Thời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay…
Chương 5
Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều OTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănThời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay… “Để Lưu tiên sinh chờ lâu rồi, thật ngại quá.”Lưu Trì không sao nghĩ thông được, tại sao mười năm không gặp, Đinh Lăng còn càng trẻ ra.Chẳng qua nhắc tới cũng đúng, hai năm cuối cùng kia, hắn bệnh nằm liệt ở trên giường, mỗi ngày phải để người dọn phân và nước tiểu. Hắn tội nghiệp, người hộ lý càng tội nghiệp.Lúc đó Đinh Lăng còn bận đi làm, toàn bộ là dùng quyền mưu tư tại phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú sắp xếp giường bệnh cho hắn, một khi có thời gian lập tức đến trông hắn, đút cơm uống nước rửa mặt lau người cho hắn, buổi tối cũng không trở về nhà, mỗi ngày cắm rễ trong bệnh viện, gần như thành một nửa nhà.Khi đó Đinh đại soái ca, cả ngày sắc mặt vàng như nghệ, râu mép dài không có thời gian cạo, chán chường âm trầm không ra tý đẹp trai nào, có chỗ nào phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái như này.“Em uống chút gì không?” Đinh Lăng đẩy đẩy mắt kính lễ phép nở nụ cười, cười đến độ làm Lưu Trì giật mình.Quả nhiên thời gian là cách tốt để thay đổi một người.Lão Đinh trước đây ấy, muốn anh cười một cái thôi mà cứ như đòi mạng vậy, từ lúc hai người bọn họ bắt đầu quen biết chỉ thích trưng một vẻ mặt thối, vậy mà hiện tại gặp người cũng có ba phần mỉm cười.“Không cần phức tạp.” Lưu Trì gõ gõ ấm trà trên bàn, “Uống nước trà là được rồi.”“Vậy để tôi giúp em châm thêm.”Đinh Lăng đầy đủ ân cần đối với hắn, dù bưng trà rót nước hay nóng bát nóng đũa, một vẻ săn sóc làm Lưu Trì nhìn mê man.Đây là cái gã họ Đinh mà hắn biết ấy hả, mười năm không gặp bản lĩnh cua thanh niên cũng level up đó.Cũng là hắn chết đủ sớm, hiện tại thần thái người này là của kiểu sống hơn 200 tuổi, người ta 48 tuổi là trái cây cực thơm, bây giờ không phải đang có trend yêu đương với sugar daddy à.Lưu Trì nghĩ bậy nghĩ bạ một lúc, không chú ý cầm cốc trà nóng lên tay, hắn còn chưa kịp cảm thấy đau, tay đã bị người ta cầm lên xem.“Cẩn thận một chút, kẻo nóng.” Lão Đinh, vị soái ca đáng đòn, chặt chẽ giữ hai tay trắng mịn của O vừa mới gặp mặt, ngữ điệu khẩn thiết nói, “Yêu tôi đi, ngày hôm nay vừa gặp tôi đã cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, vào team của tôi đi…”“Anh yêu em.”Lưu Trì muốn đánh hắn.Đúng là người đàn ông rắn rỏi sắt đá táo bạo không nhầm rồi.
“Để Lưu tiên sinh chờ lâu rồi, thật ngại quá.”
Lưu Trì không sao nghĩ thông được, tại sao mười năm không gặp, Đinh Lăng còn càng trẻ ra.
Chẳng qua nhắc tới cũng đúng, hai năm cuối cùng kia, hắn bệnh nằm liệt ở trên giường, mỗi ngày phải để người dọn phân và nước tiểu. Hắn tội nghiệp, người hộ lý càng tội nghiệp.
Lúc đó Đinh Lăng còn bận đi làm, toàn bộ là dùng quyền mưu tư tại phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú sắp xếp giường bệnh cho hắn, một khi có thời gian lập tức đến trông hắn, đút cơm uống nước rửa mặt lau người cho hắn, buổi tối cũng không trở về nhà, mỗi ngày cắm rễ trong bệnh viện, gần như thành một nửa nhà.
Khi đó Đinh đại soái ca, cả ngày sắc mặt vàng như nghệ, râu mép dài không có thời gian cạo, chán chường âm trầm không ra tý đẹp trai nào, có chỗ nào phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái như này.
“Em uống chút gì không?” Đinh Lăng đẩy đẩy mắt kính lễ phép nở nụ cười, cười đến độ làm Lưu Trì giật mình.
Quả nhiên thời gian là cách tốt để thay đổi một người.
Lão Đinh trước đây ấy, muốn anh cười một cái thôi mà cứ như đòi mạng vậy, từ lúc hai người bọn họ bắt đầu quen biết chỉ thích trưng một vẻ mặt thối, vậy mà hiện tại gặp người cũng có ba phần mỉm cười.
“Không cần phức tạp.” Lưu Trì gõ gõ ấm trà trên bàn, “Uống nước trà là được rồi.”
“Vậy để tôi giúp em châm thêm.”
Đinh Lăng đầy đủ ân cần đối với hắn, dù bưng trà rót nước hay nóng bát nóng đũa, một vẻ săn sóc làm Lưu Trì nhìn mê man.
Đây là cái gã họ Đinh mà hắn biết ấy hả, mười năm không gặp bản lĩnh cua thanh niên cũng level up đó.
Cũng là hắn chết đủ sớm, hiện tại thần thái người này là của kiểu sống hơn 200 tuổi, người ta 48 tuổi là trái cây cực thơm, bây giờ không phải đang có trend yêu đương với sugar daddy à.
Lưu Trì nghĩ bậy nghĩ bạ một lúc, không chú ý cầm cốc trà nóng lên tay, hắn còn chưa kịp cảm thấy đau, tay đã bị người ta cầm lên xem.
“Cẩn thận một chút, kẻo nóng.” Lão Đinh, vị soái ca đáng đòn, chặt chẽ giữ hai tay trắng mịn của O vừa mới gặp mặt, ngữ điệu khẩn thiết nói, “Yêu tôi đi, ngày hôm nay vừa gặp tôi đã cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, vào team của tôi đi…”
“Anh yêu em.”
Lưu Trì muốn đánh hắn.
Đúng là người đàn ông rắn rỏi sắt đá táo bạo không nhầm rồi.
Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều OTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănThời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay… “Để Lưu tiên sinh chờ lâu rồi, thật ngại quá.”Lưu Trì không sao nghĩ thông được, tại sao mười năm không gặp, Đinh Lăng còn càng trẻ ra.Chẳng qua nhắc tới cũng đúng, hai năm cuối cùng kia, hắn bệnh nằm liệt ở trên giường, mỗi ngày phải để người dọn phân và nước tiểu. Hắn tội nghiệp, người hộ lý càng tội nghiệp.Lúc đó Đinh Lăng còn bận đi làm, toàn bộ là dùng quyền mưu tư tại phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú sắp xếp giường bệnh cho hắn, một khi có thời gian lập tức đến trông hắn, đút cơm uống nước rửa mặt lau người cho hắn, buổi tối cũng không trở về nhà, mỗi ngày cắm rễ trong bệnh viện, gần như thành một nửa nhà.Khi đó Đinh đại soái ca, cả ngày sắc mặt vàng như nghệ, râu mép dài không có thời gian cạo, chán chường âm trầm không ra tý đẹp trai nào, có chỗ nào phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái như này.“Em uống chút gì không?” Đinh Lăng đẩy đẩy mắt kính lễ phép nở nụ cười, cười đến độ làm Lưu Trì giật mình.Quả nhiên thời gian là cách tốt để thay đổi một người.Lão Đinh trước đây ấy, muốn anh cười một cái thôi mà cứ như đòi mạng vậy, từ lúc hai người bọn họ bắt đầu quen biết chỉ thích trưng một vẻ mặt thối, vậy mà hiện tại gặp người cũng có ba phần mỉm cười.“Không cần phức tạp.” Lưu Trì gõ gõ ấm trà trên bàn, “Uống nước trà là được rồi.”“Vậy để tôi giúp em châm thêm.”Đinh Lăng đầy đủ ân cần đối với hắn, dù bưng trà rót nước hay nóng bát nóng đũa, một vẻ săn sóc làm Lưu Trì nhìn mê man.Đây là cái gã họ Đinh mà hắn biết ấy hả, mười năm không gặp bản lĩnh cua thanh niên cũng level up đó.Cũng là hắn chết đủ sớm, hiện tại thần thái người này là của kiểu sống hơn 200 tuổi, người ta 48 tuổi là trái cây cực thơm, bây giờ không phải đang có trend yêu đương với sugar daddy à.Lưu Trì nghĩ bậy nghĩ bạ một lúc, không chú ý cầm cốc trà nóng lên tay, hắn còn chưa kịp cảm thấy đau, tay đã bị người ta cầm lên xem.“Cẩn thận một chút, kẻo nóng.” Lão Đinh, vị soái ca đáng đòn, chặt chẽ giữ hai tay trắng mịn của O vừa mới gặp mặt, ngữ điệu khẩn thiết nói, “Yêu tôi đi, ngày hôm nay vừa gặp tôi đã cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, vào team của tôi đi…”“Anh yêu em.”Lưu Trì muốn đánh hắn.Đúng là người đàn ông rắn rỏi sắt đá táo bạo không nhầm rồi.