Tháng ba, thời tiết mùa xuân se lạnh. Tám giờ sáng, Bắc Thành bị sương mù dày đặc bao phủ. Cách năm mét không nhìn thấy rõ khuôn mặt, cách mười mét không thấy rõ giới tính. Đứng từ xa nhìn lại, những căn nhà cao tầng san sát nhau như lơ lửng giữa bầu trời, sương mù dày đặc luôn mang đến cảm giác như có một con quái vật sắp vạch mây chui ra. Nhưng mà người dân ở Bắc Thành đã quen với cảnh tượng này, họ vẫn làm việc như bình thường, ai nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học. Bởi vì nơi này quanh năm suốt tháng đều bị sương mù bao phủ. Nên Bắc Thành có một tên gọi đặc biệt, đó là thành phố sương mù. Trong khu Đông thành phố sương mù có một căn nhà ma ám có niên đại rất lâu. Người ta truyền lại nơi này đã có lịch sử vài trăm năm, nhưng thật ra là chuyện của mấy chục năm gần đây. Ông Tôn sống cạnh căn nhà ma ám này. Năm nay ông Tôn đã năm mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, thứ liên quan tới tuổi trẻ duy nhất chính là nơi làm việc và thời gian nghỉ ngơi của ông ấy. Ông Tôn là một thầy…
Chương 15: Chương 15
Bà Cốt Khương TôTác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại VươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámTháng ba, thời tiết mùa xuân se lạnh. Tám giờ sáng, Bắc Thành bị sương mù dày đặc bao phủ. Cách năm mét không nhìn thấy rõ khuôn mặt, cách mười mét không thấy rõ giới tính. Đứng từ xa nhìn lại, những căn nhà cao tầng san sát nhau như lơ lửng giữa bầu trời, sương mù dày đặc luôn mang đến cảm giác như có một con quái vật sắp vạch mây chui ra. Nhưng mà người dân ở Bắc Thành đã quen với cảnh tượng này, họ vẫn làm việc như bình thường, ai nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học. Bởi vì nơi này quanh năm suốt tháng đều bị sương mù bao phủ. Nên Bắc Thành có một tên gọi đặc biệt, đó là thành phố sương mù. Trong khu Đông thành phố sương mù có một căn nhà ma ám có niên đại rất lâu. Người ta truyền lại nơi này đã có lịch sử vài trăm năm, nhưng thật ra là chuyện của mấy chục năm gần đây. Ông Tôn sống cạnh căn nhà ma ám này. Năm nay ông Tôn đã năm mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, thứ liên quan tới tuổi trẻ duy nhất chính là nơi làm việc và thời gian nghỉ ngơi của ông ấy. Ông Tôn là một thầy… Trương Kỳ Phong nhìn thoáng qua bà xã của mình, nhớ lại bản thân trước khi quen biết bà xã, đúng là làm việc gì cũng không thuận lợi, thỉnh thoảng cảm thấy vận may bản thân quá tệ, nhưng sau khi kết hôn đúng là cứ như được đổi vận, mọi chuyện suôn sẻ.Lúc này nghe Khương Tô nói như vậy thì đã tin ba phần, cũng bắt đầu tình nguyện gọi hai chữ tiên cô, tò mò hỏi: “Tiên cô à, cô nói tôi có hai quý nhân, vậy người còn lại đâu?”Đôi môi đỏ hồng yêu kiều của Khương Tô cong lên, sương mù trong mắt đã biến thành ánh nước lấp lánh: “Quý nhân còn lại chính là tôi rồi, chắn tai ương, cản trở ngại, bảo đảm an toàn tính mạng cho ông, sống lâu trăm tuổi.”Có vụ tai nạn xe cộ đêm qua làm lớp đệm, tuy rằng Trương Kỳ Phong cảm thấy chuyện này rất kỳ quái nhưng dù sao tối hôm qua ông ta cũng vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, hiện trường vụ tai nạn cũng rành rành trước mắt, bây giờ tài xế còn nằm trong bệnh viện kìa, vì thế trong lòng đã tin vài phần.Rồi lại nhìn vị “tiên cô” này.Tuy rằng trông giống như một cô gái bình thường, nhưng khi cô nhìn ông ta bằng đôi mắt bình tĩnh không một gợn sóng kia, làm lòng ông ta bỗng thấy sợ hãi, cái cảm giác này thật bất thường.“À thì… Tiên cô à, cô xem, vì để cảm ơn ơn cứu mạng đêm qua của cô, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một phần quà cảm ơn cho cô.”Trương Kỳ Phong nói rồi đẩy phần “hậu lễ” thư ký Châu đặt mua ra phía trước.Khương Tô không tự tay nhận mà để ông Tôn nhận.Khương Tô cười tủm tỉm: “Lần sau không cần tặng quà, cứ đưa thẳng tiền là được."! Hiển nhiên Trương Kỳ Phong và bà Trương đã bị phong cách trắng trợn của Khương Tô đánh cho trở tay không kịp.Bà Trương là người hoàn hồn lại trước, cười nói: “Tính cách tiên cô đúng là ngay thẳng.”Khương Tô cũng cười.——“Đây là danh thiếp của tôi, nếu tiên cô có chuyện gì cần tôi giúp cứ việc gọi điện thoại cho tôi.” Trương Kỳ Phong đẩy một tấm danh thiếp ra, vẫn là ông Tôn nhận lấy.“Vậy chúng tôi không quấy rầy, cáo từ trước.” Trương Kỳ Phong nói rồi đứng dậy.“Ông đi trước đi.” Khương Tô nhìn về phía Bà Trương: “Bà Trương ở lại một lúc.”Bà Trương ngạc nhiên nhìn cô.Trương Kỳ Phong đánh mắt ra hiệu với bà Trương: “Vậy anh ra xe chờ em.”Bà Trương cũng rất tò mò không biết vị tiên cô này muốn nói chuyện riêng gì với bà ta, lập tức gật đầu, sau đó ngồi xuống lần nữa.Ông Tôn đưa Trương Kỳ Phong đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại Khương Tô và bà Trương.Khương Tô không nói những lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Gần đây ông chủ Trương có dính vận đào hoa, nếu như bà Trương cần thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”Bà Trương sửng sốt.——“Bà xã, vừa rồi tiên cô gọi em ở lại một mình để nói gì với em thế?” Bà Trương vừa lên xe, Trương Kỳ Phong đã tò mò hỏi.Bà Trương liếc xéo ông ta một cái: “Cô ấy nói anh ngoại tình, dặn em phải đề phòng.”Trương Kỳ Phong lập tức giật mình thon thót, sắc mặt hơi thay đổi.Bà Trương nhìn thấy sắc mặt của Trương Kỳ Phong thì cũng rùng mình, nhưng không nói ra, chỉ cúi đầu liếc nhìn bộ móng mới làm của mình, nói: “Vừa rồi tiên cô kia đã nói tài vận nửa đời sau của anh dựa vào em.Anh Trương à, tuổi anh cũng từng đó rồi, đừng có nảy sinh suy nghĩ không nên có.Nếu như để em biết anh học theo đám đàn ông có tiền kia nuôi tình nhân bên ngoài thì anh biết em sẽ làm gì rồi nhỉ.”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.
Trương Kỳ Phong nhìn thoáng qua bà xã của mình, nhớ lại bản thân trước khi quen biết bà xã, đúng là làm việc gì cũng không thuận lợi, thỉnh thoảng cảm thấy vận may bản thân quá tệ, nhưng sau khi kết hôn đúng là cứ như được đổi vận, mọi chuyện suôn sẻ.
Lúc này nghe Khương Tô nói như vậy thì đã tin ba phần, cũng bắt đầu tình nguyện gọi hai chữ tiên cô, tò mò hỏi: “Tiên cô à, cô nói tôi có hai quý nhân, vậy người còn lại đâu?”Đôi môi đỏ hồng yêu kiều của Khương Tô cong lên, sương mù trong mắt đã biến thành ánh nước lấp lánh: “Quý nhân còn lại chính là tôi rồi, chắn tai ương, cản trở ngại, bảo đảm an toàn tính mạng cho ông, sống lâu trăm tuổi.
”Có vụ tai nạn xe cộ đêm qua làm lớp đệm, tuy rằng Trương Kỳ Phong cảm thấy chuyện này rất kỳ quái nhưng dù sao tối hôm qua ông ta cũng vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, hiện trường vụ tai nạn cũng rành rành trước mắt, bây giờ tài xế còn nằm trong bệnh viện kìa, vì thế trong lòng đã tin vài phần.
Rồi lại nhìn vị “tiên cô” này.
Tuy rằng trông giống như một cô gái bình thường, nhưng khi cô nhìn ông ta bằng đôi mắt bình tĩnh không một gợn sóng kia, làm lòng ông ta bỗng thấy sợ hãi, cái cảm giác này thật bất thường.
“À thì… Tiên cô à, cô xem, vì để cảm ơn ơn cứu mạng đêm qua của cô, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một phần quà cảm ơn cho cô.
”Trương Kỳ Phong nói rồi đẩy phần “hậu lễ” thư ký Châu đặt mua ra phía trước.
Khương Tô không tự tay nhận mà để ông Tôn nhận.
Khương Tô cười tủm tỉm: “Lần sau không cần tặng quà, cứ đưa thẳng tiền là được.
"! Hiển nhiên Trương Kỳ Phong và bà Trương đã bị phong cách trắng trợn của Khương Tô đánh cho trở tay không kịp.
Bà Trương là người hoàn hồn lại trước, cười nói: “Tính cách tiên cô đúng là ngay thẳng.
”Khương Tô cũng cười.
——“Đây là danh thiếp của tôi, nếu tiên cô có chuyện gì cần tôi giúp cứ việc gọi điện thoại cho tôi.
” Trương Kỳ Phong đẩy một tấm danh thiếp ra, vẫn là ông Tôn nhận lấy.
“Vậy chúng tôi không quấy rầy, cáo từ trước.
” Trương Kỳ Phong nói rồi đứng dậy.
“Ông đi trước đi.
” Khương Tô nhìn về phía Bà Trương: “Bà Trương ở lại một lúc.
”Bà Trương ngạc nhiên nhìn cô.
Trương Kỳ Phong đánh mắt ra hiệu với bà Trương: “Vậy anh ra xe chờ em.
”Bà Trương cũng rất tò mò không biết vị tiên cô này muốn nói chuyện riêng gì với bà ta, lập tức gật đầu, sau đó ngồi xuống lần nữa.
Ông Tôn đưa Trương Kỳ Phong đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại Khương Tô và bà Trương.
Khương Tô không nói những lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Gần đây ông chủ Trương có dính vận đào hoa, nếu như bà Trương cần thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.
”Bà Trương sửng sốt.
——“Bà xã, vừa rồi tiên cô gọi em ở lại một mình để nói gì với em thế?” Bà Trương vừa lên xe, Trương Kỳ Phong đã tò mò hỏi.
Bà Trương liếc xéo ông ta một cái: “Cô ấy nói anh ngoại tình, dặn em phải đề phòng.
”Trương Kỳ Phong lập tức giật mình thon thót, sắc mặt hơi thay đổi.
Bà Trương nhìn thấy sắc mặt của Trương Kỳ Phong thì cũng rùng mình, nhưng không nói ra, chỉ cúi đầu liếc nhìn bộ móng mới làm của mình, nói: “Vừa rồi tiên cô kia đã nói tài vận nửa đời sau của anh dựa vào em.
Anh Trương à, tuổi anh cũng từng đó rồi, đừng có nảy sinh suy nghĩ không nên có.
Nếu như để em biết anh học theo đám đàn ông có tiền kia nuôi tình nhân bên ngoài thì anh biết em sẽ làm gì rồi nhỉ.
”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.
Bà Cốt Khương TôTác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại VươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámTháng ba, thời tiết mùa xuân se lạnh. Tám giờ sáng, Bắc Thành bị sương mù dày đặc bao phủ. Cách năm mét không nhìn thấy rõ khuôn mặt, cách mười mét không thấy rõ giới tính. Đứng từ xa nhìn lại, những căn nhà cao tầng san sát nhau như lơ lửng giữa bầu trời, sương mù dày đặc luôn mang đến cảm giác như có một con quái vật sắp vạch mây chui ra. Nhưng mà người dân ở Bắc Thành đã quen với cảnh tượng này, họ vẫn làm việc như bình thường, ai nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học. Bởi vì nơi này quanh năm suốt tháng đều bị sương mù bao phủ. Nên Bắc Thành có một tên gọi đặc biệt, đó là thành phố sương mù. Trong khu Đông thành phố sương mù có một căn nhà ma ám có niên đại rất lâu. Người ta truyền lại nơi này đã có lịch sử vài trăm năm, nhưng thật ra là chuyện của mấy chục năm gần đây. Ông Tôn sống cạnh căn nhà ma ám này. Năm nay ông Tôn đã năm mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, thứ liên quan tới tuổi trẻ duy nhất chính là nơi làm việc và thời gian nghỉ ngơi của ông ấy. Ông Tôn là một thầy… Trương Kỳ Phong nhìn thoáng qua bà xã của mình, nhớ lại bản thân trước khi quen biết bà xã, đúng là làm việc gì cũng không thuận lợi, thỉnh thoảng cảm thấy vận may bản thân quá tệ, nhưng sau khi kết hôn đúng là cứ như được đổi vận, mọi chuyện suôn sẻ.Lúc này nghe Khương Tô nói như vậy thì đã tin ba phần, cũng bắt đầu tình nguyện gọi hai chữ tiên cô, tò mò hỏi: “Tiên cô à, cô nói tôi có hai quý nhân, vậy người còn lại đâu?”Đôi môi đỏ hồng yêu kiều của Khương Tô cong lên, sương mù trong mắt đã biến thành ánh nước lấp lánh: “Quý nhân còn lại chính là tôi rồi, chắn tai ương, cản trở ngại, bảo đảm an toàn tính mạng cho ông, sống lâu trăm tuổi.”Có vụ tai nạn xe cộ đêm qua làm lớp đệm, tuy rằng Trương Kỳ Phong cảm thấy chuyện này rất kỳ quái nhưng dù sao tối hôm qua ông ta cũng vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, hiện trường vụ tai nạn cũng rành rành trước mắt, bây giờ tài xế còn nằm trong bệnh viện kìa, vì thế trong lòng đã tin vài phần.Rồi lại nhìn vị “tiên cô” này.Tuy rằng trông giống như một cô gái bình thường, nhưng khi cô nhìn ông ta bằng đôi mắt bình tĩnh không một gợn sóng kia, làm lòng ông ta bỗng thấy sợ hãi, cái cảm giác này thật bất thường.“À thì… Tiên cô à, cô xem, vì để cảm ơn ơn cứu mạng đêm qua của cô, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một phần quà cảm ơn cho cô.”Trương Kỳ Phong nói rồi đẩy phần “hậu lễ” thư ký Châu đặt mua ra phía trước.Khương Tô không tự tay nhận mà để ông Tôn nhận.Khương Tô cười tủm tỉm: “Lần sau không cần tặng quà, cứ đưa thẳng tiền là được."! Hiển nhiên Trương Kỳ Phong và bà Trương đã bị phong cách trắng trợn của Khương Tô đánh cho trở tay không kịp.Bà Trương là người hoàn hồn lại trước, cười nói: “Tính cách tiên cô đúng là ngay thẳng.”Khương Tô cũng cười.——“Đây là danh thiếp của tôi, nếu tiên cô có chuyện gì cần tôi giúp cứ việc gọi điện thoại cho tôi.” Trương Kỳ Phong đẩy một tấm danh thiếp ra, vẫn là ông Tôn nhận lấy.“Vậy chúng tôi không quấy rầy, cáo từ trước.” Trương Kỳ Phong nói rồi đứng dậy.“Ông đi trước đi.” Khương Tô nhìn về phía Bà Trương: “Bà Trương ở lại một lúc.”Bà Trương ngạc nhiên nhìn cô.Trương Kỳ Phong đánh mắt ra hiệu với bà Trương: “Vậy anh ra xe chờ em.”Bà Trương cũng rất tò mò không biết vị tiên cô này muốn nói chuyện riêng gì với bà ta, lập tức gật đầu, sau đó ngồi xuống lần nữa.Ông Tôn đưa Trương Kỳ Phong đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại Khương Tô và bà Trương.Khương Tô không nói những lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Gần đây ông chủ Trương có dính vận đào hoa, nếu như bà Trương cần thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”Bà Trương sửng sốt.——“Bà xã, vừa rồi tiên cô gọi em ở lại một mình để nói gì với em thế?” Bà Trương vừa lên xe, Trương Kỳ Phong đã tò mò hỏi.Bà Trương liếc xéo ông ta một cái: “Cô ấy nói anh ngoại tình, dặn em phải đề phòng.”Trương Kỳ Phong lập tức giật mình thon thót, sắc mặt hơi thay đổi.Bà Trương nhìn thấy sắc mặt của Trương Kỳ Phong thì cũng rùng mình, nhưng không nói ra, chỉ cúi đầu liếc nhìn bộ móng mới làm của mình, nói: “Vừa rồi tiên cô kia đã nói tài vận nửa đời sau của anh dựa vào em.Anh Trương à, tuổi anh cũng từng đó rồi, đừng có nảy sinh suy nghĩ không nên có.Nếu như để em biết anh học theo đám đàn ông có tiền kia nuôi tình nhân bên ngoài thì anh biết em sẽ làm gì rồi nhỉ.”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.