Thời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay…
Chương 8
Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều OTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănThời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay… Đoạn đường này của hai người bọn họ, là từ vườn trường đi ra xã hội.Từ thanh xuân niên thiếu truyền thư trong lớp, vẫn luôn làm bạn tiến vào trong xã hội lớn.Đinh Lăng học đại học niệm lâm sàng, con đường này vừa thối vừa dài, làm bác sĩ phải hơn ba mươi tuổi, ngược lại Lưu Trì đi làm từ sớm, hắn tốt nghiệp đại học khoa chính quy một cái là vào công ty làm ngay, bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình hai người bọn họ.Cho nên, chân chính nuôi đối phương đến mấy năm, phải là Lưu Trì mới đúng.Thời điểm đọc sách căn bản không được mấy đồng, Lưu Trì vừa không nỡ bạn trai khổ cực, vừa không nỡ cách bạn trai quá xa, nên đã dùng tiền của mình thuê phòng ở ngoài trường học, mỗi ngày đi làm còn phải vắt óc nghĩ cách làm sao để bồi bổ cho thiên sứ áo trắng nhà hắn.Mãi đến khi Đinh Lăng tốt nghiệp, vào bệnh viện làm việc, kinh tế hai người mới coi như dư dả một chút.Lưu Trì tiếp tục cùng bạn trai tính toán mua nhà.Hai A bọn họ ở bên nhau, tuy rằng pháp luật cho phép, nhưng trong nhà vẫn không quá tình nguyện. Cũng may sau khi kinh tế độc lập, không ai có thể dính vào được nữa.Bọn họ tiết kiệm rất nhiều năm, hai người đều tính toán tỉ mỉ nỗ lực, thật vất vả mua một bộ phòng đôi hơn 100 mét vuông.Chỉ được ba phần, tiền đi vay mua nhà còn phải trả góp mười năm, nhưng lòng bọn hắn vui vẻ, sau khi kế hoạch trang hoàng nhà xong xuôi lập tức đi đăng ký kết hôn, từ đây danh chính ngôn thuận bên nhau qua từng ngày.Chỉ tiếc là chưa sửa sang xong, Lưu Trì mắc bệnh, việc này lại trì hoãn.Hắn bắt đầu phát bệnh lúc 33 tuổi, rất nhanh đã được chẩn đoán xác thực là bệnh xơ cứng teo cơ một bên, nhưng không có thuốc nào trị được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từ từ suy nhược.Suy nghĩ kỹ một chút, những ngày bọn họ bên nhau cũng không thoải mái, càng chưa từng hưởng may mắn gì.Nhưng Lưu Trì lại không cảm thấy đắng chát khó chịu.Dù sao, sống cùng người mình thương thì làm gì có khó khăn.
Đoạn đường này của hai người bọn họ, là từ vườn trường đi ra xã hội.
Từ thanh xuân niên thiếu truyền thư trong lớp, vẫn luôn làm bạn tiến vào trong xã hội lớn.
Đinh Lăng học đại học niệm lâm sàng, con đường này vừa thối vừa dài, làm bác sĩ phải hơn ba mươi tuổi, ngược lại Lưu Trì đi làm từ sớm, hắn tốt nghiệp đại học khoa chính quy một cái là vào công ty làm ngay, bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình hai người bọn họ.
Cho nên, chân chính nuôi đối phương đến mấy năm, phải là Lưu Trì mới đúng.
Thời điểm đọc sách căn bản không được mấy đồng, Lưu Trì vừa không nỡ bạn trai khổ cực, vừa không nỡ cách bạn trai quá xa, nên đã dùng tiền của mình thuê phòng ở ngoài trường học, mỗi ngày đi làm còn phải vắt óc nghĩ cách làm sao để bồi bổ cho thiên sứ áo trắng nhà hắn.
Mãi đến khi Đinh Lăng tốt nghiệp, vào bệnh viện làm việc, kinh tế hai người mới coi như dư dả một chút.
Lưu Trì tiếp tục cùng bạn trai tính toán mua nhà.
Hai A bọn họ ở bên nhau, tuy rằng pháp luật cho phép, nhưng trong nhà vẫn không quá tình nguyện. Cũng may sau khi kinh tế độc lập, không ai có thể dính vào được nữa.
Bọn họ tiết kiệm rất nhiều năm, hai người đều tính toán tỉ mỉ nỗ lực, thật vất vả mua một bộ phòng đôi hơn 100 mét vuông.
Chỉ được ba phần, tiền đi vay mua nhà còn phải trả góp mười năm, nhưng lòng bọn hắn vui vẻ, sau khi kế hoạch trang hoàng nhà xong xuôi lập tức đi đăng ký kết hôn, từ đây danh chính ngôn thuận bên nhau qua từng ngày.
Chỉ tiếc là chưa sửa sang xong, Lưu Trì mắc bệnh, việc này lại trì hoãn.
Hắn bắt đầu phát bệnh lúc 33 tuổi, rất nhanh đã được chẩn đoán xác thực là bệnh xơ cứng teo cơ một bên, nhưng không có thuốc nào trị được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từ từ suy nhược.
Suy nghĩ kỹ một chút, những ngày bọn họ bên nhau cũng không thoải mái, càng chưa từng hưởng may mắn gì.
Nhưng Lưu Trì lại không cảm thấy đắng chát khó chịu.
Dù sao, sống cùng người mình thương thì làm gì có khó khăn.
Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều OTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănThời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay… Đoạn đường này của hai người bọn họ, là từ vườn trường đi ra xã hội.Từ thanh xuân niên thiếu truyền thư trong lớp, vẫn luôn làm bạn tiến vào trong xã hội lớn.Đinh Lăng học đại học niệm lâm sàng, con đường này vừa thối vừa dài, làm bác sĩ phải hơn ba mươi tuổi, ngược lại Lưu Trì đi làm từ sớm, hắn tốt nghiệp đại học khoa chính quy một cái là vào công ty làm ngay, bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình hai người bọn họ.Cho nên, chân chính nuôi đối phương đến mấy năm, phải là Lưu Trì mới đúng.Thời điểm đọc sách căn bản không được mấy đồng, Lưu Trì vừa không nỡ bạn trai khổ cực, vừa không nỡ cách bạn trai quá xa, nên đã dùng tiền của mình thuê phòng ở ngoài trường học, mỗi ngày đi làm còn phải vắt óc nghĩ cách làm sao để bồi bổ cho thiên sứ áo trắng nhà hắn.Mãi đến khi Đinh Lăng tốt nghiệp, vào bệnh viện làm việc, kinh tế hai người mới coi như dư dả một chút.Lưu Trì tiếp tục cùng bạn trai tính toán mua nhà.Hai A bọn họ ở bên nhau, tuy rằng pháp luật cho phép, nhưng trong nhà vẫn không quá tình nguyện. Cũng may sau khi kinh tế độc lập, không ai có thể dính vào được nữa.Bọn họ tiết kiệm rất nhiều năm, hai người đều tính toán tỉ mỉ nỗ lực, thật vất vả mua một bộ phòng đôi hơn 100 mét vuông.Chỉ được ba phần, tiền đi vay mua nhà còn phải trả góp mười năm, nhưng lòng bọn hắn vui vẻ, sau khi kế hoạch trang hoàng nhà xong xuôi lập tức đi đăng ký kết hôn, từ đây danh chính ngôn thuận bên nhau qua từng ngày.Chỉ tiếc là chưa sửa sang xong, Lưu Trì mắc bệnh, việc này lại trì hoãn.Hắn bắt đầu phát bệnh lúc 33 tuổi, rất nhanh đã được chẩn đoán xác thực là bệnh xơ cứng teo cơ một bên, nhưng không có thuốc nào trị được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từ từ suy nhược.Suy nghĩ kỹ một chút, những ngày bọn họ bên nhau cũng không thoải mái, càng chưa từng hưởng may mắn gì.Nhưng Lưu Trì lại không cảm thấy đắng chát khó chịu.Dù sao, sống cùng người mình thương thì làm gì có khó khăn.