Lạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện…

Chương 41: 41: Đánh Bàn Tính Thật Hay

Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… “Đúng vậy, ông nội, bà nội, anh cả cháu nói có lý.” Mắt Lâm Việt Sinh mở to, cậu ta gần 20 tuổi, sắp phải đi xem mắt cưới vợ rồi, vậy không có nhà sao được?Nếu như có một căn nhà gạch lớn, ôi má ơi! Còn không phải các cô gái xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới đều tùy ý để cậu ta chọn sao! Càng nghĩ càng thấy tuyệt.Hai anh em đều có tâm tư riêng của mình.Chú ba Lâm cũng nhìn chằm chằm vào ông cụ Lâm: “Cha, con cảm thấy Bảo Sinh và Việt Sinh nói rất có lý.”Ông ta đã muốn ra riêng từ lâu, vậy thì lúc ra riêng cũng có chỗ ở! Cái này còn không phải chuẩn bị cho ông ta sao? Ông ta căn bản không hề nghĩ đến hai cháu trai của ông ta.Không thể không nói người nhà họ Lâm đều là người ích kỷ từ tận trong xương.Bác cả Lâm lại không lạc quan như vậy “Cha, mẹ, mọi người cảm thấy con nhóc chết tiệt kia dễ đùa giỡn sao? Hai ngày nay mà mọi người vẫn chưa nhìn ra sao?Nó còn tệ hơn cả em gái của con.”“Nói gì đấy? Cái gì mà tệ hơn cả em gái của con chứ? Em gái của con thua kém chỗ nào?” Bà Lâm lập tức xù lông giận dữ.Con gái chính là chiếc vảy ngược của bà ta, ai cũng không được đụng vào.“Không phải không phải, con không có ý gì khác, con chỉ muốn hình dung con nhóc đó không phải thứ tốt lành gì.” Nghe có vẻ không ổn lắm, sao càng chữa càng đen vậy? Khóe miệng bác cả Lâm sượng lại.“Chúng ta đã có cách trị con nhóc chết tiệt đó rồi, cha con nói nếu không gả nó đi được thì đem bán nó.Người sống ở rìa núi độc thân nhiều, tuy con nhóc đó xấu xí nhưng người nghèo trong núi không chọn diện mạo, có thể sinh con là được.” Bà Lâm nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói.Bà ta cắn răng nói, không biết hai vợ chồng thằng hai có ở bên cạnh không.“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, thật sự con có biết mấy người trong núi, tên đó, nghèo đến mức không xu dính túi, đừng nói Đại Nha như vậy, dù là thấy heo mẹ đã sáng mắt rồi.” Chú ba Lâm phổ cập kiến thức cho cả nhà biết trên núi đáng sợ biết bao nhiêu.Nào ngờ bà Lâm càng nghe càng hào hứng, “Ha ha ha ha, đúng là tốt quá rồi, vậy cứ đưa ngôi sao chổi chết tiệt đó vào núi đi, tốt nhất là trong nhà có vài người đàn ông.Mấy ngày nay mẹ giận muốn chết, mẹ muốn xem nó có kết cục như thế nào, khiến nó càng thê thảm càng tốt, vậy mới có thể khiến mẹ hả giận.”“Cha mẹ à, e là hai người đã quên thằng hai………” Dù sao bác cả Lâm cũng có chút đầu óc.“Không sao, đợi Vương Đại Cước của Phạm Gia Truân cải tạo trở về, để hắn xử lý hai vợ chồng thằng hai.Còn có một chuyện vui lớn nữa.”Bà Lâm hạ giọng thấp hơn, vài cái đầu chụm lại trước mặt bà Lâm.“Cha các con nói, cần viết thư tố cáo tên khốn đại đội trưởng Trần kia, kéo ông ta xuống ngựa, đến lúc đó cả nhà ta làm một dây thòng lọng, đẩy ông ta khỏi chiếc ghế đại đội trưởng, vậy Dương Gia Truân chính là thiên hạ của nhà ta.Lão đại, con thấy thế nào? Đây có phải là chuyện vui lớn hay không? Cạc cạc cạc.”Bà Lâm cười như gà mái đẻ trứng, giống như con trai bà ta thật sự đã lên làm đội trưởng, Dương Gia Truân đã ở trong túi của bà ta..

“Đúng vậy, ông nội, bà nội, anh cả cháu nói có lý.

” Mắt Lâm Việt Sinh mở to, cậu ta gần 20 tuổi, sắp phải đi xem mắt cưới vợ rồi, vậy không có nhà sao được?Nếu như có một căn nhà gạch lớn, ôi má ơi! Còn không phải các cô gái xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới đều tùy ý để cậu ta chọn sao! Càng nghĩ càng thấy tuyệt.

Hai anh em đều có tâm tư riêng của mình.

Chú ba Lâm cũng nhìn chằm chằm vào ông cụ Lâm: “Cha, con cảm thấy Bảo Sinh và Việt Sinh nói rất có lý.

”Ông ta đã muốn ra riêng từ lâu, vậy thì lúc ra riêng cũng có chỗ ở! Cái này còn không phải chuẩn bị cho ông ta sao? Ông ta căn bản không hề nghĩ đến hai cháu trai của ông ta.

Không thể không nói người nhà họ Lâm đều là người ích kỷ từ tận trong xương.

Bác cả Lâm lại không lạc quan như vậy “Cha, mẹ, mọi người cảm thấy con nhóc chết tiệt kia dễ đùa giỡn sao? Hai ngày nay mà mọi người vẫn chưa nhìn ra sao?Nó còn tệ hơn cả em gái của con.

”“Nói gì đấy? Cái gì mà tệ hơn cả em gái của con chứ? Em gái của con thua kém chỗ nào?” Bà Lâm lập tức xù lông giận dữ.

Con gái chính là chiếc vảy ngược của bà ta, ai cũng không được đụng vào.

“Không phải không phải, con không có ý gì khác, con chỉ muốn hình dung con nhóc đó không phải thứ tốt lành gì.

” Nghe có vẻ không ổn lắm, sao càng chữa càng đen vậy? Khóe miệng bác cả Lâm sượng lại.

“Chúng ta đã có cách trị con nhóc chết tiệt đó rồi, cha con nói nếu không gả nó đi được thì đem bán nó.

Người sống ở rìa núi độc thân nhiều, tuy con nhóc đó xấu xí nhưng người nghèo trong núi không chọn diện mạo, có thể sinh con là được.

” Bà Lâm nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói.

Bà ta cắn răng nói, không biết hai vợ chồng thằng hai có ở bên cạnh không.

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, thật sự con có biết mấy người trong núi, tên đó, nghèo đến mức không xu dính túi, đừng nói Đại Nha như vậy, dù là thấy heo mẹ đã sáng mắt rồi.

” Chú ba Lâm phổ cập kiến thức cho cả nhà biết trên núi đáng sợ biết bao nhiêu.

Nào ngờ bà Lâm càng nghe càng hào hứng, “Ha ha ha ha, đúng là tốt quá rồi, vậy cứ đưa ngôi sao chổi chết tiệt đó vào núi đi, tốt nhất là trong nhà có vài người đàn ông.

Mấy ngày nay mẹ giận muốn chết, mẹ muốn xem nó có kết cục như thế nào, khiến nó càng thê thảm càng tốt, vậy mới có thể khiến mẹ hả giận.

”“Cha mẹ à, e là hai người đã quên thằng hai………” Dù sao bác cả Lâm cũng có chút đầu óc.

“Không sao, đợi Vương Đại Cước của Phạm Gia Truân cải tạo trở về, để hắn xử lý hai vợ chồng thằng hai.

Còn có một chuyện vui lớn nữa.

”Bà Lâm hạ giọng thấp hơn, vài cái đầu chụm lại trước mặt bà Lâm.

“Cha các con nói, cần viết thư tố cáo tên khốn đại đội trưởng Trần kia, kéo ông ta xuống ngựa, đến lúc đó cả nhà ta làm một dây thòng lọng, đẩy ông ta khỏi chiếc ghế đại đội trưởng, vậy Dương Gia Truân chính là thiên hạ của nhà ta.

Lão đại, con thấy thế nào? Đây có phải là chuyện vui lớn hay không? Cạc cạc cạc.

”Bà Lâm cười như gà mái đẻ trứng, giống như con trai bà ta thật sự đã lên làm đội trưởng, Dương Gia Truân đã ở trong túi của bà ta.

.

Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… “Đúng vậy, ông nội, bà nội, anh cả cháu nói có lý.” Mắt Lâm Việt Sinh mở to, cậu ta gần 20 tuổi, sắp phải đi xem mắt cưới vợ rồi, vậy không có nhà sao được?Nếu như có một căn nhà gạch lớn, ôi má ơi! Còn không phải các cô gái xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới đều tùy ý để cậu ta chọn sao! Càng nghĩ càng thấy tuyệt.Hai anh em đều có tâm tư riêng của mình.Chú ba Lâm cũng nhìn chằm chằm vào ông cụ Lâm: “Cha, con cảm thấy Bảo Sinh và Việt Sinh nói rất có lý.”Ông ta đã muốn ra riêng từ lâu, vậy thì lúc ra riêng cũng có chỗ ở! Cái này còn không phải chuẩn bị cho ông ta sao? Ông ta căn bản không hề nghĩ đến hai cháu trai của ông ta.Không thể không nói người nhà họ Lâm đều là người ích kỷ từ tận trong xương.Bác cả Lâm lại không lạc quan như vậy “Cha, mẹ, mọi người cảm thấy con nhóc chết tiệt kia dễ đùa giỡn sao? Hai ngày nay mà mọi người vẫn chưa nhìn ra sao?Nó còn tệ hơn cả em gái của con.”“Nói gì đấy? Cái gì mà tệ hơn cả em gái của con chứ? Em gái của con thua kém chỗ nào?” Bà Lâm lập tức xù lông giận dữ.Con gái chính là chiếc vảy ngược của bà ta, ai cũng không được đụng vào.“Không phải không phải, con không có ý gì khác, con chỉ muốn hình dung con nhóc đó không phải thứ tốt lành gì.” Nghe có vẻ không ổn lắm, sao càng chữa càng đen vậy? Khóe miệng bác cả Lâm sượng lại.“Chúng ta đã có cách trị con nhóc chết tiệt đó rồi, cha con nói nếu không gả nó đi được thì đem bán nó.Người sống ở rìa núi độc thân nhiều, tuy con nhóc đó xấu xí nhưng người nghèo trong núi không chọn diện mạo, có thể sinh con là được.” Bà Lâm nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói.Bà ta cắn răng nói, không biết hai vợ chồng thằng hai có ở bên cạnh không.“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, thật sự con có biết mấy người trong núi, tên đó, nghèo đến mức không xu dính túi, đừng nói Đại Nha như vậy, dù là thấy heo mẹ đã sáng mắt rồi.” Chú ba Lâm phổ cập kiến thức cho cả nhà biết trên núi đáng sợ biết bao nhiêu.Nào ngờ bà Lâm càng nghe càng hào hứng, “Ha ha ha ha, đúng là tốt quá rồi, vậy cứ đưa ngôi sao chổi chết tiệt đó vào núi đi, tốt nhất là trong nhà có vài người đàn ông.Mấy ngày nay mẹ giận muốn chết, mẹ muốn xem nó có kết cục như thế nào, khiến nó càng thê thảm càng tốt, vậy mới có thể khiến mẹ hả giận.”“Cha mẹ à, e là hai người đã quên thằng hai………” Dù sao bác cả Lâm cũng có chút đầu óc.“Không sao, đợi Vương Đại Cước của Phạm Gia Truân cải tạo trở về, để hắn xử lý hai vợ chồng thằng hai.Còn có một chuyện vui lớn nữa.”Bà Lâm hạ giọng thấp hơn, vài cái đầu chụm lại trước mặt bà Lâm.“Cha các con nói, cần viết thư tố cáo tên khốn đại đội trưởng Trần kia, kéo ông ta xuống ngựa, đến lúc đó cả nhà ta làm một dây thòng lọng, đẩy ông ta khỏi chiếc ghế đại đội trưởng, vậy Dương Gia Truân chính là thiên hạ của nhà ta.Lão đại, con thấy thế nào? Đây có phải là chuyện vui lớn hay không? Cạc cạc cạc.”Bà Lâm cười như gà mái đẻ trứng, giống như con trai bà ta thật sự đã lên làm đội trưởng, Dương Gia Truân đã ở trong túi của bà ta..

Chương 41: 41: Đánh Bàn Tính Thật Hay