“Sao nàng không động đậy vậy?”“Chẳng lẽ là chết rồi?”“Chết rồi càng tốt, về sau sẽ không còn ai đánh chúng ta nữa”Lục Kiều chưa mở to mắt mà trong tai đã truyền tới giọng nói vui sướng khi người gặp họa này. Nàng mở to mắt, nhìn thấy mấy đứa trẻ vừa nói chuyện bên cạnh, mấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt, trên người không có một chút thịt nào, nhìn qua giống như con gà con vậy. Lục Kiều chưa kịp nói chuyện, bốn đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy nàng tỉnh lại thì sắc mặt đồng thời thay đổi, bốn đứa quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ kêu to. “Nàng tỉnh rồi”“Nàng muốn đánh người. ”“Cha, cứu mạng”“Bọn con không hề ăn vụng trứng gà của nàng!”Lục Kiều kỳ quái nhìn mấy đứa trẻ chạy mất, lại nhìn bốn phía. Tiểu viện tường đất rách nát loang lổ, ở giữa là ba căn phòng đất bị nứt ra, nóc nhà được lợp bằng cỏ tranh, hai bên chính phòng có hai gian phòng làm từ bùn bị nứt ra, trừ bỏ ba gian phòng này thì trong viện không còn bất cứ đồ gì, trụi lủi nhìn cực kỳ hoang vắng. Đây là chỗ nào? Không phải…

Chương 3: 3: Cút Đi

Kiều Thê Có Không Gian Dạy Con Làm GiàuTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không“Sao nàng không động đậy vậy?”“Chẳng lẽ là chết rồi?”“Chết rồi càng tốt, về sau sẽ không còn ai đánh chúng ta nữa”Lục Kiều chưa mở to mắt mà trong tai đã truyền tới giọng nói vui sướng khi người gặp họa này. Nàng mở to mắt, nhìn thấy mấy đứa trẻ vừa nói chuyện bên cạnh, mấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt, trên người không có một chút thịt nào, nhìn qua giống như con gà con vậy. Lục Kiều chưa kịp nói chuyện, bốn đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy nàng tỉnh lại thì sắc mặt đồng thời thay đổi, bốn đứa quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ kêu to. “Nàng tỉnh rồi”“Nàng muốn đánh người. ”“Cha, cứu mạng”“Bọn con không hề ăn vụng trứng gà của nàng!”Lục Kiều kỳ quái nhìn mấy đứa trẻ chạy mất, lại nhìn bốn phía. Tiểu viện tường đất rách nát loang lổ, ở giữa là ba căn phòng đất bị nứt ra, nóc nhà được lợp bằng cỏ tranh, hai bên chính phòng có hai gian phòng làm từ bùn bị nứt ra, trừ bỏ ba gian phòng này thì trong viện không còn bất cứ đồ gì, trụi lủi nhìn cực kỳ hoang vắng. Đây là chỗ nào? Không phải… Nguyên chủ không đồng ý phân nhà như vậy, nhưng người Tạ gia căn bản không để ý tới nàng, trực tiếp đuổi một phòng bọn họ tới nhà cũ.Nguyên chủ rất tức giận, cho nên không dùng 5 lượng bạc kia để chữa bệnh cho Tạ Vân Cẩn, cuối cùng là Tạ Nhị Trụ lấy tiền bạc mà trước kia Tạ Vân Cẩn trợ cấp hắn tới Bảo Hòa Đường mua thuốc, lại trộm chạy đến trong núi sắc thuốc xong mang tới đây, như vậy mới xem như bảo vệ được một cái mạng của Tạ Vân Cẩn.Trên giường, Tạ Vân Cẩn nghe xong lời nói của Tạ Nhị Trụ thì mặt mày cứng rắn mới mềm mại hơn một chút.“Nhị ca, ta đã tốt hơn nhiều rồi”Tạ Nhị Trụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi nhanh tới mép giường: “Tam đệ, uống thuốc đi, tí nữa ta lại đổi thuốc cho đệ”Lục Kiều đang muốn mở miệng hỏi một câu là có cần nàng giúp đỡ hay không?Ai ngờ nàng còn chưa mở miệng thì Tạ Vân Cẩn đã đột nhiên quay đầu nhìn lại, mặt mày lạnh lùng: “Cút đi.”Ánh mắt Lục Kiều tối sầm lại, xoay người đi ra ngoài, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói gì cả.Huống chi hiện tại là buổi sáng, cả nhà đều chưa ăn cơm sáng, nàng vẫn nên đi tới phòng bếp làm chút đồ để ăn đã.Trong phòng bếp có không ít đồ, trừ bỏ lúc Tạ gia phân nhà, bọn họ ngoại trừ được chia 100 cân gạo lức cùng 50 cân bột ngô thì còn có ba cân gạo, trứng gà, đường mà nhà mẹ đẻ của Lục Kiều mang tới.Còn gạo nếp, đậu nành, cải trắng thì đều là người trong thôn đưa.A, còn có một con gà ở góc tường, con gà này là do nguyên chủ đoạt được từ ổ gà của Tạ gia lúc phân nhà.Lục Kiều nhìn quét phòng bếp một vòng, lập tức có ý tưởng, dùng gạo để nấu nửa nồi cháo, lại lấy ba quả trứng gà, dùng bột ngô để làm bánh trứng.Chờ đến làm xong thì nàng đã mệt đến cả người là mồ hôi, hận không thể ngồi dưới đất không cử động.Nhưng nghĩ tới bốn đứa trẻ và Tạ Vân Cẩn nằm liệt trên giường vẫn chưa ăn gì, nàng mới nhận mệnh lau mồ hôi trên mặt, xoay người đi tới phòng ngủ phía đông.Chỉ là nàng còn chưa bước vào phòng ngủ phía đông đã nghe thấy trong phòng truyền ra một giọng nói nhu nhược.“Tạ tam ca, huynh đói bụng rồi đúng không, đây là ta cháo do ta nấu cho huynh, huynh mau uống một chén đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu được”Lục Kiều từ trong trí nhớ tìm ra chủ nhân của giọng nói này, nữ nhân này là thôn dân của thôn Tạ gia, tên là Thẩm Tú.Nghe đồn Thẩm Tú cùng Tạ Vân Cẩn là thanh mai trúc mã, hai người có hảo cảm với nhau, nếu không có Lục Kiều chen chân thì Thẩm Tú chính là người có khả năng gả cho Tạ Vân Cẩn nhất.Nguyên chủ cũng vì việc này mà cãi nhau với Tạ Vân Cẩn một trận to, thẳng đến Tạ Vân Cẩn tỏ thái độ là hắn không hề có ý muốn cưới Thẩm Tú thì mới bỏ qua.Thẩm Tú thấy chính mình không thể gả cho Tạ Vân Cẩn, cũng bị nương của mình sắp xếp gả cho người khác, chỉ là nàng vừa gả qua đó bốn năm thì tướng công đã chết, nàng trở thành một quả phụ có một đứa con gái..

Nguyên chủ không đồng ý phân nhà như vậy, nhưng người Tạ gia căn bản không để ý tới nàng, trực tiếp đuổi một phòng bọn họ tới nhà cũ.

Nguyên chủ rất tức giận, cho nên không dùng 5 lượng bạc kia để chữa bệnh cho Tạ Vân Cẩn, cuối cùng là Tạ Nhị Trụ lấy tiền bạc mà trước kia Tạ Vân Cẩn trợ cấp hắn tới Bảo Hòa Đường mua thuốc, lại trộm chạy đến trong núi sắc thuốc xong mang tới đây, như vậy mới xem như bảo vệ được một cái mạng của Tạ Vân Cẩn.

Trên giường, Tạ Vân Cẩn nghe xong lời nói của Tạ Nhị Trụ thì mặt mày cứng rắn mới mềm mại hơn một chút.

“Nhị ca, ta đã tốt hơn nhiều rồi”Tạ Nhị Trụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi nhanh tới mép giường: “Tam đệ, uống thuốc đi, tí nữa ta lại đổi thuốc cho đệ”Lục Kiều đang muốn mở miệng hỏi một câu là có cần nàng giúp đỡ hay không?Ai ngờ nàng còn chưa mở miệng thì Tạ Vân Cẩn đã đột nhiên quay đầu nhìn lại, mặt mày lạnh lùng: “Cút đi.

”Ánh mắt Lục Kiều tối sầm lại, xoay người đi ra ngoài, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói gì cả.

Huống chi hiện tại là buổi sáng, cả nhà đều chưa ăn cơm sáng, nàng vẫn nên đi tới phòng bếp làm chút đồ để ăn đã.

Trong phòng bếp có không ít đồ, trừ bỏ lúc Tạ gia phân nhà, bọn họ ngoại trừ được chia 100 cân gạo lức cùng 50 cân bột ngô thì còn có ba cân gạo, trứng gà, đường mà nhà mẹ đẻ của Lục Kiều mang tới.

Còn gạo nếp, đậu nành, cải trắng thì đều là người trong thôn đưa.

A, còn có một con gà ở góc tường, con gà này là do nguyên chủ đoạt được từ ổ gà của Tạ gia lúc phân nhà.

Lục Kiều nhìn quét phòng bếp một vòng, lập tức có ý tưởng, dùng gạo để nấu nửa nồi cháo, lại lấy ba quả trứng gà, dùng bột ngô để làm bánh trứng.

Chờ đến làm xong thì nàng đã mệt đến cả người là mồ hôi, hận không thể ngồi dưới đất không cử động.

Nhưng nghĩ tới bốn đứa trẻ và Tạ Vân Cẩn nằm liệt trên giường vẫn chưa ăn gì, nàng mới nhận mệnh lau mồ hôi trên mặt, xoay người đi tới phòng ngủ phía đông.

Chỉ là nàng còn chưa bước vào phòng ngủ phía đông đã nghe thấy trong phòng truyền ra một giọng nói nhu nhược.

“Tạ tam ca, huynh đói bụng rồi đúng không, đây là ta cháo do ta nấu cho huynh, huynh mau uống một chén đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu được”Lục Kiều từ trong trí nhớ tìm ra chủ nhân của giọng nói này, nữ nhân này là thôn dân của thôn Tạ gia, tên là Thẩm Tú.

Nghe đồn Thẩm Tú cùng Tạ Vân Cẩn là thanh mai trúc mã, hai người có hảo cảm với nhau, nếu không có Lục Kiều chen chân thì Thẩm Tú chính là người có khả năng gả cho Tạ Vân Cẩn nhất.

Nguyên chủ cũng vì việc này mà cãi nhau với Tạ Vân Cẩn một trận to, thẳng đến Tạ Vân Cẩn tỏ thái độ là hắn không hề có ý muốn cưới Thẩm Tú thì mới bỏ qua.

Thẩm Tú thấy chính mình không thể gả cho Tạ Vân Cẩn, cũng bị nương của mình sắp xếp gả cho người khác, chỉ là nàng vừa gả qua đó bốn năm thì tướng công đã chết, nàng trở thành một quả phụ có một đứa con gái.

.

Kiều Thê Có Không Gian Dạy Con Làm GiàuTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không“Sao nàng không động đậy vậy?”“Chẳng lẽ là chết rồi?”“Chết rồi càng tốt, về sau sẽ không còn ai đánh chúng ta nữa”Lục Kiều chưa mở to mắt mà trong tai đã truyền tới giọng nói vui sướng khi người gặp họa này. Nàng mở to mắt, nhìn thấy mấy đứa trẻ vừa nói chuyện bên cạnh, mấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt, trên người không có một chút thịt nào, nhìn qua giống như con gà con vậy. Lục Kiều chưa kịp nói chuyện, bốn đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy nàng tỉnh lại thì sắc mặt đồng thời thay đổi, bốn đứa quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ kêu to. “Nàng tỉnh rồi”“Nàng muốn đánh người. ”“Cha, cứu mạng”“Bọn con không hề ăn vụng trứng gà của nàng!”Lục Kiều kỳ quái nhìn mấy đứa trẻ chạy mất, lại nhìn bốn phía. Tiểu viện tường đất rách nát loang lổ, ở giữa là ba căn phòng đất bị nứt ra, nóc nhà được lợp bằng cỏ tranh, hai bên chính phòng có hai gian phòng làm từ bùn bị nứt ra, trừ bỏ ba gian phòng này thì trong viện không còn bất cứ đồ gì, trụi lủi nhìn cực kỳ hoang vắng. Đây là chỗ nào? Không phải… Nguyên chủ không đồng ý phân nhà như vậy, nhưng người Tạ gia căn bản không để ý tới nàng, trực tiếp đuổi một phòng bọn họ tới nhà cũ.Nguyên chủ rất tức giận, cho nên không dùng 5 lượng bạc kia để chữa bệnh cho Tạ Vân Cẩn, cuối cùng là Tạ Nhị Trụ lấy tiền bạc mà trước kia Tạ Vân Cẩn trợ cấp hắn tới Bảo Hòa Đường mua thuốc, lại trộm chạy đến trong núi sắc thuốc xong mang tới đây, như vậy mới xem như bảo vệ được một cái mạng của Tạ Vân Cẩn.Trên giường, Tạ Vân Cẩn nghe xong lời nói của Tạ Nhị Trụ thì mặt mày cứng rắn mới mềm mại hơn một chút.“Nhị ca, ta đã tốt hơn nhiều rồi”Tạ Nhị Trụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi nhanh tới mép giường: “Tam đệ, uống thuốc đi, tí nữa ta lại đổi thuốc cho đệ”Lục Kiều đang muốn mở miệng hỏi một câu là có cần nàng giúp đỡ hay không?Ai ngờ nàng còn chưa mở miệng thì Tạ Vân Cẩn đã đột nhiên quay đầu nhìn lại, mặt mày lạnh lùng: “Cút đi.”Ánh mắt Lục Kiều tối sầm lại, xoay người đi ra ngoài, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói gì cả.Huống chi hiện tại là buổi sáng, cả nhà đều chưa ăn cơm sáng, nàng vẫn nên đi tới phòng bếp làm chút đồ để ăn đã.Trong phòng bếp có không ít đồ, trừ bỏ lúc Tạ gia phân nhà, bọn họ ngoại trừ được chia 100 cân gạo lức cùng 50 cân bột ngô thì còn có ba cân gạo, trứng gà, đường mà nhà mẹ đẻ của Lục Kiều mang tới.Còn gạo nếp, đậu nành, cải trắng thì đều là người trong thôn đưa.A, còn có một con gà ở góc tường, con gà này là do nguyên chủ đoạt được từ ổ gà của Tạ gia lúc phân nhà.Lục Kiều nhìn quét phòng bếp một vòng, lập tức có ý tưởng, dùng gạo để nấu nửa nồi cháo, lại lấy ba quả trứng gà, dùng bột ngô để làm bánh trứng.Chờ đến làm xong thì nàng đã mệt đến cả người là mồ hôi, hận không thể ngồi dưới đất không cử động.Nhưng nghĩ tới bốn đứa trẻ và Tạ Vân Cẩn nằm liệt trên giường vẫn chưa ăn gì, nàng mới nhận mệnh lau mồ hôi trên mặt, xoay người đi tới phòng ngủ phía đông.Chỉ là nàng còn chưa bước vào phòng ngủ phía đông đã nghe thấy trong phòng truyền ra một giọng nói nhu nhược.“Tạ tam ca, huynh đói bụng rồi đúng không, đây là ta cháo do ta nấu cho huynh, huynh mau uống một chén đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu được”Lục Kiều từ trong trí nhớ tìm ra chủ nhân của giọng nói này, nữ nhân này là thôn dân của thôn Tạ gia, tên là Thẩm Tú.Nghe đồn Thẩm Tú cùng Tạ Vân Cẩn là thanh mai trúc mã, hai người có hảo cảm với nhau, nếu không có Lục Kiều chen chân thì Thẩm Tú chính là người có khả năng gả cho Tạ Vân Cẩn nhất.Nguyên chủ cũng vì việc này mà cãi nhau với Tạ Vân Cẩn một trận to, thẳng đến Tạ Vân Cẩn tỏ thái độ là hắn không hề có ý muốn cưới Thẩm Tú thì mới bỏ qua.Thẩm Tú thấy chính mình không thể gả cho Tạ Vân Cẩn, cũng bị nương của mình sắp xếp gả cho người khác, chỉ là nàng vừa gả qua đó bốn năm thì tướng công đã chết, nàng trở thành một quả phụ có một đứa con gái..

Chương 3: 3: Cút Đi