Lạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện…

Chương 40: 40: Bàn Bạc

Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Sáng sớm hôm sau, ông Lâm cùng bà Lâm thức dậy với tinh thần sảng khoái.Nếu không tại sao lại nói người có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái chứ? Hai ông bà đêm qua nghĩ ra được kế hại người khác, tất nhiên là sẽ ngủ ngon và có tinh thần rồi.Lâm Thiết Trụ gọi đàn ông trưởng thành trong nhà vào phòng mở họp.“Cha, có chuyện gì vậy?” Ông Lâm không hiểu lý do hỏi.“Ông nội, hôm nay đến phiên cháu đi làm, không thể xin nghỉ.” Cháu trai cả Lâm Bảo Sinh có hơi sốt ruột, vốn dĩ cậu ấy chỉ là công nhân thời vụ, không đủ tự tin!Mấy ngày nay bởi vì chuyện nhà ở của Lâm Thiến đã thu hút không ít người xem.“Hôm nay cháu đi làm mua ít ngói về.” Ông Lâm dặn dò cháu trai cả.Tuy là công nhân thời vụ, nhưng Lâm Bảo Sinh vẫn có năng lực lấy ít ngói về.Chỉ là không rõ ông nội cậu ấy có ý gì, nhíu mày nhìn ông Lâm, đợi ông ta nói cho cậu ấy.“Gì? Cha, có phải cha điên rồi hay không? Còn mua ngói cho con nhóc chết tiệt đó?” Chú ba Lâm nóng tính chưa đợi cha giải thích, đã nổi nóng trước.“Vì sao vậy cha?” Bác cả Lâm cũng có vẻ mặt khó tin hỏi.Mọi người có mặt trong phòng, đều có vẻ mặt khó hiểu và kinh ngạc, chẳng lẽ cha họ, ông nội của họ đã bị tên họ Trần dọa cho choáng váng?“Để mẹ các con nói cho các con biết.” Ông Lâm lấy cây điếu ra, định hút mấy hơi.“Đều im lặng hết, nghe tôi nói trước, là chuyện tốt.” Bà Lâm mặt mày vui vẻ cười nói.Ngay sau đó bà ta hạ giọng, “Đêm qua cha tụi con đã bàn bạc với mẹ như vậy, căn nhà này chúng ta không những xây dựng, còn phải xây thật tốt.Cha các con nói, con nhóc chết tiệt kia, sớm muộn gì cũng phải gả nó ra ngoài, nó còn có thể khiêng nhà đi được sao!Lúc gả nó ra ngoài, căn nhà còn không phải của chúng ta sao? Đến lúc đó nếu là có người nói ra nói vô thì chúng ta cũng có thứ để nói.Căn nhà này chính là chúng ta chi tiền xây.Các con nói, người có tư cách ở căn nhà này là ai?Vậy đương nhiên là nhà chúng ta nha! Ba căn phòng nhỏ đó mẹ thấy hơi nhỏ, mẹ và cha con suy nghĩ thì muốn xây thêm ba gian nữa.Bảo Sinh à! Tối hôm nay cháu về thì mua ngói về.”Bà Lâm càng nói thì đôi mắt vài người càng sáng lên.Đặc biệt là Lâm Bảo Sinh, ngói là cậu ta mang về, tương lai căn nhà này còn không phải là của cậu ta sao? Dẫn theo vợ con sống cuộc sống ổn định của mình, nghĩ lại thật tuyệt.Cậu ta chuyển động tròng mắt, sau đó nói “Ông nội, bà nội, nếu đó là căn nhà của nhà mình, vậy nhà gạch mộc kia cũng quá khó coi rồi”.Cháu nghĩ nên xây nhà gạch sẽ rộng rãi thoáng mát hơn! Trong thôn có nhiều sức lao động như vậy đều kêu làm việc cho nhà ta, chỉ cần cho mấy công điểm sẽ tiết kiệm công sức hơn.Nếu nhà này chúng ta xây để ở thì nên tìm lao động trong thôn hỗ trợ, chi phí bỏ ra cũng không tốn bao nhiêu.Nhân cơ hội này, chúng ta xây một căn nhà tốt, lợi dụng con nhóc chết tiệt kia thì chúng ta có thể sử dụng công điểm để đổi, còn nếu chúng ta tự mình xây nhà, người ta cũng không lấy công điểm mà chỉ cần tiền.” Lâm Bảo Sinh đánh chủ ý lên căn nhà, cả nhà tiêu tiền để cậu ta được ở nhà ngói, thật tốt..

Sáng sớm hôm sau, ông Lâm cùng bà Lâm thức dậy với tinh thần sảng khoái.

Nếu không tại sao lại nói người có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái chứ? Hai ông bà đêm qua nghĩ ra được kế hại người khác, tất nhiên là sẽ ngủ ngon và có tinh thần rồi.

Lâm Thiết Trụ gọi đàn ông trưởng thành trong nhà vào phòng mở họp.

“Cha, có chuyện gì vậy?” Ông Lâm không hiểu lý do hỏi.

“Ông nội, hôm nay đến phiên cháu đi làm, không thể xin nghỉ.

” Cháu trai cả Lâm Bảo Sinh có hơi sốt ruột, vốn dĩ cậu ấy chỉ là công nhân thời vụ, không đủ tự tin!Mấy ngày nay bởi vì chuyện nhà ở của Lâm Thiến đã thu hút không ít người xem.

“Hôm nay cháu đi làm mua ít ngói về.

” Ông Lâm dặn dò cháu trai cả.

Tuy là công nhân thời vụ, nhưng Lâm Bảo Sinh vẫn có năng lực lấy ít ngói về.

Chỉ là không rõ ông nội cậu ấy có ý gì, nhíu mày nhìn ông Lâm, đợi ông ta nói cho cậu ấy.

“Gì? Cha, có phải cha điên rồi hay không? Còn mua ngói cho con nhóc chết tiệt đó?” Chú ba Lâm nóng tính chưa đợi cha giải thích, đã nổi nóng trước.

“Vì sao vậy cha?” Bác cả Lâm cũng có vẻ mặt khó tin hỏi.

Mọi người có mặt trong phòng, đều có vẻ mặt khó hiểu và kinh ngạc, chẳng lẽ cha họ, ông nội của họ đã bị tên họ Trần dọa cho choáng váng?“Để mẹ các con nói cho các con biết.

” Ông Lâm lấy cây điếu ra, định hút mấy hơi.

“Đều im lặng hết, nghe tôi nói trước, là chuyện tốt.

” Bà Lâm mặt mày vui vẻ cười nói.

Ngay sau đó bà ta hạ giọng, “Đêm qua cha tụi con đã bàn bạc với mẹ như vậy, căn nhà này chúng ta không những xây dựng, còn phải xây thật tốt.

Cha các con nói, con nhóc chết tiệt kia, sớm muộn gì cũng phải gả nó ra ngoài, nó còn có thể khiêng nhà đi được sao!Lúc gả nó ra ngoài, căn nhà còn không phải của chúng ta sao? Đến lúc đó nếu là có người nói ra nói vô thì chúng ta cũng có thứ để nói.

Căn nhà này chính là chúng ta chi tiền xây.

Các con nói, người có tư cách ở căn nhà này là ai?Vậy đương nhiên là nhà chúng ta nha! Ba căn phòng nhỏ đó mẹ thấy hơi nhỏ, mẹ và cha con suy nghĩ thì muốn xây thêm ba gian nữa.

Bảo Sinh à! Tối hôm nay cháu về thì mua ngói về.

”Bà Lâm càng nói thì đôi mắt vài người càng sáng lên.

Đặc biệt là Lâm Bảo Sinh, ngói là cậu ta mang về, tương lai căn nhà này còn không phải là của cậu ta sao? Dẫn theo vợ con sống cuộc sống ổn định của mình, nghĩ lại thật tuyệt.

Cậu ta chuyển động tròng mắt, sau đó nói “Ông nội, bà nội, nếu đó là căn nhà của nhà mình, vậy nhà gạch mộc kia cũng quá khó coi rồi”.

Cháu nghĩ nên xây nhà gạch sẽ rộng rãi thoáng mát hơn! Trong thôn có nhiều sức lao động như vậy đều kêu làm việc cho nhà ta, chỉ cần cho mấy công điểm sẽ tiết kiệm công sức hơn.

Nếu nhà này chúng ta xây để ở thì nên tìm lao động trong thôn hỗ trợ, chi phí bỏ ra cũng không tốn bao nhiêu.

Nhân cơ hội này, chúng ta xây một căn nhà tốt, lợi dụng con nhóc chết tiệt kia thì chúng ta có thể sử dụng công điểm để đổi, còn nếu chúng ta tự mình xây nhà, người ta cũng không lấy công điểm mà chỉ cần tiền.

” Lâm Bảo Sinh đánh chủ ý lên căn nhà, cả nhà tiêu tiền để cậu ta được ở nhà ngói, thật tốt.

.

Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Sáng sớm hôm sau, ông Lâm cùng bà Lâm thức dậy với tinh thần sảng khoái.Nếu không tại sao lại nói người có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái chứ? Hai ông bà đêm qua nghĩ ra được kế hại người khác, tất nhiên là sẽ ngủ ngon và có tinh thần rồi.Lâm Thiết Trụ gọi đàn ông trưởng thành trong nhà vào phòng mở họp.“Cha, có chuyện gì vậy?” Ông Lâm không hiểu lý do hỏi.“Ông nội, hôm nay đến phiên cháu đi làm, không thể xin nghỉ.” Cháu trai cả Lâm Bảo Sinh có hơi sốt ruột, vốn dĩ cậu ấy chỉ là công nhân thời vụ, không đủ tự tin!Mấy ngày nay bởi vì chuyện nhà ở của Lâm Thiến đã thu hút không ít người xem.“Hôm nay cháu đi làm mua ít ngói về.” Ông Lâm dặn dò cháu trai cả.Tuy là công nhân thời vụ, nhưng Lâm Bảo Sinh vẫn có năng lực lấy ít ngói về.Chỉ là không rõ ông nội cậu ấy có ý gì, nhíu mày nhìn ông Lâm, đợi ông ta nói cho cậu ấy.“Gì? Cha, có phải cha điên rồi hay không? Còn mua ngói cho con nhóc chết tiệt đó?” Chú ba Lâm nóng tính chưa đợi cha giải thích, đã nổi nóng trước.“Vì sao vậy cha?” Bác cả Lâm cũng có vẻ mặt khó tin hỏi.Mọi người có mặt trong phòng, đều có vẻ mặt khó hiểu và kinh ngạc, chẳng lẽ cha họ, ông nội của họ đã bị tên họ Trần dọa cho choáng váng?“Để mẹ các con nói cho các con biết.” Ông Lâm lấy cây điếu ra, định hút mấy hơi.“Đều im lặng hết, nghe tôi nói trước, là chuyện tốt.” Bà Lâm mặt mày vui vẻ cười nói.Ngay sau đó bà ta hạ giọng, “Đêm qua cha tụi con đã bàn bạc với mẹ như vậy, căn nhà này chúng ta không những xây dựng, còn phải xây thật tốt.Cha các con nói, con nhóc chết tiệt kia, sớm muộn gì cũng phải gả nó ra ngoài, nó còn có thể khiêng nhà đi được sao!Lúc gả nó ra ngoài, căn nhà còn không phải của chúng ta sao? Đến lúc đó nếu là có người nói ra nói vô thì chúng ta cũng có thứ để nói.Căn nhà này chính là chúng ta chi tiền xây.Các con nói, người có tư cách ở căn nhà này là ai?Vậy đương nhiên là nhà chúng ta nha! Ba căn phòng nhỏ đó mẹ thấy hơi nhỏ, mẹ và cha con suy nghĩ thì muốn xây thêm ba gian nữa.Bảo Sinh à! Tối hôm nay cháu về thì mua ngói về.”Bà Lâm càng nói thì đôi mắt vài người càng sáng lên.Đặc biệt là Lâm Bảo Sinh, ngói là cậu ta mang về, tương lai căn nhà này còn không phải là của cậu ta sao? Dẫn theo vợ con sống cuộc sống ổn định của mình, nghĩ lại thật tuyệt.Cậu ta chuyển động tròng mắt, sau đó nói “Ông nội, bà nội, nếu đó là căn nhà của nhà mình, vậy nhà gạch mộc kia cũng quá khó coi rồi”.Cháu nghĩ nên xây nhà gạch sẽ rộng rãi thoáng mát hơn! Trong thôn có nhiều sức lao động như vậy đều kêu làm việc cho nhà ta, chỉ cần cho mấy công điểm sẽ tiết kiệm công sức hơn.Nếu nhà này chúng ta xây để ở thì nên tìm lao động trong thôn hỗ trợ, chi phí bỏ ra cũng không tốn bao nhiêu.Nhân cơ hội này, chúng ta xây một căn nhà tốt, lợi dụng con nhóc chết tiệt kia thì chúng ta có thể sử dụng công điểm để đổi, còn nếu chúng ta tự mình xây nhà, người ta cũng không lấy công điểm mà chỉ cần tiền.” Lâm Bảo Sinh đánh chủ ý lên căn nhà, cả nhà tiêu tiền để cậu ta được ở nhà ngói, thật tốt..

Chương 40: 40: Bàn Bạc