Buổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi. Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus. Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía. Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe. Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại. Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong…
Chương 48: Chương 48
Nhà Xe Di Động Tại Mạt ThếTác giả: Thỏ Nhĩ TềTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi. Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus. Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía. Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe. Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại. Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong… Cao Thiến nhanh chóng kiểm tra cho hai người này một chút, may mắn trên người bọn họ chỉ có vết thương do bị bỏng, hoặc là bị ngã, không có vết thương do bị zombie cào.Nhà xe quay lại đường cái, cuối cùng bọn họ cũng an toàn."Đừng đi, bố tôi còn đang ở trên tầng!" Người phụ nữ mới vừa lên xe thấy bọn họ muốn rời đi, kêu khóc thê lương, nói: "Ông ấy còn chưa chết, người áo đen kia nhất định có thể cứu được ông ấy."Ninh Mông dừng xe ở ven đường, nơi này cách tòa nhà kia một khoảng cách."Cái gì, mấy người được một người áo đen cứu sao?" Ninh Mông vội vàng hỏi.Người đàn ông bị thương kia nói: "Phải, những người khác trong tòa nhà này đều bị zombie đuổi lên sân thượng, bọn họ đều chết hết.Chúng tôi trốn ở trong phòng không ra ngoài, cuối cùng cũng chờ được cứu viện, là người áo đen dẫn zombie đi mới khiến chúng tôi có cơ hội trốn đi, tôi tên Từ Tự Kiệt, vị này là vợ của tôi, cô ấy tên Cố Nhiễm Giai, cám ơn mọi người đã cứu chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể cứ vậy mà đi, bố vợ tôi còn đang ở bên trong tòa nhà, người áo đen đã đồng ý với chúng tôi là sẽ cứu ông ấy, anh ta nhất định có thể làm được."Ninh Mông như có điều suy nghĩ, đây là lần thứ hai tại cô gặp người áo đen cứu viện ở khu vực ô nhiễm.Cao Thiến khẽ nhíu mày: "Tha thứ cho tôi nói thẳng, hai người có thể trốn ra đã là vô cùng may mắn rồi, thế lửa cỡ này, dù năng lực cao bao nhiêu, cho dù có dị năng *****̃ng khó thoát ra."Cố Nhiễm Giai nắm lấy tay của cô ấy, nước mắt tràn mi: "Tôi đã mất đi quá nhiều người thân rồi, con của tôi cũng mất rồi, tôi không thể mất bố nữa.Tôi cầu xin cô, đưa tôi về nhà thôi, không cần dẫn tôi đi."Cô ấy lại nhìn về phía chồng: "Hoặc là anh rời đi cùng bọn họ, em ở đây chờ bố em, em không thể cứ thế mà đi được, xin lỗi anh!"Từ Tự Kiệt đau lòng kéo vợ, hai người vừa mới trở về từ cõi chết, làm sao anh ấy có thể đi theo bọn họ một mình rời đi: "Em không đi, vậy anh cũng không đi."Anh ấy ngước mắt nhìn về phía ba người cứu được bọn họ, nói: "Rất xin lỗi, cho chúng tôi xuống xe ở ngay chỗ này đi, tôi và cô ấy chờ ở chỗ này, lỡ đâu người áo đen thật sự có thể cứu được bố vợ tôi ra, chúng tôi *****̃ng có thể đoàn tụ."—Cao Thiến cau mày, hai người này đều bị thương, đừng nói gặp phải zombie, chỉ với vết bỏng trên người người đàn ông, vết thương do ngã trên người người phụ nữ, nếu như không xử lý, chỉ sợ cũng không gắng gượng nổi.Vất vả mới cứu được hai người này, bọn họ lại vẫn muốn quay về chịu chết, chuyện này khiến Cao Thiến nén giận trong lòng.Từ Tự Kiệt đỡ vợ đứng lên, muốn đi kéo cửa xe ra.Lục Trác lại trầm mặc giữ lấy chốt mở cửa xe, khẽ lắc đầu, ra hiệu bọn họ không thể đi..
Cao Thiến nhanh chóng kiểm tra cho hai người này một chút, may mắn trên người bọn họ chỉ có vết thương do bị bỏng, hoặc là bị ngã, không có vết thương do bị zombie cào.
Nhà xe quay lại đường cái, cuối cùng bọn họ cũng an toàn.
"Đừng đi, bố tôi còn đang ở trên tầng!" Người phụ nữ mới vừa lên xe thấy bọn họ muốn rời đi, kêu khóc thê lương, nói: "Ông ấy còn chưa chết, người áo đen kia nhất định có thể cứu được ông ấy.
"Ninh Mông dừng xe ở ven đường, nơi này cách tòa nhà kia một khoảng cách.
"Cái gì, mấy người được một người áo đen cứu sao?" Ninh Mông vội vàng hỏi.
Người đàn ông bị thương kia nói: "Phải, những người khác trong tòa nhà này đều bị zombie đuổi lên sân thượng, bọn họ đều chết hết.
Chúng tôi trốn ở trong phòng không ra ngoài, cuối cùng cũng chờ được cứu viện, là người áo đen dẫn zombie đi mới khiến chúng tôi có cơ hội trốn đi, tôi tên Từ Tự Kiệt, vị này là vợ của tôi, cô ấy tên Cố Nhiễm Giai, cám ơn mọi người đã cứu chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể cứ vậy mà đi, bố vợ tôi còn đang ở bên trong tòa nhà, người áo đen đã đồng ý với chúng tôi là sẽ cứu ông ấy, anh ta nhất định có thể làm được.
"Ninh Mông như có điều suy nghĩ, đây là lần thứ hai tại cô gặp người áo đen cứu viện ở khu vực ô nhiễm.
Cao Thiến khẽ nhíu mày: "Tha thứ cho tôi nói thẳng, hai người có thể trốn ra đã là vô cùng may mắn rồi, thế lửa cỡ này, dù năng lực cao bao nhiêu, cho dù có dị năng *****̃ng khó thoát ra.
"Cố Nhiễm Giai nắm lấy tay của cô ấy, nước mắt tràn mi: "Tôi đã mất đi quá nhiều người thân rồi, con của tôi cũng mất rồi, tôi không thể mất bố nữa.
Tôi cầu xin cô, đưa tôi về nhà thôi, không cần dẫn tôi đi.
"Cô ấy lại nhìn về phía chồng: "Hoặc là anh rời đi cùng bọn họ, em ở đây chờ bố em, em không thể cứ thế mà đi được, xin lỗi anh!"Từ Tự Kiệt đau lòng kéo vợ, hai người vừa mới trở về từ cõi chết, làm sao anh ấy có thể đi theo bọn họ một mình rời đi: "Em không đi, vậy anh cũng không đi.
"Anh ấy ngước mắt nhìn về phía ba người cứu được bọn họ, nói: "Rất xin lỗi, cho chúng tôi xuống xe ở ngay chỗ này đi, tôi và cô ấy chờ ở chỗ này, lỡ đâu người áo đen thật sự có thể cứu được bố vợ tôi ra, chúng tôi *****̃ng có thể đoàn tụ.
"—Cao Thiến cau mày, hai người này đều bị thương, đừng nói gặp phải zombie, chỉ với vết bỏng trên người người đàn ông, vết thương do ngã trên người người phụ nữ, nếu như không xử lý, chỉ sợ cũng không gắng gượng nổi.
Vất vả mới cứu được hai người này, bọn họ lại vẫn muốn quay về chịu chết, chuyện này khiến Cao Thiến nén giận trong lòng.
Từ Tự Kiệt đỡ vợ đứng lên, muốn đi kéo cửa xe ra.
Lục Trác lại trầm mặc giữ lấy chốt mở cửa xe, khẽ lắc đầu, ra hiệu bọn họ không thể đi.
.
Nhà Xe Di Động Tại Mạt ThếTác giả: Thỏ Nhĩ TềTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi. Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus. Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía. Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe. Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại. Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong… Cao Thiến nhanh chóng kiểm tra cho hai người này một chút, may mắn trên người bọn họ chỉ có vết thương do bị bỏng, hoặc là bị ngã, không có vết thương do bị zombie cào.Nhà xe quay lại đường cái, cuối cùng bọn họ cũng an toàn."Đừng đi, bố tôi còn đang ở trên tầng!" Người phụ nữ mới vừa lên xe thấy bọn họ muốn rời đi, kêu khóc thê lương, nói: "Ông ấy còn chưa chết, người áo đen kia nhất định có thể cứu được ông ấy."Ninh Mông dừng xe ở ven đường, nơi này cách tòa nhà kia một khoảng cách."Cái gì, mấy người được một người áo đen cứu sao?" Ninh Mông vội vàng hỏi.Người đàn ông bị thương kia nói: "Phải, những người khác trong tòa nhà này đều bị zombie đuổi lên sân thượng, bọn họ đều chết hết.Chúng tôi trốn ở trong phòng không ra ngoài, cuối cùng cũng chờ được cứu viện, là người áo đen dẫn zombie đi mới khiến chúng tôi có cơ hội trốn đi, tôi tên Từ Tự Kiệt, vị này là vợ của tôi, cô ấy tên Cố Nhiễm Giai, cám ơn mọi người đã cứu chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể cứ vậy mà đi, bố vợ tôi còn đang ở bên trong tòa nhà, người áo đen đã đồng ý với chúng tôi là sẽ cứu ông ấy, anh ta nhất định có thể làm được."Ninh Mông như có điều suy nghĩ, đây là lần thứ hai tại cô gặp người áo đen cứu viện ở khu vực ô nhiễm.Cao Thiến khẽ nhíu mày: "Tha thứ cho tôi nói thẳng, hai người có thể trốn ra đã là vô cùng may mắn rồi, thế lửa cỡ này, dù năng lực cao bao nhiêu, cho dù có dị năng *****̃ng khó thoát ra."Cố Nhiễm Giai nắm lấy tay của cô ấy, nước mắt tràn mi: "Tôi đã mất đi quá nhiều người thân rồi, con của tôi cũng mất rồi, tôi không thể mất bố nữa.Tôi cầu xin cô, đưa tôi về nhà thôi, không cần dẫn tôi đi."Cô ấy lại nhìn về phía chồng: "Hoặc là anh rời đi cùng bọn họ, em ở đây chờ bố em, em không thể cứ thế mà đi được, xin lỗi anh!"Từ Tự Kiệt đau lòng kéo vợ, hai người vừa mới trở về từ cõi chết, làm sao anh ấy có thể đi theo bọn họ một mình rời đi: "Em không đi, vậy anh cũng không đi."Anh ấy ngước mắt nhìn về phía ba người cứu được bọn họ, nói: "Rất xin lỗi, cho chúng tôi xuống xe ở ngay chỗ này đi, tôi và cô ấy chờ ở chỗ này, lỡ đâu người áo đen thật sự có thể cứu được bố vợ tôi ra, chúng tôi *****̃ng có thể đoàn tụ."—Cao Thiến cau mày, hai người này đều bị thương, đừng nói gặp phải zombie, chỉ với vết bỏng trên người người đàn ông, vết thương do ngã trên người người phụ nữ, nếu như không xử lý, chỉ sợ cũng không gắng gượng nổi.Vất vả mới cứu được hai người này, bọn họ lại vẫn muốn quay về chịu chết, chuyện này khiến Cao Thiến nén giận trong lòng.Từ Tự Kiệt đỡ vợ đứng lên, muốn đi kéo cửa xe ra.Lục Trác lại trầm mặc giữ lấy chốt mở cửa xe, khẽ lắc đầu, ra hiệu bọn họ không thể đi..