Thời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay…

Chương 10

Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều OTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănThời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay… Người ở bệnh viện đều biết, Đinh chủ nhiệm ở ngoài cây khô gặp mùa xuân, nghênh đón mùa xuân thứ hai, là một O kém anh mười mấy tuổi.Lúc trước các đồng nghiệp nhìn thấy cách Đinh Lăng ngày đêm chăm sóc người yêu cũng thở phào nhẹ nhõm.“Anh Đinh, xuống ca tối đi.”“Ừm.”Đinh Lăng người cao chân dài, mặc áo choàng trắng cũng có thể mặc ra hiệu ứng người mẫu, hiện tại thay đổi quần áo bình thường càng đẹp trai hơn, mặc dù bọn họ là chiến hữu ngày đêm vẫn còn cảm thấy chưa quen.“Giường số 54 cậu quan sát nhiều một chút, mình không có thời gian.”Đinh Lăng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tay, đồng sự cũng không nhịn được cười.“Đi đi đi, nhanh đi yêu đương đi… Nhiều năm như vậy mới thấy cậu có tí sức sống.”Đinh Lăng nâng kính mắt trên mũi, bên môi hiện ra một nụ cười khẽ.“Ừm.”——————Note dòng này lại để đọc chương cuối nha, các cô về trang chính, lướt xuống mục lục, từ từ ĐỪNG bấm read more, nhìn thấy chữ cuối cùng là chữ gì thì chữ đó để đọc chương cuối, ừ đó chính là nguồn raw ấy.Khi Đinh Lăng đến dưới chung cư của Lưu Trì, Lưu Trì còn bọc trong chăn trên giường ngủ say như chết.Đinh đại chủ nhiệm ngồi yên trên băng ghế dài dưới chung cư ở tiểu khu, nhìn chăm chú cửa sổ phòng Lưu Trì.Hiện tại vừa qua tám giờ, xung quanh anh đều là người đi đường vội vã, mua đồ ăn, đi làm, đi học, không có ai sẽ để ý anh, một người xa lạ, ngồi ở chỗ này. Cho dù tình cờ có ánh mắt đánh giá, cũng chỉ là thoáng một cái rồi thôi, vội vã làm chuyện của mình.Mỗi người đều lao về vùng đất mục tiêu, chỉ có anh đã ngừng tại bến cảng.Anh kỳ thực rất mệt mỏi, đêm qua anh nhận tám bệnh nhân, không ngừng không nghỉ làm việc đến sáng sớm, chưa từng nghỉ ngơi.Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe được giọng hát cất lên trong loa phát thanh của tiểu khu.Đó là một bài hát đã nhiều năm trước, chẳng qua trước đây có người rất yêu thích, còn từng hát cho anh nghe——Nếu anh có thểsống thêm một lần nữa, anh vẫn monglại có thểđược trùng phùng với em trên đường đờimình cùng viết câu “trọn đời”Dù anh có thểsống thêm một lần hay một ngàn lầnanh đều mong trước mặt anh vẫn là emAnh muốn kiếp sau cũng đong đầyý vị ấm áp của kiếp nàyAnh không có gì để cho emnhưng anh muốn dùng bài hát nàyCảm ơn em vẫn kiên định ở bên anhqua bao sóng gióTạm biệt em ngày hôm nayNhưng mong ngọn lửa tình yêu của anhluôn sống trong tim emDù chia xa ta vẫn như đồng hành cùng nhau.…. truyện kiếm hiệp hayĐinh Lăng nhắm mắt lại, đẩy đẩy mắt kính.Mấy năm gần đây anh mới đeo kính mắt, còn chưa quen.Dù sao, khóc nhiều thương mắt.Nhớ nhiều thương tâm.*Bài hát Đồng hành cùng nhau – Trương Quốc Vinh

Người ở bệnh viện đều biết, Đinh chủ nhiệm ở ngoài cây khô gặp mùa xuân, nghênh đón mùa xuân thứ hai, là một O kém anh mười mấy tuổi.

Lúc trước các đồng nghiệp nhìn thấy cách Đinh Lăng ngày đêm chăm sóc người yêu cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Đinh, xuống ca tối đi.”

“Ừm.”

Đinh Lăng người cao chân dài, mặc áo choàng trắng cũng có thể mặc ra hiệu ứng người mẫu, hiện tại thay đổi quần áo bình thường càng đẹp trai hơn, mặc dù bọn họ là chiến hữu ngày đêm vẫn còn cảm thấy chưa quen.

“Giường số 54 cậu quan sát nhiều một chút, mình không có thời gian.”

Đinh Lăng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tay, đồng sự cũng không nhịn được cười.

“Đi đi đi, nhanh đi yêu đương đi… Nhiều năm như vậy mới thấy cậu có tí sức sống.”

Đinh Lăng nâng kính mắt trên mũi, bên môi hiện ra một nụ cười khẽ.

“Ừm.”

——————

Note dòng này lại để đọc chương cuối nha, các cô về trang chính, lướt xuống mục lục, từ từ ĐỪNG bấm read more, nhìn thấy chữ cuối cùng là chữ gì thì chữ đó để đọc chương cuối, ừ đó chính là nguồn raw ấy.

Khi Đinh Lăng đến dưới chung cư của Lưu Trì, Lưu Trì còn bọc trong chăn trên giường ngủ say như chết.

Đinh đại chủ nhiệm ngồi yên trên băng ghế dài dưới chung cư ở tiểu khu, nhìn chăm chú cửa sổ phòng Lưu Trì.

Hiện tại vừa qua tám giờ, xung quanh anh đều là người đi đường vội vã, mua đồ ăn, đi làm, đi học, không có ai sẽ để ý anh, một người xa lạ, ngồi ở chỗ này. Cho dù tình cờ có ánh mắt đánh giá, cũng chỉ là thoáng một cái rồi thôi, vội vã làm chuyện của mình.

Mỗi người đều lao về vùng đất mục tiêu, chỉ có anh đã ngừng tại bến cảng.

Anh kỳ thực rất mệt mỏi, đêm qua anh nhận tám bệnh nhân, không ngừng không nghỉ làm việc đến sáng sớm, chưa từng nghỉ ngơi.

Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe được giọng hát cất lên trong loa phát thanh của tiểu khu.

Đó là một bài hát đã nhiều năm trước, chẳng qua trước đây có người rất yêu thích, còn từng hát cho anh nghe——

Nếu anh có thể

sống thêm một lần nữa, anh vẫn mong

lại có thể

được trùng phùng với em trên đường đời

mình cùng viết câu “trọn đời”

Dù anh có thể

sống thêm một lần hay một ngàn lần

anh đều mong trước mặt anh vẫn là em

Anh muốn kiếp sau cũng đong đầy

ý vị ấm áp của kiếp này

Anh không có gì để cho em

nhưng anh muốn dùng bài hát này

Cảm ơn em vẫn kiên định ở bên anh

qua bao sóng gió

Tạm biệt em ngày hôm nay

Nhưng mong ngọn lửa tình yêu của anh

luôn sống trong tim em

Dù chia xa ta vẫn như đồng hành cùng nhau.

…. truyện kiếm hiệp hay

Đinh Lăng nhắm mắt lại, đẩy đẩy mắt kính.

Mấy năm gần đây anh mới đeo kính mắt, còn chưa quen.

Dù sao, khóc nhiều thương mắt.

Nhớ nhiều thương tâm.

*Bài hát Đồng hành cùng nhau – Trương Quốc Vinh

Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều OTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănThời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay… Người ở bệnh viện đều biết, Đinh chủ nhiệm ở ngoài cây khô gặp mùa xuân, nghênh đón mùa xuân thứ hai, là một O kém anh mười mấy tuổi.Lúc trước các đồng nghiệp nhìn thấy cách Đinh Lăng ngày đêm chăm sóc người yêu cũng thở phào nhẹ nhõm.“Anh Đinh, xuống ca tối đi.”“Ừm.”Đinh Lăng người cao chân dài, mặc áo choàng trắng cũng có thể mặc ra hiệu ứng người mẫu, hiện tại thay đổi quần áo bình thường càng đẹp trai hơn, mặc dù bọn họ là chiến hữu ngày đêm vẫn còn cảm thấy chưa quen.“Giường số 54 cậu quan sát nhiều một chút, mình không có thời gian.”Đinh Lăng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tay, đồng sự cũng không nhịn được cười.“Đi đi đi, nhanh đi yêu đương đi… Nhiều năm như vậy mới thấy cậu có tí sức sống.”Đinh Lăng nâng kính mắt trên mũi, bên môi hiện ra một nụ cười khẽ.“Ừm.”——————Note dòng này lại để đọc chương cuối nha, các cô về trang chính, lướt xuống mục lục, từ từ ĐỪNG bấm read more, nhìn thấy chữ cuối cùng là chữ gì thì chữ đó để đọc chương cuối, ừ đó chính là nguồn raw ấy.Khi Đinh Lăng đến dưới chung cư của Lưu Trì, Lưu Trì còn bọc trong chăn trên giường ngủ say như chết.Đinh đại chủ nhiệm ngồi yên trên băng ghế dài dưới chung cư ở tiểu khu, nhìn chăm chú cửa sổ phòng Lưu Trì.Hiện tại vừa qua tám giờ, xung quanh anh đều là người đi đường vội vã, mua đồ ăn, đi làm, đi học, không có ai sẽ để ý anh, một người xa lạ, ngồi ở chỗ này. Cho dù tình cờ có ánh mắt đánh giá, cũng chỉ là thoáng một cái rồi thôi, vội vã làm chuyện của mình.Mỗi người đều lao về vùng đất mục tiêu, chỉ có anh đã ngừng tại bến cảng.Anh kỳ thực rất mệt mỏi, đêm qua anh nhận tám bệnh nhân, không ngừng không nghỉ làm việc đến sáng sớm, chưa từng nghỉ ngơi.Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe được giọng hát cất lên trong loa phát thanh của tiểu khu.Đó là một bài hát đã nhiều năm trước, chẳng qua trước đây có người rất yêu thích, còn từng hát cho anh nghe——Nếu anh có thểsống thêm một lần nữa, anh vẫn monglại có thểđược trùng phùng với em trên đường đờimình cùng viết câu “trọn đời”Dù anh có thểsống thêm một lần hay một ngàn lầnanh đều mong trước mặt anh vẫn là emAnh muốn kiếp sau cũng đong đầyý vị ấm áp của kiếp nàyAnh không có gì để cho emnhưng anh muốn dùng bài hát nàyCảm ơn em vẫn kiên định ở bên anhqua bao sóng gióTạm biệt em ngày hôm nayNhưng mong ngọn lửa tình yêu của anhluôn sống trong tim emDù chia xa ta vẫn như đồng hành cùng nhau.…. truyện kiếm hiệp hayĐinh Lăng nhắm mắt lại, đẩy đẩy mắt kính.Mấy năm gần đây anh mới đeo kính mắt, còn chưa quen.Dù sao, khóc nhiều thương mắt.Nhớ nhiều thương tâm.*Bài hát Đồng hành cùng nhau – Trương Quốc Vinh

Chương 10