Khương Tô hiền hòa nói.Trương Kỳ Phong không khỏi liếc mắt nhìn bà xã của mình, còn bà Trương đã thản nhiên ngồi xuống, Trương Kỳ Phong cũng ngồi xuống theo.Rõ ràng trước mặt ông ta chỉ là một con nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh, nhưng Trương Kỳ Phong bỗng có cảm giác bó tay bó chân, trong lòng thầm cảm thấy vô cùng kỳ quái.Khương Tô không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Đời này ông có hai quý nhân.Một người là bà xã của ông, chỉ cần ông luôn duy trì mối quan hệ vợ chồng mà không ly hôn sẽ đảm bảo ông tài vận hanh thông.”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.
Không hiểu tại sao bỗng nhiên Trương Kỳ Phong thấy hơi căng thẳng, ông ta hít sâu một hơi rồi cất bước đi vào.
“Cô, cô gái nhỏ này chính là tiên cô mà ông nói?”Đây là nghi vấn phát ra từ sâu trong nội tâm Trương Kỳ Phong.
Bà Trương, thư ký Châu và vệ sĩ đi theo cũng thấy hơi bất ngờ.
Bà Trương bỗng nảy lên một suy nghĩ có phải ông Tôn đã gặp phải đám giang hồ bịp bợm hay không.
Thật sự thì sau khi ngó trái ngó phải xem xét, Khương Tô đang ngồi xếp bằng trên sô pha tay ôm một con mèo đen béo ú này trông không ra dáng một tiên cô gì cả.
Vẻ ngoài xinh đẹp vô cùng.
Làn da trắng đến phát sáng, tóc dài đen nhánh thướt tha giống những sợi rong biển dưới đáy biển sâu, khuôn mặt to bằng bàn tay, và ngũ quan tinh xảo như tạc tượng.
Nhưng dù có xinh đẹp đến nhường nào đi chăng nữa thì trông cô cũng không giống thế ngoại cao nhân gì.
Mà lúc này đột nhiên Khương Tô nhìn Trương Kỳ Phong rồi cất lời, giọng nói mềm như bông pha theo chút lười biếng và chút lạnh lùng: “Tôi đã nói lông mày ông ngắn không có phúc, mắt lại còn lác vừa nhìn là biết tướng nghèo hèn, nhưng sao lại có vận khí bao quanh, thì ra là có quý nhân phù trợ.
” Lúc nói đến quý nhân, Khương Tô liếc mắt nhìn bà Trương, khuôn mặt bà Trương rất sáng sủa, mắt trong trẻo không vẩn đục, nếu như ở thời cổ đại thì đây chính là tướng mạo của Quý phi nương nương, mây tía vờn quanh, không biết kiếp trước đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể có được vẻ ngoài đẹp đẽ quý phái đến mức này.
Trương Kỳ Phong nghe thấy Khương Tô nói ông ta có tướng nghèo hèn, lập tức bất mãn không thôi.
Khương Tô lại thoáng nhìn sang bên cạnh, đôi mắt chợt sáng lên.
Ông Tôn nhìn theo ánh mắt Khương Tô nhìn về phía thư ký Châu, trong lòng lóe lên một chút chua xót.
Thư ký Châu năm nay hai mươi sáu tuổi, cao một mét tám, dáng người đĩnh đạc, mặc áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là áo vest đen, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, ít nói ít cười, là kiểu cấm dục đang được hoan nghênh nhất hiện tại.
“Anh tên gì?” Khương Tô bất ngờ hỏi.
Cô hỏi một câu không đầu không đuôi làm Trương Kỳ Phong hiểu sai ý, tuy rằng ông ta khá bất mãn với đánh giá vừa rồi của vị tiên cô này, nhưng tối hôm qua ông ta mới vừa dạo quỷ môn quan về, cho nên không dám lên mặt, lập tức nói: “Tôi tên là Trương Kỳ Phong.
”“Không hỏi ông.
” Khương Tô hoàn toàn không thèm nể mặt, ngón tay trắng nõn như ngọc hơi nhấc lên, chỉ về phía thư ký Châu đứng phía sau Trương Kỳ Phong, đuôi mắt hơi nhếch lên, lớp sương mù ngập trong đôi mắt hoa đào của cô đã tan đi, sáng rỡ: “Tôi hỏi anh.
”Thư ký Châu bỗng ngẩn ra.
Thư ký Châu sửng sốt một lúc rồi mới nhìn Khương Tô, khẽ gật đầu: “Tôi tên là Châu Lục, là thư ký của tổng giám đốc Trương.
”Khương Tô mỉm cười với anh ta, sau đó liếc mắt nhìn ông Tôn một cái.
Ông Tôn gật đầu, bước lên mời thư ký Châu và vệ sĩ đi ra ngoài.
Thư ký Châu đứng ngoài căn nhà, không khỏi nhíu mày.
“Khụ, chuyện kia…” Trương Kỳ Phong vừa định nói chuyện.
“Ngồi đi.
” Khương Tô hiền hòa nói.
Trương Kỳ Phong không khỏi liếc mắt nhìn bà xã của mình, còn bà Trương đã thản nhiên ngồi xuống, Trương Kỳ Phong cũng ngồi xuống theo.
Rõ ràng trước mặt ông ta chỉ là một con nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh, nhưng Trương Kỳ Phong bỗng có cảm giác bó tay bó chân, trong lòng thầm cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Khương Tô không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Đời này ông có hai quý nhân.
Một người là bà xã của ông, chỉ cần ông luôn duy trì mối quan hệ vợ chồng mà không ly hôn sẽ đảm bảo ông tài vận hanh thông.
”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.
Bà Cốt Khương TôTác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại VươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámTháng ba, thời tiết mùa xuân se lạnh. Tám giờ sáng, Bắc Thành bị sương mù dày đặc bao phủ. Cách năm mét không nhìn thấy rõ khuôn mặt, cách mười mét không thấy rõ giới tính. Đứng từ xa nhìn lại, những căn nhà cao tầng san sát nhau như lơ lửng giữa bầu trời, sương mù dày đặc luôn mang đến cảm giác như có một con quái vật sắp vạch mây chui ra. Nhưng mà người dân ở Bắc Thành đã quen với cảnh tượng này, họ vẫn làm việc như bình thường, ai nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học. Bởi vì nơi này quanh năm suốt tháng đều bị sương mù bao phủ. Nên Bắc Thành có một tên gọi đặc biệt, đó là thành phố sương mù. Trong khu Đông thành phố sương mù có một căn nhà ma ám có niên đại rất lâu. Người ta truyền lại nơi này đã có lịch sử vài trăm năm, nhưng thật ra là chuyện của mấy chục năm gần đây. Ông Tôn sống cạnh căn nhà ma ám này. Năm nay ông Tôn đã năm mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, thứ liên quan tới tuổi trẻ duy nhất chính là nơi làm việc và thời gian nghỉ ngơi của ông ấy. Ông Tôn là một thầy… Không hiểu tại sao bỗng nhiên Trương Kỳ Phong thấy hơi căng thẳng, ông ta hít sâu một hơi rồi cất bước đi vào.“Cô, cô gái nhỏ này chính là tiên cô mà ông nói?”Đây là nghi vấn phát ra từ sâu trong nội tâm Trương Kỳ Phong.Bà Trương, thư ký Châu và vệ sĩ đi theo cũng thấy hơi bất ngờ.Bà Trương bỗng nảy lên một suy nghĩ có phải ông Tôn đã gặp phải đám giang hồ bịp bợm hay không.Thật sự thì sau khi ngó trái ngó phải xem xét, Khương Tô đang ngồi xếp bằng trên sô pha tay ôm một con mèo đen béo ú này trông không ra dáng một tiên cô gì cả.Vẻ ngoài xinh đẹp vô cùng.Làn da trắng đến phát sáng, tóc dài đen nhánh thướt tha giống những sợi rong biển dưới đáy biển sâu, khuôn mặt to bằng bàn tay, và ngũ quan tinh xảo như tạc tượng.Nhưng dù có xinh đẹp đến nhường nào đi chăng nữa thì trông cô cũng không giống thế ngoại cao nhân gì.Mà lúc này đột nhiên Khương Tô nhìn Trương Kỳ Phong rồi cất lời, giọng nói mềm như bông pha theo chút lười biếng và chút lạnh lùng: “Tôi đã nói lông mày ông ngắn không có phúc, mắt lại còn lác vừa nhìn là biết tướng nghèo hèn, nhưng sao lại có vận khí bao quanh, thì ra là có quý nhân phù trợ.” Lúc nói đến quý nhân, Khương Tô liếc mắt nhìn bà Trương, khuôn mặt bà Trương rất sáng sủa, mắt trong trẻo không vẩn đục, nếu như ở thời cổ đại thì đây chính là tướng mạo của Quý phi nương nương, mây tía vờn quanh, không biết kiếp trước đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể có được vẻ ngoài đẹp đẽ quý phái đến mức này.Trương Kỳ Phong nghe thấy Khương Tô nói ông ta có tướng nghèo hèn, lập tức bất mãn không thôi.Khương Tô lại thoáng nhìn sang bên cạnh, đôi mắt chợt sáng lên.Ông Tôn nhìn theo ánh mắt Khương Tô nhìn về phía thư ký Châu, trong lòng lóe lên một chút chua xót.Thư ký Châu năm nay hai mươi sáu tuổi, cao một mét tám, dáng người đĩnh đạc, mặc áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là áo vest đen, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, ít nói ít cười, là kiểu cấm dục đang được hoan nghênh nhất hiện tại.“Anh tên gì?” Khương Tô bất ngờ hỏi.Cô hỏi một câu không đầu không đuôi làm Trương Kỳ Phong hiểu sai ý, tuy rằng ông ta khá bất mãn với đánh giá vừa rồi của vị tiên cô này, nhưng tối hôm qua ông ta mới vừa dạo quỷ môn quan về, cho nên không dám lên mặt, lập tức nói: “Tôi tên là Trương Kỳ Phong.”“Không hỏi ông.” Khương Tô hoàn toàn không thèm nể mặt, ngón tay trắng nõn như ngọc hơi nhấc lên, chỉ về phía thư ký Châu đứng phía sau Trương Kỳ Phong, đuôi mắt hơi nhếch lên, lớp sương mù ngập trong đôi mắt hoa đào của cô đã tan đi, sáng rỡ: “Tôi hỏi anh.”Thư ký Châu bỗng ngẩn ra.Thư ký Châu sửng sốt một lúc rồi mới nhìn Khương Tô, khẽ gật đầu: “Tôi tên là Châu Lục, là thư ký của tổng giám đốc Trương.”Khương Tô mỉm cười với anh ta, sau đó liếc mắt nhìn ông Tôn một cái.Ông Tôn gật đầu, bước lên mời thư ký Châu và vệ sĩ đi ra ngoài.Thư ký Châu đứng ngoài căn nhà, không khỏi nhíu mày.“Khụ, chuyện kia…” Trương Kỳ Phong vừa định nói chuyện.“Ngồi đi.” Khương Tô hiền hòa nói.Trương Kỳ Phong không khỏi liếc mắt nhìn bà xã của mình, còn bà Trương đã thản nhiên ngồi xuống, Trương Kỳ Phong cũng ngồi xuống theo.Rõ ràng trước mặt ông ta chỉ là một con nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh, nhưng Trương Kỳ Phong bỗng có cảm giác bó tay bó chân, trong lòng thầm cảm thấy vô cùng kỳ quái.Khương Tô không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Đời này ông có hai quý nhân.Một người là bà xã của ông, chỉ cần ông luôn duy trì mối quan hệ vợ chồng mà không ly hôn sẽ đảm bảo ông tài vận hanh thông.”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.