“Sao nàng không động đậy vậy?”“Chẳng lẽ là chết rồi?”“Chết rồi càng tốt, về sau sẽ không còn ai đánh chúng ta nữa”Lục Kiều chưa mở to mắt mà trong tai đã truyền tới giọng nói vui sướng khi người gặp họa này. Nàng mở to mắt, nhìn thấy mấy đứa trẻ vừa nói chuyện bên cạnh, mấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt, trên người không có một chút thịt nào, nhìn qua giống như con gà con vậy. Lục Kiều chưa kịp nói chuyện, bốn đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy nàng tỉnh lại thì sắc mặt đồng thời thay đổi, bốn đứa quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ kêu to. “Nàng tỉnh rồi”“Nàng muốn đánh người. ”“Cha, cứu mạng”“Bọn con không hề ăn vụng trứng gà của nàng!”Lục Kiều kỳ quái nhìn mấy đứa trẻ chạy mất, lại nhìn bốn phía. Tiểu viện tường đất rách nát loang lổ, ở giữa là ba căn phòng đất bị nứt ra, nóc nhà được lợp bằng cỏ tranh, hai bên chính phòng có hai gian phòng làm từ bùn bị nứt ra, trừ bỏ ba gian phòng này thì trong viện không còn bất cứ đồ gì, trụi lủi nhìn cực kỳ hoang vắng. Đây là chỗ nào? Không phải…

Chương 33: 33: Khuyên Bảo

Kiều Thê Có Không Gian Dạy Con Làm GiàuTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không“Sao nàng không động đậy vậy?”“Chẳng lẽ là chết rồi?”“Chết rồi càng tốt, về sau sẽ không còn ai đánh chúng ta nữa”Lục Kiều chưa mở to mắt mà trong tai đã truyền tới giọng nói vui sướng khi người gặp họa này. Nàng mở to mắt, nhìn thấy mấy đứa trẻ vừa nói chuyện bên cạnh, mấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt, trên người không có một chút thịt nào, nhìn qua giống như con gà con vậy. Lục Kiều chưa kịp nói chuyện, bốn đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy nàng tỉnh lại thì sắc mặt đồng thời thay đổi, bốn đứa quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ kêu to. “Nàng tỉnh rồi”“Nàng muốn đánh người. ”“Cha, cứu mạng”“Bọn con không hề ăn vụng trứng gà của nàng!”Lục Kiều kỳ quái nhìn mấy đứa trẻ chạy mất, lại nhìn bốn phía. Tiểu viện tường đất rách nát loang lổ, ở giữa là ba căn phòng đất bị nứt ra, nóc nhà được lợp bằng cỏ tranh, hai bên chính phòng có hai gian phòng làm từ bùn bị nứt ra, trừ bỏ ba gian phòng này thì trong viện không còn bất cứ đồ gì, trụi lủi nhìn cực kỳ hoang vắng. Đây là chỗ nào? Không phải… “Tạ Vân Cẩn, huynh gây sự cái gì vậy, trước mắt huynh là người bị trọng thương, sao có thể không ăn cái gì, ta nhớ ra rồi, mấy ngày trước huynh cũng ăn rất ít, mỗi lần đều thừa không ít.”Toàn thân Tạ Vân Cẩn tỏ ra lạnh lùng, mặt mày không tự giác tràn ngập tối tăm, tức giận nói.“Không cần ngươi quan tâm, nhanh chóng đi ăn đi”Lục Kiều không để ý đến hắn, người bị bệnh có quyền gây rối vô cớ.“Huynh không ăn, vậy bốn đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Nếu mà huynh có chuyện gì thì ai tới quản bọn họ?”Tạ Vân Cẩn run sợ, ngón tay lặng lẽ nắm lại, nhưng mà cổ họng vẫn không thoát ra nổi một từ, cả người có vẻ nản lòng lại nghiêm túc.Lục Kiều nhìn hắn, trong đầu linh quang chợt lóe, không phải là bởi vì chuyện đại tiểu tiện đấy chứ.Đã từng là một tú tài có tương lai vô hạn, bỗng dưng lại bị tê liệt trên giường, đại tiểu tiện đều phải nhờ người khác hầu hạ, chắc là hắn vô cùng không quen đúng không.Đôi mắt Lục Kiều lóe lên, đây là khúc mắc của rất nhiều người bệnh bị tê liệt trên giường.“Tạ Vân Cẩn, huynh không ăn cái gì, không phải là bởi vì chuyện đại tiểu tiện đấy chứ?”Trên giường Tạ Vân Cẩn un rẩy cơ thể, khuôn mặt tuấn tú mảnh khảnh che kín vạch đen, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Kiều.“Ngươi nói bậy gì đó.”Tuy rằng hắn không hiểu lời Lục Kiều nói đại tiểu tiện là ý gì, nhưng mơ hồ có thể đoán được, cho nên sắc mặt không biết có bao nhiêu khó coi.Lục Kiều lại không bị hắn dọa, lời nói thấm thía.“Tạ Vân Cẩn, vốn dĩ huynh đã bị trọng thương, tuy nói trước mắt có thể dựa vào thuốc để chống đỡ, tự mình cảm giác còn được, kỳ thật thân thể của huynh vô cùng kém, huynh có biết mặt mình khó coi tới mức nào không? Không có chút máu nào, còn tiếp tục như vậy, đừng nói trị thương, chính là huynh đang tự tìm đường chết cho mình đấy.”“Ta biết huynh là vì sao, đã từng là một tú tài có tương lai vô hạn, chỉ vì bị xe ngựa đâm phải mà bị nằm liệt trên giường, đại tiểu tiện đều phải có người hầu hạ, việc này quá mất mặt, nhưng huynh nghĩ lại đi, có ai là không bị đau đầu nhức óc chứ, mấy cái này không tính là chuyện gì.Hơn nữa huynh phải suy nghĩ nhiều cho bốn đứa bé một chút, bọn họ cả ngày lo lắng thân thể của huynh, một bước cũng không dám rời giường huynh, chỉ sợ huynh xảy ra chuyện không hay.Nếu mà huynh có chuyện gì, sẽ không sợ trong lòng bọn họ có bóng ma sao?”Lục Kiều nói, khiến cho sắc mặt người trên giường hơi có chút buông lỏng, nhưng mà ngẩng đầu nhìn đến Lục Kiều, sắc mặt Tạ Vân Cẩn âm trầm lạnh lẽo, hắn nhíu mi, nặng nề nói.“Lục Kiều, ta như vậy đều là bởi vì ngươi, nếu không phải lo lắng ngươi ở nhà ngược đãi mấy đứa trẻ thì ta đã không suốt đêm gấp trở về, cũng sẽ không gặp phải xe ngựa ở trấn trên, rồi bị đâm thành trọng thương.”Lục Kiều nghe hắn tức giận nói xong, cũng không giải thích mà liên tục gật đầu nói.“Đúng vậy, việc này trách ta, nếu trách ta, vì sao ngươi không nhân cơ hội trả thù ta đi, bắt ta hầu hạ ngươi ăn uống, hầu hạ ngươi đại tiểu tiện, còn không phải là cách trả thù tốt nhất đối với ta sao?”Lục Kiều nói, giống như sét đánh mở mang đầu óc Tạ Vân Cẩn.Không sai, hắn tê liệt trên giường, nữ nhân này phải có trách nhiệm lớn nhất, cho nên nàng chăm sóc hắn là lẽ dĩ nhiên.Tạ Vân Cẩn nghĩ, cúi đầu nhìn về phía chén cháo trong tay Lục Kiều.Lục Kiều cũng không nhiều lời, sợ hắn lại gây sự nên nhanh chóng bón cháo cho hắn ăn..

“Tạ Vân Cẩn, huynh gây sự cái gì vậy, trước mắt huynh là người bị trọng thương, sao có thể không ăn cái gì, ta nhớ ra rồi, mấy ngày trước huynh cũng ăn rất ít, mỗi lần đều thừa không ít.

”Toàn thân Tạ Vân Cẩn tỏ ra lạnh lùng, mặt mày không tự giác tràn ngập tối tăm, tức giận nói.

“Không cần ngươi quan tâm, nhanh chóng đi ăn đi”Lục Kiều không để ý đến hắn, người bị bệnh có quyền gây rối vô cớ.

“Huynh không ăn, vậy bốn đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Nếu mà huynh có chuyện gì thì ai tới quản bọn họ?”Tạ Vân Cẩn run sợ, ngón tay lặng lẽ nắm lại, nhưng mà cổ họng vẫn không thoát ra nổi một từ, cả người có vẻ nản lòng lại nghiêm túc.

Lục Kiều nhìn hắn, trong đầu linh quang chợt lóe, không phải là bởi vì chuyện đại tiểu tiện đấy chứ.

Đã từng là một tú tài có tương lai vô hạn, bỗng dưng lại bị tê liệt trên giường, đại tiểu tiện đều phải nhờ người khác hầu hạ, chắc là hắn vô cùng không quen đúng không.

Đôi mắt Lục Kiều lóe lên, đây là khúc mắc của rất nhiều người bệnh bị tê liệt trên giường.

“Tạ Vân Cẩn, huynh không ăn cái gì, không phải là bởi vì chuyện đại tiểu tiện đấy chứ?”Trên giường Tạ Vân Cẩn un rẩy cơ thể, khuôn mặt tuấn tú mảnh khảnh che kín vạch đen, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Kiều.

“Ngươi nói bậy gì đó.

”Tuy rằng hắn không hiểu lời Lục Kiều nói đại tiểu tiện là ý gì, nhưng mơ hồ có thể đoán được, cho nên sắc mặt không biết có bao nhiêu khó coi.

Lục Kiều lại không bị hắn dọa, lời nói thấm thía.

“Tạ Vân Cẩn, vốn dĩ huynh đã bị trọng thương, tuy nói trước mắt có thể dựa vào thuốc để chống đỡ, tự mình cảm giác còn được, kỳ thật thân thể của huynh vô cùng kém, huynh có biết mặt mình khó coi tới mức nào không? Không có chút máu nào, còn tiếp tục như vậy, đừng nói trị thương, chính là huynh đang tự tìm đường chết cho mình đấy.

”“Ta biết huynh là vì sao, đã từng là một tú tài có tương lai vô hạn, chỉ vì bị xe ngựa đâm phải mà bị nằm liệt trên giường, đại tiểu tiện đều phải có người hầu hạ, việc này quá mất mặt, nhưng huynh nghĩ lại đi, có ai là không bị đau đầu nhức óc chứ, mấy cái này không tính là chuyện gì.

Hơn nữa huynh phải suy nghĩ nhiều cho bốn đứa bé một chút, bọn họ cả ngày lo lắng thân thể của huynh, một bước cũng không dám rời giường huynh, chỉ sợ huynh xảy ra chuyện không hay.

Nếu mà huynh có chuyện gì, sẽ không sợ trong lòng bọn họ có bóng ma sao?”Lục Kiều nói, khiến cho sắc mặt người trên giường hơi có chút buông lỏng, nhưng mà ngẩng đầu nhìn đến Lục Kiều, sắc mặt Tạ Vân Cẩn âm trầm lạnh lẽo, hắn nhíu mi, nặng nề nói.

“Lục Kiều, ta như vậy đều là bởi vì ngươi, nếu không phải lo lắng ngươi ở nhà ngược đãi mấy đứa trẻ thì ta đã không suốt đêm gấp trở về, cũng sẽ không gặp phải xe ngựa ở trấn trên, rồi bị đâm thành trọng thương.

”Lục Kiều nghe hắn tức giận nói xong, cũng không giải thích mà liên tục gật đầu nói.

“Đúng vậy, việc này trách ta, nếu trách ta, vì sao ngươi không nhân cơ hội trả thù ta đi, bắt ta hầu hạ ngươi ăn uống, hầu hạ ngươi đại tiểu tiện, còn không phải là cách trả thù tốt nhất đối với ta sao?”Lục Kiều nói, giống như sét đánh mở mang đầu óc Tạ Vân Cẩn.

Không sai, hắn tê liệt trên giường, nữ nhân này phải có trách nhiệm lớn nhất, cho nên nàng chăm sóc hắn là lẽ dĩ nhiên.

Tạ Vân Cẩn nghĩ, cúi đầu nhìn về phía chén cháo trong tay Lục Kiều.

Lục Kiều cũng không nhiều lời, sợ hắn lại gây sự nên nhanh chóng bón cháo cho hắn ăn.

.

Kiều Thê Có Không Gian Dạy Con Làm GiàuTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không“Sao nàng không động đậy vậy?”“Chẳng lẽ là chết rồi?”“Chết rồi càng tốt, về sau sẽ không còn ai đánh chúng ta nữa”Lục Kiều chưa mở to mắt mà trong tai đã truyền tới giọng nói vui sướng khi người gặp họa này. Nàng mở to mắt, nhìn thấy mấy đứa trẻ vừa nói chuyện bên cạnh, mấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt, trên người không có một chút thịt nào, nhìn qua giống như con gà con vậy. Lục Kiều chưa kịp nói chuyện, bốn đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy nàng tỉnh lại thì sắc mặt đồng thời thay đổi, bốn đứa quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ kêu to. “Nàng tỉnh rồi”“Nàng muốn đánh người. ”“Cha, cứu mạng”“Bọn con không hề ăn vụng trứng gà của nàng!”Lục Kiều kỳ quái nhìn mấy đứa trẻ chạy mất, lại nhìn bốn phía. Tiểu viện tường đất rách nát loang lổ, ở giữa là ba căn phòng đất bị nứt ra, nóc nhà được lợp bằng cỏ tranh, hai bên chính phòng có hai gian phòng làm từ bùn bị nứt ra, trừ bỏ ba gian phòng này thì trong viện không còn bất cứ đồ gì, trụi lủi nhìn cực kỳ hoang vắng. Đây là chỗ nào? Không phải… “Tạ Vân Cẩn, huynh gây sự cái gì vậy, trước mắt huynh là người bị trọng thương, sao có thể không ăn cái gì, ta nhớ ra rồi, mấy ngày trước huynh cũng ăn rất ít, mỗi lần đều thừa không ít.”Toàn thân Tạ Vân Cẩn tỏ ra lạnh lùng, mặt mày không tự giác tràn ngập tối tăm, tức giận nói.“Không cần ngươi quan tâm, nhanh chóng đi ăn đi”Lục Kiều không để ý đến hắn, người bị bệnh có quyền gây rối vô cớ.“Huynh không ăn, vậy bốn đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Nếu mà huynh có chuyện gì thì ai tới quản bọn họ?”Tạ Vân Cẩn run sợ, ngón tay lặng lẽ nắm lại, nhưng mà cổ họng vẫn không thoát ra nổi một từ, cả người có vẻ nản lòng lại nghiêm túc.Lục Kiều nhìn hắn, trong đầu linh quang chợt lóe, không phải là bởi vì chuyện đại tiểu tiện đấy chứ.Đã từng là một tú tài có tương lai vô hạn, bỗng dưng lại bị tê liệt trên giường, đại tiểu tiện đều phải nhờ người khác hầu hạ, chắc là hắn vô cùng không quen đúng không.Đôi mắt Lục Kiều lóe lên, đây là khúc mắc của rất nhiều người bệnh bị tê liệt trên giường.“Tạ Vân Cẩn, huynh không ăn cái gì, không phải là bởi vì chuyện đại tiểu tiện đấy chứ?”Trên giường Tạ Vân Cẩn un rẩy cơ thể, khuôn mặt tuấn tú mảnh khảnh che kín vạch đen, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Kiều.“Ngươi nói bậy gì đó.”Tuy rằng hắn không hiểu lời Lục Kiều nói đại tiểu tiện là ý gì, nhưng mơ hồ có thể đoán được, cho nên sắc mặt không biết có bao nhiêu khó coi.Lục Kiều lại không bị hắn dọa, lời nói thấm thía.“Tạ Vân Cẩn, vốn dĩ huynh đã bị trọng thương, tuy nói trước mắt có thể dựa vào thuốc để chống đỡ, tự mình cảm giác còn được, kỳ thật thân thể của huynh vô cùng kém, huynh có biết mặt mình khó coi tới mức nào không? Không có chút máu nào, còn tiếp tục như vậy, đừng nói trị thương, chính là huynh đang tự tìm đường chết cho mình đấy.”“Ta biết huynh là vì sao, đã từng là một tú tài có tương lai vô hạn, chỉ vì bị xe ngựa đâm phải mà bị nằm liệt trên giường, đại tiểu tiện đều phải có người hầu hạ, việc này quá mất mặt, nhưng huynh nghĩ lại đi, có ai là không bị đau đầu nhức óc chứ, mấy cái này không tính là chuyện gì.Hơn nữa huynh phải suy nghĩ nhiều cho bốn đứa bé một chút, bọn họ cả ngày lo lắng thân thể của huynh, một bước cũng không dám rời giường huynh, chỉ sợ huynh xảy ra chuyện không hay.Nếu mà huynh có chuyện gì, sẽ không sợ trong lòng bọn họ có bóng ma sao?”Lục Kiều nói, khiến cho sắc mặt người trên giường hơi có chút buông lỏng, nhưng mà ngẩng đầu nhìn đến Lục Kiều, sắc mặt Tạ Vân Cẩn âm trầm lạnh lẽo, hắn nhíu mi, nặng nề nói.“Lục Kiều, ta như vậy đều là bởi vì ngươi, nếu không phải lo lắng ngươi ở nhà ngược đãi mấy đứa trẻ thì ta đã không suốt đêm gấp trở về, cũng sẽ không gặp phải xe ngựa ở trấn trên, rồi bị đâm thành trọng thương.”Lục Kiều nghe hắn tức giận nói xong, cũng không giải thích mà liên tục gật đầu nói.“Đúng vậy, việc này trách ta, nếu trách ta, vì sao ngươi không nhân cơ hội trả thù ta đi, bắt ta hầu hạ ngươi ăn uống, hầu hạ ngươi đại tiểu tiện, còn không phải là cách trả thù tốt nhất đối với ta sao?”Lục Kiều nói, giống như sét đánh mở mang đầu óc Tạ Vân Cẩn.Không sai, hắn tê liệt trên giường, nữ nhân này phải có trách nhiệm lớn nhất, cho nên nàng chăm sóc hắn là lẽ dĩ nhiên.Tạ Vân Cẩn nghĩ, cúi đầu nhìn về phía chén cháo trong tay Lục Kiều.Lục Kiều cũng không nhiều lời, sợ hắn lại gây sự nên nhanh chóng bón cháo cho hắn ăn..

Chương 33: 33: Khuyên Bảo