Tác giả: Lộc Tử ThảoĐới Dự để ***** ngồi trên nền gạch lạnh ngắt, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.Đầu óc còn tính là tỉnh táo của anh hiện tại có thể xác định được hai vấn đề ——Thứ nhất, anh xuyên sách con mẹ nó rồi.Thứ hai, nếu xuyên muộn thêm vài phút, chắc là tấm thân tàn này của anh phải mục xương trong tù đến cuối đời luôn ấy chứ…Anh bất động thanh sắc liếc nhìn chung quanh bốn phía ——bàn ghế phục cổ bằng gỗ, ấm nước bằng lá sắt, trên nền tường được sơn xanh xanh có treo cuốn lịch treo tường ghi năm 1962. Ngoài ra, không thể quên nhắc đến vị nữ chính - đang ngồi ở mép giường, hốc mắt phiếm hồng đang trợn mắt giận dữ nhìn anh - Hạ Lộ.Tóc đen nhánh bện thành hai bím hai bên, áo lót cotton thuần một màu trắng.Ăn mặc rất mộc mạc, nhưng lớn lên xinh đẹp trong trẻo.Cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách, Đới Dự thật cẩn thận nói: “Em đừng khóc nữa, tôi quả thật chưa từng chạm vào em!”Hạ Lộ xoa nhẹ đôi mắt đang khó chịu một chút, dần dần bình tĩnh lại từ cơn…
Chương 46: Chương 46
Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60Tác giả: Lộc Tử ThảoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTác giả: Lộc Tử ThảoĐới Dự để ***** ngồi trên nền gạch lạnh ngắt, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.Đầu óc còn tính là tỉnh táo của anh hiện tại có thể xác định được hai vấn đề ——Thứ nhất, anh xuyên sách con mẹ nó rồi.Thứ hai, nếu xuyên muộn thêm vài phút, chắc là tấm thân tàn này của anh phải mục xương trong tù đến cuối đời luôn ấy chứ…Anh bất động thanh sắc liếc nhìn chung quanh bốn phía ——bàn ghế phục cổ bằng gỗ, ấm nước bằng lá sắt, trên nền tường được sơn xanh xanh có treo cuốn lịch treo tường ghi năm 1962. Ngoài ra, không thể quên nhắc đến vị nữ chính - đang ngồi ở mép giường, hốc mắt phiếm hồng đang trợn mắt giận dữ nhìn anh - Hạ Lộ.Tóc đen nhánh bện thành hai bím hai bên, áo lót cotton thuần một màu trắng.Ăn mặc rất mộc mạc, nhưng lớn lên xinh đẹp trong trẻo.Cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách, Đới Dự thật cẩn thận nói: “Em đừng khóc nữa, tôi quả thật chưa từng chạm vào em!”Hạ Lộ xoa nhẹ đôi mắt đang khó chịu một chút, dần dần bình tĩnh lại từ cơn… Đới Dự tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước: "Cả trứng gà nữa, mỗi ngày có thể luộc cho mỗi người một quả không mẹ? Con bé Tam Nha kia, mắt không tốt nhưng mũi lại rất thính, bị nó nhìn chằm chằm thế kia con cũng khó mà ăn mảnh một mình lắm.""Cái này thì phải xem gà mái nhà mình đẻ trứng thế nào đã rồi nói sau."Đới Dự nghe ra, đây là mẹ anh tiếc mấy quả trứng gà đó mà.Trước cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua đã, sau này lại thử nghĩ cách khác xem sao.Trêu ghẹo mẹ mình thêm vài câu, Đới Dự bước ra khỏi bếp, miệng ngâm nga một giai điệu miền núi, nhìn là thấy tâm trạng anh bây giờ vui vẻ, đắc ý đến thế nào.Quả nhiên đàn ông vẫn là phải có tiền mới được! Trong túi có tiền, lòng không lo lắng!Thế nhưng bên phía Trần Bân chỉ là một lần bán đứt.Dù sao vợ cũng đã cưới vào cửa, bà mối bắc cầu như anh nào có còn giá trị gì nữa đâu, sau này cũng chẳng thể kiếm được đồng nào từ Trần Bân nữa rồi.Việc kinh doanh radio với Lô Ngân Hoa trước mắt cũng được, nhưng sức mua ở Lô Gia Ao cũng có hạn.Trừ khi cô ấy có thể mở rộng thị trường ra bên ngoài núi, chứ nếu không thì nhiều lắm là bán thêm được hơn mười cái radio nữa, thị trường sẽ bão hòa thôi.Còn có thể kiếm tiền từ đâu đây?"Ôi chao, đây không phải em gái Tiểu Uyển sao! Đã lâu không gặp, khách ít đến nha!"Người đang một lòng một dạ nghĩ cách kiếm tiền – Đới Dự, sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Uyển đang nói chuyện với chị dâu cả trong phòng khách thì tâm trạng tốt đẹp của anh cũng biến mất, không còn sót lại gì luôn.Đây là lần đầu tiên anh gặp vị hôn thê trên danh nghĩa của mình.Tô Tiểu Uyển dáng người hơi gầy, buộc tóc đuôi ngựa thấp, mắt đan phượng, làn da trắng nõn, cả người có vẻ yếu đuối.Khí chất rất gần với nữ thanh niên văn nghệ mà tác giả miêu tả.Chỉ là, chiếc váy dài màu xanh hoa trắng trên người cô…Nhìn có chút quen mắt!Khi Tô Tiểu Uyển nhìn thấy Đới Dự thì ánh mắt cô có chút tránh né, cô cố gắng trả lời chị dâu Đới một cách tự nhiên nhất có thể: "Bình thường vì lên lớp nên em tương đối bận bịu, hôm nay vừa lúc cuối tuần nên em đến thăm nhà mình một chút.""Ha ha, vậy thì xem ra em còn bận hơn cả giám đốc nhà máy bọn chị nữa, bọn chị nửa tháng còn được gặp giám đốc một lần cơ mà.”Chị dâu Đới tiếp tục nói lời trong bông giấu kim: “Gần đây còn đủ sinh hoạt phí không em?”Nói bóng nói gió là cô đến đâu chỉ để vươn tay đòi tiền.Tô Tiểu Uyển xấu hổ cúi đầu mân mê hai bên tóc mai, bất giác quay đầu gửi anh mắt cầu cứu cho Đới Dự.Thế nhưng Đới Dự không giống như trước, thay cô đáp lời nữa.Ngược lại, là Đới Vinh vẫn như mọi khi hoà giải giúp vợ mình: "Ha ha, Tiểu Uyển có lộc ăn rồi, đúng lúc hôm nay nhà ta ăn thịt hầm."Mẹ Đới sau khi đã chuẩn bị cơm nước xong thì từ bếp đi ra, nhìn thấy Tô Tiểu Uyển đang ngồi ở nhà chính, tâm tình liền có chút khó tả.Kể từ khi thằng hai nói chuyện của cô với bà, bà đã muốn tìm Tô Tiểu Uyển để hỏi cho rõ.Chỉ là gần đây Tiểu Uyển không tới nhà chơi, không tìm được cơ hội nào thích hợp cả.Trước kia bà không hề để ý đến, nhưng gần đây thỉnh thoảng nhớ lại, bà mới nhận ra đứa nhỏ Tiểu Uyển này hình như là giống lời con dâu cả nói, mỗi lần đến nhà bọn họ đều là để xin tiền...Trong lòng bà không kìm được nên lúc ăn cơm tối, bà liền chủ động bắt câu chuyện.“Nghe nói con trai của giám đốc Triệu của nhà máy chúng ta cũng đang học Tỉnh Đại.Đều là người ở trong nhà máy, hẳn là hai đứa cũng biết nhau nhỉ?” Bà cứ như đang nói chuyện phiếm, vừa nói vừa gặp một đũa thịt thỏ vào bát cho Đới Dự.Nghe nhắc tới Triệu Học Quân, cái tay đang gắp thức ăn của Tô Tiểu Uyển run lên một trận, cô bình tĩnh nói: "Có gặp qua vài lần ạ."Chị dâu Đới nghe nói cô có quen con trai giám đốc nhà máy thì lập tức có hứng thú: “Thì ra hai người là bạn học à? Nghe nói giám đốc Triệu suýt chút nữa cắt đứt quan hệ cha con với cậu ta vì cậu ta không chịu ghi danh vào khoa vật lý đấy!""Cũng không hẳn là bạn học, em học khoa tiếng Trung, anh ấy ở khoa Triết học.” Tô Tiểu Uyển giải thích: “Anh ấy muốn làm chính trị nên không thích hợp vào khoa vật lý, vì nếu học vật lý thì sau khi tốt nghiệp sẽ bị phân phối các viện nghiên cứu hoặc là nhà máy mất."Lòng mẹ Đới chùng xuống.Hiểu rõ như thế kia mà còn nói là chỉ gặp qua vài lần...Chị dâu Đới cố ý khoe khoang nên trong bữa cơm, chị ta kể câu chuyện phiếm về Triệu Học Quân mà mình nghe được khi làm việc trong nhà ăn.Trong lòng Tô Tiểu Uyển thầm khinh thường chị ta, cũng lơ đễnh không để ý nghe lắm..
Đới Dự tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước: "Cả trứng gà nữa, mỗi ngày có thể luộc cho mỗi người một quả không mẹ? Con bé Tam Nha kia, mắt không tốt nhưng mũi lại rất thính, bị nó nhìn chằm chằm thế kia con cũng khó mà ăn mảnh một mình lắm.""Cái này thì phải xem gà mái nhà mình đẻ trứng thế nào đã rồi nói sau."Đới Dự nghe ra, đây là mẹ anh tiếc mấy quả trứng gà đó mà.
Trước cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua đã, sau này lại thử nghĩ cách khác xem sao.Trêu ghẹo mẹ mình thêm vài câu, Đới Dự bước ra khỏi bếp, miệng ngâm nga một giai điệu miền núi, nhìn là thấy tâm trạng anh bây giờ vui vẻ, đắc ý đến thế nào.Quả nhiên đàn ông vẫn là phải có tiền mới được! Trong túi có tiền, lòng không lo lắng!Thế nhưng bên phía Trần Bân chỉ là một lần bán đứt.
Dù sao vợ cũng đã cưới vào cửa, bà mối bắc cầu như anh nào có còn giá trị gì nữa đâu, sau này cũng chẳng thể kiếm được đồng nào từ Trần Bân nữa rồi.
Việc kinh doanh radio với Lô Ngân Hoa trước mắt cũng được, nhưng sức mua ở Lô Gia Ao cũng có hạn.
Trừ khi cô ấy có thể mở rộng thị trường ra bên ngoài núi, chứ nếu không thì nhiều lắm là bán thêm được hơn mười cái radio nữa, thị trường sẽ bão hòa thôi.Còn có thể kiếm tiền từ đâu đây?"Ôi chao, đây không phải em gái Tiểu Uyển sao! Đã lâu không gặp, khách ít đến nha!"Người đang một lòng một dạ nghĩ cách kiếm tiền – Đới Dự, sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Uyển đang nói chuyện với chị dâu cả trong phòng khách thì tâm trạng tốt đẹp của anh cũng biến mất, không còn sót lại gì luôn.Đây là lần đầu tiên anh gặp vị hôn thê trên danh nghĩa của mình.Tô Tiểu Uyển dáng người hơi gầy, buộc tóc đuôi ngựa thấp, mắt đan phượng, làn da trắng nõn, cả người có vẻ yếu đuối.
Khí chất rất gần với nữ thanh niên văn nghệ mà tác giả miêu tả.Chỉ là, chiếc váy dài màu xanh hoa trắng trên người cô…Nhìn có chút quen mắt!Khi Tô Tiểu Uyển nhìn thấy Đới Dự thì ánh mắt cô có chút tránh né, cô cố gắng trả lời chị dâu Đới một cách tự nhiên nhất có thể: "Bình thường vì lên lớp nên em tương đối bận bịu, hôm nay vừa lúc cuối tuần nên em đến thăm nhà mình một chút.""Ha ha, vậy thì xem ra em còn bận hơn cả giám đốc nhà máy bọn chị nữa, bọn chị nửa tháng còn được gặp giám đốc một lần cơ mà.”Chị dâu Đới tiếp tục nói lời trong bông giấu kim: “Gần đây còn đủ sinh hoạt phí không em?”Nói bóng nói gió là cô đến đâu chỉ để vươn tay đòi tiền.Tô Tiểu Uyển xấu hổ cúi đầu mân mê hai bên tóc mai, bất giác quay đầu gửi anh mắt cầu cứu cho Đới Dự.Thế nhưng Đới Dự không giống như trước, thay cô đáp lời nữa.
Ngược lại, là Đới Vinh vẫn như mọi khi hoà giải giúp vợ mình: "Ha ha, Tiểu Uyển có lộc ăn rồi, đúng lúc hôm nay nhà ta ăn thịt hầm."Mẹ Đới sau khi đã chuẩn bị cơm nước xong thì từ bếp đi ra, nhìn thấy Tô Tiểu Uyển đang ngồi ở nhà chính, tâm tình liền có chút khó tả.Kể từ khi thằng hai nói chuyện của cô với bà, bà đã muốn tìm Tô Tiểu Uyển để hỏi cho rõ.
Chỉ là gần đây Tiểu Uyển không tới nhà chơi, không tìm được cơ hội nào thích hợp cả.Trước kia bà không hề để ý đến, nhưng gần đây thỉnh thoảng nhớ lại, bà mới nhận ra đứa nhỏ Tiểu Uyển này hình như là giống lời con dâu cả nói, mỗi lần đến nhà bọn họ đều là để xin tiền...Trong lòng bà không kìm được nên lúc ăn cơm tối, bà liền chủ động bắt câu chuyện.“Nghe nói con trai của giám đốc Triệu của nhà máy chúng ta cũng đang học Tỉnh Đại.
Đều là người ở trong nhà máy, hẳn là hai đứa cũng biết nhau nhỉ?” Bà cứ như đang nói chuyện phiếm, vừa nói vừa gặp một đũa thịt thỏ vào bát cho Đới Dự.Nghe nhắc tới Triệu Học Quân, cái tay đang gắp thức ăn của Tô Tiểu Uyển run lên một trận, cô bình tĩnh nói: "Có gặp qua vài lần ạ."Chị dâu Đới nghe nói cô có quen con trai giám đốc nhà máy thì lập tức có hứng thú: “Thì ra hai người là bạn học à? Nghe nói giám đốc Triệu suýt chút nữa cắt đứt quan hệ cha con với cậu ta vì cậu ta không chịu ghi danh vào khoa vật lý đấy!""Cũng không hẳn là bạn học, em học khoa tiếng Trung, anh ấy ở khoa Triết học.” Tô Tiểu Uyển giải thích: “Anh ấy muốn làm chính trị nên không thích hợp vào khoa vật lý, vì nếu học vật lý thì sau khi tốt nghiệp sẽ bị phân phối các viện nghiên cứu hoặc là nhà máy mất."Lòng mẹ Đới chùng xuống.Hiểu rõ như thế kia mà còn nói là chỉ gặp qua vài lần...Chị dâu Đới cố ý khoe khoang nên trong bữa cơm, chị ta kể câu chuyện phiếm về Triệu Học Quân mà mình nghe được khi làm việc trong nhà ăn.Trong lòng Tô Tiểu Uyển thầm khinh thường chị ta, cũng lơ đễnh không để ý nghe lắm..
Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60Tác giả: Lộc Tử ThảoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTác giả: Lộc Tử ThảoĐới Dự để ***** ngồi trên nền gạch lạnh ngắt, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.Đầu óc còn tính là tỉnh táo của anh hiện tại có thể xác định được hai vấn đề ——Thứ nhất, anh xuyên sách con mẹ nó rồi.Thứ hai, nếu xuyên muộn thêm vài phút, chắc là tấm thân tàn này của anh phải mục xương trong tù đến cuối đời luôn ấy chứ…Anh bất động thanh sắc liếc nhìn chung quanh bốn phía ——bàn ghế phục cổ bằng gỗ, ấm nước bằng lá sắt, trên nền tường được sơn xanh xanh có treo cuốn lịch treo tường ghi năm 1962. Ngoài ra, không thể quên nhắc đến vị nữ chính - đang ngồi ở mép giường, hốc mắt phiếm hồng đang trợn mắt giận dữ nhìn anh - Hạ Lộ.Tóc đen nhánh bện thành hai bím hai bên, áo lót cotton thuần một màu trắng.Ăn mặc rất mộc mạc, nhưng lớn lên xinh đẹp trong trẻo.Cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách, Đới Dự thật cẩn thận nói: “Em đừng khóc nữa, tôi quả thật chưa từng chạm vào em!”Hạ Lộ xoa nhẹ đôi mắt đang khó chịu một chút, dần dần bình tĩnh lại từ cơn… Đới Dự tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước: "Cả trứng gà nữa, mỗi ngày có thể luộc cho mỗi người một quả không mẹ? Con bé Tam Nha kia, mắt không tốt nhưng mũi lại rất thính, bị nó nhìn chằm chằm thế kia con cũng khó mà ăn mảnh một mình lắm.""Cái này thì phải xem gà mái nhà mình đẻ trứng thế nào đã rồi nói sau."Đới Dự nghe ra, đây là mẹ anh tiếc mấy quả trứng gà đó mà.Trước cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua đã, sau này lại thử nghĩ cách khác xem sao.Trêu ghẹo mẹ mình thêm vài câu, Đới Dự bước ra khỏi bếp, miệng ngâm nga một giai điệu miền núi, nhìn là thấy tâm trạng anh bây giờ vui vẻ, đắc ý đến thế nào.Quả nhiên đàn ông vẫn là phải có tiền mới được! Trong túi có tiền, lòng không lo lắng!Thế nhưng bên phía Trần Bân chỉ là một lần bán đứt.Dù sao vợ cũng đã cưới vào cửa, bà mối bắc cầu như anh nào có còn giá trị gì nữa đâu, sau này cũng chẳng thể kiếm được đồng nào từ Trần Bân nữa rồi.Việc kinh doanh radio với Lô Ngân Hoa trước mắt cũng được, nhưng sức mua ở Lô Gia Ao cũng có hạn.Trừ khi cô ấy có thể mở rộng thị trường ra bên ngoài núi, chứ nếu không thì nhiều lắm là bán thêm được hơn mười cái radio nữa, thị trường sẽ bão hòa thôi.Còn có thể kiếm tiền từ đâu đây?"Ôi chao, đây không phải em gái Tiểu Uyển sao! Đã lâu không gặp, khách ít đến nha!"Người đang một lòng một dạ nghĩ cách kiếm tiền – Đới Dự, sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Uyển đang nói chuyện với chị dâu cả trong phòng khách thì tâm trạng tốt đẹp của anh cũng biến mất, không còn sót lại gì luôn.Đây là lần đầu tiên anh gặp vị hôn thê trên danh nghĩa của mình.Tô Tiểu Uyển dáng người hơi gầy, buộc tóc đuôi ngựa thấp, mắt đan phượng, làn da trắng nõn, cả người có vẻ yếu đuối.Khí chất rất gần với nữ thanh niên văn nghệ mà tác giả miêu tả.Chỉ là, chiếc váy dài màu xanh hoa trắng trên người cô…Nhìn có chút quen mắt!Khi Tô Tiểu Uyển nhìn thấy Đới Dự thì ánh mắt cô có chút tránh né, cô cố gắng trả lời chị dâu Đới một cách tự nhiên nhất có thể: "Bình thường vì lên lớp nên em tương đối bận bịu, hôm nay vừa lúc cuối tuần nên em đến thăm nhà mình một chút.""Ha ha, vậy thì xem ra em còn bận hơn cả giám đốc nhà máy bọn chị nữa, bọn chị nửa tháng còn được gặp giám đốc một lần cơ mà.”Chị dâu Đới tiếp tục nói lời trong bông giấu kim: “Gần đây còn đủ sinh hoạt phí không em?”Nói bóng nói gió là cô đến đâu chỉ để vươn tay đòi tiền.Tô Tiểu Uyển xấu hổ cúi đầu mân mê hai bên tóc mai, bất giác quay đầu gửi anh mắt cầu cứu cho Đới Dự.Thế nhưng Đới Dự không giống như trước, thay cô đáp lời nữa.Ngược lại, là Đới Vinh vẫn như mọi khi hoà giải giúp vợ mình: "Ha ha, Tiểu Uyển có lộc ăn rồi, đúng lúc hôm nay nhà ta ăn thịt hầm."Mẹ Đới sau khi đã chuẩn bị cơm nước xong thì từ bếp đi ra, nhìn thấy Tô Tiểu Uyển đang ngồi ở nhà chính, tâm tình liền có chút khó tả.Kể từ khi thằng hai nói chuyện của cô với bà, bà đã muốn tìm Tô Tiểu Uyển để hỏi cho rõ.Chỉ là gần đây Tiểu Uyển không tới nhà chơi, không tìm được cơ hội nào thích hợp cả.Trước kia bà không hề để ý đến, nhưng gần đây thỉnh thoảng nhớ lại, bà mới nhận ra đứa nhỏ Tiểu Uyển này hình như là giống lời con dâu cả nói, mỗi lần đến nhà bọn họ đều là để xin tiền...Trong lòng bà không kìm được nên lúc ăn cơm tối, bà liền chủ động bắt câu chuyện.“Nghe nói con trai của giám đốc Triệu của nhà máy chúng ta cũng đang học Tỉnh Đại.Đều là người ở trong nhà máy, hẳn là hai đứa cũng biết nhau nhỉ?” Bà cứ như đang nói chuyện phiếm, vừa nói vừa gặp một đũa thịt thỏ vào bát cho Đới Dự.Nghe nhắc tới Triệu Học Quân, cái tay đang gắp thức ăn của Tô Tiểu Uyển run lên một trận, cô bình tĩnh nói: "Có gặp qua vài lần ạ."Chị dâu Đới nghe nói cô có quen con trai giám đốc nhà máy thì lập tức có hứng thú: “Thì ra hai người là bạn học à? Nghe nói giám đốc Triệu suýt chút nữa cắt đứt quan hệ cha con với cậu ta vì cậu ta không chịu ghi danh vào khoa vật lý đấy!""Cũng không hẳn là bạn học, em học khoa tiếng Trung, anh ấy ở khoa Triết học.” Tô Tiểu Uyển giải thích: “Anh ấy muốn làm chính trị nên không thích hợp vào khoa vật lý, vì nếu học vật lý thì sau khi tốt nghiệp sẽ bị phân phối các viện nghiên cứu hoặc là nhà máy mất."Lòng mẹ Đới chùng xuống.Hiểu rõ như thế kia mà còn nói là chỉ gặp qua vài lần...Chị dâu Đới cố ý khoe khoang nên trong bữa cơm, chị ta kể câu chuyện phiếm về Triệu Học Quân mà mình nghe được khi làm việc trong nhà ăn.Trong lòng Tô Tiểu Uyển thầm khinh thường chị ta, cũng lơ đễnh không để ý nghe lắm..